Mục lục
Quan Khí​
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi bọn Vương Trạch Vinh ở chỗ này ăn cơm nói chuyện phiếm thì không ngờ rằng Cố Dương Chí thư ký của Lý Kiền Ý bí thư Bắc Kinh cũng ăn cơm ở đây vào lúc này.

Hôm nay Cố Dương Chí cũng được người mời tới, vừa mới đến nơi này thì phát hiện vợ chồng Tiền Minh Phú. Hắn đương nhiên nhận ra hai vợ chồng nhà này, mặc dù chưa từng qua lại nhưng đối với dạng thư ký cao cấp như bọn hắn thì thế hệ con cháu các đại gia đình ở Bắc Kinh thì nhất định phải biết. Bởi vì biết Tư Mã Tú cho nên cũng biết Tiền Minh Phú, do đó Cố Dương Chí liền để tâm, khi lên lầu ngồi thì hắn cố ý ngồi nơi gần cửa sổ để quan sát tình hình bên dưới.

Điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ tiếp theo đó là sự có mặt của Vương Trạch Vinh và Uông Kiều, Uông Kiều thì hắn đã quá quen rồi, còn Vương Trạch Vinh thì do gần đây hợp tác với Lý Kiền Ý nên hắn cũng không xa lạ. Khi thấy vợ chồng Tiền Minh Phú tiếp đón Vương Trạch Vinh và Uông Kiều thì Cố Dương Chí liền cau mày lại.

Hôm nay mời Cố Dương Chí là một ông chủ doanh nghiệp nước ngoài, thấy Cố Dương Chí nhíu mày nên hắn giật mình, vội vàng hỏi có chuyện gì. Cố Dương Chí lúc này mới biết mình biểu lộ quá mức, vội chuyển hướng đề tài. Không phải nói Vương Trạch Vinh và Tiền Minh Phú bất hòa sao? Sao giờ bọn họ lại ở cùng một chỗ thế này?

Lát sau, một chuyện càng khiến Cố Dương Chí giật mình đó là sự có mặt của Chu Thế Khánh bí thư thành phố Sơn Thành. Bởi vì có sự phát hiện này nên hắn liền rời bàn tiệc ra bên ngoài âm thầm quan sát, nhờ đó mà hắn nhìn thấy Chu Thế Khánh cũng đi vào trong phòng của bọn Vương Trạch Vinh.

Thấy tình hình như vậy nên hắn đứng ngồi không yên, cơm cũng không muốn ăn, lấy cớ có việc đột xuất rời khỏi nơi này. Cố Dương Chí nhanh chóng tới nhà Lý Kiền Ý, hắn biết hôm nay Lý Kiền Ý không có hoạt động gì. Lý Kiền Ý này bình thường là người cũng không thích đi xã giao.

Vừa vào nhà, Cố Dương Chí liền cung kính nói với Lý Kiền Ý:

- Bí thư, hôm nay tôi nhìn thấy một chuyện kỳ quái cho nên lập tức tới đây báo cáo với ngài.

Lý Kiền Ý là bí thư Bắc Kinh, mọi hành vi đều thể hiện phong phạm kẻ bề trên, nhìn thấy bộ dạng của Cố Dương Chí liền mỉm cười nói:

- Ngồi xuống nói chuyện đi.

Cố Dương Chí nói:

- Bí thư, hôm nay có một ông chủ doanh nghiệp nước ngoài mời tôi đi ăn cơm, bởi vì muốn làm tốt quan hệ nên tôi phải đi, kết quả là lại phát hiện một chuyện như này......

Lẳng lặng lắng nghe Cố Dương Chí thuật lại một lượt, Lý Kiền Ý không như Cố Dương Chí, hắn bởi vì đứng ở trên cao nên nghĩ một chút là minh bạch, sau khi nghe xong mỉm cười nói:

- Không có chuyện gì quá đáng cả, việc này tôi biết rồi.

