Thấy Hạng Nam như vậy, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu.
- Có chuyện gì vậy bố?
Gọi Vương Trạch Vinh vào thư phòng, Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Sau khi bàn bạc, Trung ương lần này đã tiến hành điều chỉnh bộ máy mấy tỉnh trong cả nước.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh liền hiểu rõ tại sao Hạng Nam lại vui như vậy. Có lẽ hoạt động trong thời gian này đã có hiệu quả. Mọi người đều âm thầm chú ý việc điều chỉnh cán bộ trước khi Đại hội diễn ra. Mọi người đều biết nó đại biểu xu thế, qua đó có thể thấy cục diện Trung Quốc bước tiếp theo.
- Có phải là đã nắm được vài địa phương không bố?
Vương Trạch Vinh đương nhiên là vui vẻ. Nếu là như vậy thì lực lượng của hắn sẽ được mở rộng ra.
Hạng Nam cười cười mà gật đầu nói:
- Tình hình Bắc Kinh rất phức tạp, chúng ta có một lực lượng không nhỏ. Vào lúc này mọi người cũng không muốn làm mất lòng chúng ta.
Vương Trạch Vinh đang muốn biết rõ tình hình.
Hạng Nam nói:
- Lần này có thể nói thành công lớn. Đầu tiên là Sơn Nam, đồng chí Lý Trấn Giang được điều đến tỉnh Sơn Nam làm Bí thư thị ủy, đồng chí Cam Hồng Ba làm Phó bí thư Tỉnh ủy, đồng chí Lưu Kiến làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Có ba đồng chí này ở Sơn Nam, tình hình tỉnh Sơn Nam sẽ không thay đổi mấy.
Ba người này đều là nhân viên Hạng hệ, Hạng gia vẫn khống chế được Sơn Nam, người ngoài muốn tiến vào cũng rất khó khăn.
Nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh, Hạng Nam nói:
- Con sau đây phải quan tâm tới sự phát triển của Sơn Nam nhiều hơn.
Vương Trạch Vinh biết đây là Hạng Nam đang từng bước giao lực lượng nên gật đầu.
- Tình hình tỉnh Giang Sơn cũng được, sau khi nghiên cứu thì do đồng chí Ngũ Tĩnh làm Phó bí thư Tỉnh ủy, Quyền chủ tịch tỉnh. Trưởng ban tổ chức cán bộ là đồng chí Hồ Viễn Chí.
Nghe thấy chỉ có hai người vào Tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh cũng thấy mọi người đều không muốn bỏ qua tỉnh Giang Sơn.
Hạng Nam gật đầu nói tiếp:
- Thường Hồng phát triển quá nhanh, mọi người đều dồn lợi ích vào đó. Có Ngũ Tĩnh và Hồ Viễn Chí phối hợp thì chắc không vấn đề gì.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết Hồ Viễn Chí người mà Hạng Nam thầm bồi dưỡng ở tỉnh Giang Sơn.
Vương Trạch Vinh quan tâm nhất là tình hình Bắc Dương. Hắn đã làm ở Bắc Dương một thời gian. Đồng thời hắn cũng muốn biết tình hình Bắc Cát là như thế nào.
- Tình hình Bắc Dương thế nào bố?
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi về Bắc Dương, Hạng Nam nói:
- Bí thư tỉnh ủy không đổi, là đồng chí Mạnh Chiếu Phát, Phó bí thư Tỉnh ủy Kim Chính Hiến phụ trách, điều Ngô Vĩ Thu từ Bộ Thương mại đến Bắc Dương làm Phó bí thư Tỉnh ủy, Quyền chủ tịch tỉnh.
Nghe thấy thế Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Nam mà nói:
- Xem ra Vệ lão đã hành động.
Hạng Nam cười nói:
- Việc này đã sớm hoạt động, Lão bí thư cũng nói.
Vương Trạch Vinh gật đầu. Có người của Vệ gia làm chủ tịch tỉnh là tốt rồi.