- Bí thư, đây là Chu Thế Khánh có sắp xếp!

Cố Dương Chí nói.

Liếc nhìn thư ký của mình một cái, Lý Kiền Ý rất hài lòng về sự trung thành của hắn, xua tay nói:

- Được rồi, việc này tôi biết là được rồi.

Nhìn thấy như vậy nên Cố Dương Chí cũng không nói gì nữa.

Lý Kiền Ý đương nhiên hiểu Cố Dương Chí định nói gì, không ngoài việc Tiền Minh Phú và Chu Thế Khánh liên thủ, điều này cũng không phải chuyện gì lớn lắm. Chắc chắn lúc này Vương Trạch Vinh không thoải mái!

Lý Kiền Ý cười thầm trong lòng, hắn nghĩ một lát là có thể hiểu được tình hình bên trong phòng, chắc chắn là hiện giờ Chu Thế Khánh đang chèn ép Vương Trạch Vinh để tạo chỗ dựa cho Tiền Minh Phú. Nghĩ một chút, Lý Kiền Ý cầm điện thoại lên bấm số của Vương Trạch Vinh.

Lúc này Vương Trạch Vinh đúng như Lý Kiền Ý nghĩ, Chu Thế Khánh kia dù thế nào thì cũng là một trong những ủy viên bộ chính trị, Vương Trạch Vinh ở trước mặt hắn cũng không tốt lắm. Trên bàn cơm, tuy rằng Chu Thế Khánh chỉ mỉm cười nói chuyện với Vương Trạch Vinh nhưng lời lẽ tỏ rõ ý chống đỡ cho Tiền Minh Phú, điều này khiến cho Tiền Minh Phú lại càng đắc ý. Vương Trạch Vinh đang thực sự muốn tìm một cái cớ để rời đi.

Nói thật, Vương Trạch Vinh cũng không kém gì so với Chu Thế Khánh kia, thậm chí có thể dám công khai đối chọi lại hắn. Nhưng Vương Trạch Vinh bây giờ không còn giống như trước kia nữa, tâm cơ cũng bắt đầu thâm trầm hơn, đối diện với một lãnh đạo cao hơn mình nên hắn thật sự không muốn trò chuyện mà không thoải mái. Chu Thế Khánh rõ ràng cũng đã nhìn thấu tâm trạng hiện tại của Vương Trạch Vinh nên càng ỷ vào chức cao hơn để ăn hiếp Vương Trạch Vinh.

Nhìn bộ dạng như đang bị đè nén của Vương Trạch Vinh, Chu Thế Khánh thầm vui, hắn muốn cho Vương Trạch Vinh biết rằng con cháu thế gia không giống như người bình thường, đây đều là những gia đình mà nội tình đều thâm trầm. Từ trước tới nay Chu Thế Khánh vẫn không hợp với Lý Kiền Ý, cứ nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh liên thủ với Lý Kiền Ý là hắn lại ngứa ngáy khó chịu. Vương Trạch Vinh có hậu thuẫn thì sao chứ, chẳng qua chỉ là con rể của Hạng gia mà thôi, hắn cũng không phải là con cháu danh gia vọng tộc.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi nghe được một số tin tức không tốt, nói là ở Nam Điền đang có hiện tượng chủ nghĩa bè phái. Việc này rất xấu, bất kể là trong trường hợp nào thì cũng không được quên con đường đoàn kết đồng chí cùng tiến lên, về phương diện này các đồng chí nên chú ý, có lỗi thì sửa, không lỗi thì càng thêm cố gắng!

Chu Thế Khánh nói với Vương Trạch Vinh.

- Ha ha, bí thư Chu, những lời không căn cứ này mà ngài cũng tin sao, miệng thế gian thì nói gì mà chẳng được. Tôi cũng từng nghe nói ở thành phố Sơn Thành có hiện tượng độc đoán, có thể hiểu rằng người mà muốn làm nên chuyện thì chắc chắn khó tránh khỏi người gièm pha!

Vương Trạch Vinh kín đáo "đá" lại.

Từ xưa đến giờ Vương Trạch Vinh thuộc loại "người kính ta một thước, ta kính người một trượng", nên hắn rất căm mấy lời của Chu Thế Khánh, do đó chẳng thèm nể mặt gì cả. Không ngờ Vương Trạch Vinh dám bật lại mình, mình nói Vương Trạch Vinh muốn làm chủ nghĩa bè phái thì hắn lại nói mình độc đoán.

Bị Vương Trạch Vinh cãi lại như vậy, Chu Thế Khánh vừa sửng sốt mà trong lòng lại chua chát, ngẫm lại tình hình của mình thì từ sau khi trở thành ủy viên bộ chính trị đến giờ thì đúng là ít người dám nói mình như vậy. Liếc nhìn đánh giá lại Vương Trạch Vinh, lúc này Chu Thế Khánh mới coi Vương Trạch Vinh là một đối thủ.

- Ha ha, đồng chí Vương Trạch Vinh nói không sai, công tác mà làm càng nhiều thì lỗi càng có thể xảy ra!

Thấy Vương Trạch Vinh cả gan bật lại Chu Thế Khánh, đôi mắt của Uông Kiều sáng ngời hẳn lên, niềm yêu thích Vương Trạch Vinh lại tăng thêm một phần.

Vốn tưởng rằng trước mặt Chu Thế Khánh thì Vương Trạch Vinh không phải đối thủ, giờ đột nhiên lại thấy được thái độ này của Vương Trạch Vinh thì Tư Mã Tú thầm nghĩ mình phải ném thêm ít xăng mới được, bèn nói:

- Chu ca, tôi nghe nói Vương Trạch Vinh cùng bốn người các anh được xưng là Ngũ kiệt Trung Quốc, bây giờ xem ra thì anh cũng chẳng hơn là bao.

Người phụ nữ này căn bản là không thèm nể mặt Vương Trạch Vinh mà gọi thẳng tính danh. Trong lời nói thể hiện rõ ràng ý Chu Thế Khánh không bằng Vương Trạch Vinh.

Nghe đến đây, Uông Kiều không nhịn được nữa, nàng đương nhiên hiểu được ý của Tư Mã Tú là nói Chu Thế Khánh mặc dù là ủy viên bộ chính trị nhưng trong tình hình hôm nay thì Vương Trạch Vinh lại san bằng khoảng cách với hắn. Đây là biểu lộ ý Chu Thế Khánh không bằng Vương Trạch Vinh.

- Tư Mã Tú, tục ngữ nói nam chủ ngoại, nữ chủ nội, cô đừng nên chiếm cả nội lẫn ngoại mà khiến cho chủ tịch Tiền không có chuyện gì làm cả thế!

Uông Kiều nói lời này rất cay độc, hoàn toàn là nói Tiền Minh Phú không có bản sự, tất cả đều để cho Tư Mã Tú làm.

Quả nhiên khi Tiền Minh Phú nghe được lời này thì tâm trạng rất xấu, hắn sợ nhất là bị người khác khinh thường, thế mà giờ không ngờ lời này từ miệng một người đẹp như Uông Kiều nói thì có thể hiểu được tâm trạng của hắn.

Tư Mã Tú như là chưa nghe ra được ý này, có phần đắc ý nói:

- Hắn thì có thể làm gì chứ, còn không phải là toàn dựa vào sự chuẩn bị của tôi sao!

Lời này khiến cho Chu Thế Khánh thầm nhíu mày, Tư Mã Tú này sao lại nói thẳng như vậy! Không ngờ Uông Kiều chỉ nói mấy câu mà đã xoay chuyển được tình thế, Vương Trạch Vinh mỉm cười không nói gì nữa. Đúng lúc này, Vương Trạch Vinh nhận được điện thoại của Lý Kiền Ý.