- Bố biết con bây giờ quan tâm nhất là Bắc Cát. Lần này bộ máy Bắc Cát điều chỉnh rất mạnh. Đồng chí Tiền Hồng được điều về làm Phó bí thư Tỉnh ủy, Quyền Chủ tịch tỉnh. Bí thư là người của Bí thư Lâm điều từ Bắc Kinh tới. Tin rằng Tiền Hồng làm chủ tịch tỉnh sẽ có thể tiến hành chỉnh lý một chút.
Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu. Tiền Hồng này cũng có năng lực. Như vậy lực lượng của hắn coi như đã tiến vào nắm giữ quyền lực Tiền Hồng.
- Còn một việc, đồng chí Vương Chính không ở lại Sơn Nam, được điều tới Sơn Thành làm Phó chủ tịch thường trực.
Nhìn Hạng Nam cười cười, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nói:
- Sơn Thành là địa bàn của Chu Thế Khánh, con lo đồng chí Vương Chính tới đó khó triển khai công việc.
Vương Trạch Vinh hiểu rõ mấy người Hạng Nam là muốn đánh vào địa bàn của Chu Thế Khánh. Hy vọng Vương Chính với kinh nghiệm phong phú đoạt được quyền. Nhưng Vương Chính có thể làm được sao?
Thấy Vương Trạch Vinh có chút lo lắng, Hạng Nam nói:
- Chu Thế Khánh quyết không thể nắm Sơn Thành mãi được. Lần này y rất có thể thành Phó Thủ tướng, nếu là như vậy thì y có thể nắm giữ được Sơn Thành sao?
Vương Trạch Vinh thở dài nói:
- Tình hình Sơn Thành rất phức tạp, đây là đất của Chu Thế Khánh. Nếu y còn làm Phó Thủ tướng thì con càng lo cho Vương Chính.
- Lúc ấy con không phải đã là Ủy viên Bộ Chính trị sao? Phải tin năng lực của đồng chí Vương Chính chứ?
Vương Trạch Vinh nói
- Đây coi như thử thách với Vương Chính.
Hạng Nam cũng nói:
- Càng ở nơi như vậy mới dễ rèn luyện bản thân. Vương Chính đến Sơn Thành là do đồng chí Trịnh Ân Bảo đề xuất.
Lời này làm Vương Trạch Vinh ngẩn ra. Hạng Nam thấy Vương Trạch Vinh như vậy liền gật đầu nói:
- Chu Thế Khánh làm nhiều người mất lòng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Con phải thông báo với đồng chí Vương Chính mới được.
Nếu là do Trịnh Ân Bảo nói ra việc này, Vương Trạch Vinh cũng có chút yên tâm.
- Bộ Giao thông thì sao bố?
Vương Trạch Vinh hỏi. Hạng Nam cười nói:
- Hồ Húc Đông làm Bộ trưởng.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến một nhân vật rất quan trọng nên nói:
- Trương thúc thì sao ạ?
Đây là việc Vương Trạch Vinh rất quan tâm.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Lần này sau khi Lý Kiền Ý xảy ra chuyện, vì giữ Lý Kiền Ý nên Bí thư Lâm cũng đau đầu. Sau nhiều bên phối hợp đồng ý do đồng chí Trương Tất Tường làm Phó bí thư, Chủ tịch thành phố Bắc Kinh.
- Xem ra trước Đại hội đã điều chỉnh rất lớn.
- Chắc còn điều chỉnh thêm nữa. Nam Điền tạm thời chưa điều chỉnh, chủ yếu là do công tác của Nam Điền đang thuận lợi. Chẳng qua Ngụy lão gia tử mất khiến nhiều sóng gió.
Sau khi nói chuyện với Hạng Nam, Vương Trạch Vinh biết một ít tình hình. Lần này nhiều bên tranh đoạt lợi ích, Hạng Nam lấy thành công nhiều như vậy là do Vương Trạch Vinh được Lão bí thư tán thành, lại được Bí thư Lâm tán thành. Vì thế mọi người ở Bắc Kinh thấy thực lực của Vương Trạch Vinh nên cũng ủng hộ. Hơn nữa trong mấy tỉnh ngoài Bắc Cát ra, còn đâu vốn là địa bàn của Hạng hệ và Uông hệ.
Sau khi Hạng Nam đi, Vương Trạch Vinh liền gọi cho Vương Chính. Vương Chính đến Sơn Thành có mục đích rõ ràng là muốn đoạt quyền. Nhưng Vương Trạch Vinh cũng lo lắng lực lượng của Chu Thế Khánh.
Sau khi Vương Chính nghe điện, Vương Trạch Vinh liền nói qua tình hình.
Vương Chính không ngờ mình sẽ tới Sơn Thành, y suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi nghiêm túc chấp hành quyết định của Trung ương.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tình hình Sơn Thành thì anh biết rồi đó, cố gắng bảo vệ mình là được. Nếu không được thì tới lúc đó tôi sẽ nghĩ cách điều anh ra.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Vương Chính cười nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, Sơn Thành cũng không phải đầm rồng hang hổ mà.
Nghe Vương Chính nói như vậy, Vương Trạch Vinh mới yên tâm:
- Được, tôi tin anh có thể làm tốt công việc.
Sau đó Vương Trạch Vinh hẹn Trương Tất Trường dùng bữa.
Trương Tất Trường cũng vừa nhận được tin từ Hạng Nam nên rất vui vẻ nói:
- Chú đang muốn gọi cháu.
Vương Trạch Vinh rất nhanh tới địa điểm.
Sau khi ngồi xuống, Trương Tất Trường cười nói:
- Lần này cháu tiến bộ sẽ không vấn đề gì.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Trương Tất Trường chỉ nghĩ Vương Trạch Vinh phát triển từ một cán bộ xã. Y nhiều lúc thầm than bây giờ Vương Trạch Vinh đã vượt qua mình.
- Trạch Vinh, bây giờ cháu đã bước vào cánh cửa nên cần thận trọng. Nam Điền nếu không thể lên cấp thì cũng không nên có việc gì, ổn định phát triển là căn bản.
Trương Tất Trường nói.
- Chú yên tâm, Nam Điền phát triển rất nhanh, muốn chậm cũng không được. Tỉnh ủy chỉ cần nắm bắt phương hướng là xong.
Trương Tất Trường gật đầu nói:
- Lần này Trung ương đưa phương án điều chỉnh ra, cháu thấy nó là như thế nào?
Vương Trạch Vinh nói:
- Lần này cháu muốn giấu mình cũng không được.
- Đúng thế, lần này trong quyết định của Trung ương thì tuy mọi người đều có lợi, nhưng người của Hạng hệ, Uông hệ cùng Vệ hệ có lợi nhất. Những người này đều có quan hệ với cháu, hơn nữa quan hệ không bình thường. Chú nghe đồng chí Vệ Hồng Lâm đã hợp các lão đồng chí trong hệ của Lão bí thư mà đề cử cháu. Điều này nói rõ Vệ hệ đứng về phía cháu. Thông qua lần điều chỉnh này, cháu đã được đẩy ra trước. Đây là cơ hội cũng là nguy hiểm, cháu phải cẩn thận.
Vương Trạch Vinh không ngừng gật đầu, điều Trương Tất Trường nói thì hắn sớm chuẩn bị về tư tưởng. Bắt đầu từ bây giờ lực lượng của hắn đã lộ ra. Thấy lực lượng như vậy thì ai chẳng phải có suy nghĩ.
- Trạch Vinh, chú có lẽ làm hết khóa này. Cháu yên tâm, trong thời gian đó chú nhất định giúp cháu bồi dưỡng một nhóm lớn nhân tài.
Thấy Trương Tất Trường nói như vậy, Vương Trạch Vinh rất cảm động.