Nhìn thoáng qua Chu Thế Khánh, Vương Trạch Vinh liền nghĩ đây đúng là một cơ hội mượn thế phản lại, mặc dù là hạ thấp giọng nói chuyện nhưng vẫn đủ để cho tất cả mọi người nghe được:

- Bí thư Lý, chào ngài, tôi là Vương Trạch Vinh đây, ngài có gì dặn dò không?

Lý Kiền Ý nói một cách rất nhiệt tình:

- Trạch Vinh, hôm nay tôi muốn mời anh ăn cơm, có thời gian hay không?

Nghe thấy lại là mời cơm, Vương Trạch Vinh vội nói:

- Bí thư Lý, hiện giờ tôi đang ăn cơm cùng với bí thư Chu của Sơn Thành.

- Ha ha, vậy thì tốt quá, từ lâu đã muốn uống một chén với lão Chu, anh chuyển điện thoại cho hắn để tôi nói một tiếng.

Vương Trạch Vinh cảm thấy rất thú vị, nhìn về phía Chu Thế Khánh nói:

- Bí thư Chu, bí thư Lý của thành phố Bắc Kinh nói là muốn trò chuyện với ngài.

Nói rồi liền đưa di động tới.

Hai người đều là ủy viên bộ chính trị nhưng cao thấp thì vẫn có một chút, Lý Kiền Ý là bí thư Bắc Kinh còn Chu Thế Khánh là bí thư thành phố Sơn Thành. Theo lẽ thường thì Bắc Kinh nhất định xếp trên Sơn Thành một chút, như vậy tuy nói cấp bậc giống nhau nhưng tầm quan trọng lại khác hẳn. Chu Thế Khánh vừa nghe là Lý Kiền Ý gọi điện thoại tới, trong lòng mặc dù không vui nhưng vẫn tiếp lấy điện thoại:

- Lão Lý, sao tự nhiên lại gọi điện thoại tới vậy?

Chu Thế Khánh cười hỏi.

- Vốn định mời Trạch Vinh ăn cơm nhưng không ngờ lão lại mời trước rồi, chẳng còn cách nào khác nên tôi định tới xin nhờ một bữa cơm, không biết có tiện hay không?

- Ha ha, bữa cơm này cũng không phải do tôi chủ trì, tôi cũng chỉ là người được mời tới ăn ké mà thôi nên tôi phải hỏi chủ nhân một chút.

Chu Thế Khánh cười nói. Kỳ thật hai người đều biết việc này bất tất phải hỏi ai, loại chuyện này thì cần gì phải hỏi chứ.

Làm bộ che microphone, Chu Thế Khánh cười hỏi Tư Mã Tú:

- Bí thư Bắc Kinh Lý Kiền Ý muốn tới ăn cơm, không biết có mời hắn tới được hay không?

Nói xong liền nở nụ cười.

Nghe thấy là Lý Kiền Ý muốn tới, Tư Mã Tú và Tiền Minh Phú cùng liếc nhìn nhau một cái, Tư Mã Tú như ăn mướp đắng nói:

- Chu ca quyết định đi.

Bỏ tay che microphone ra, Chu Thế Khánh cười nói:

- Nếu không chê chỉ còn ít cơm thừa canh cặn thì cứ tới đây đi!

Lời này thực sự rất khó nghe, Lý Kiền Ý lại cười nói:

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề, có thể lót bụng là được rồi.

Nói địa điểm xong Chu Thế Khánh bảo Tiền Minh Phú:

- Dọn những thứ này đi, bảo bày thêm một bàn nữa, để tôi mời khách.

Tiền Minh Phú nào dám để Chu Thế Khánh mời khách, vội nói:

- Hay là để tôi mời, tôi sẽ lập tức đi thu xếp.

Trong lòng Vương Trạch Vinh lúc này thầm vui sướng, nhất định là Lý Kiền Ý biết tình hình của mình ở nơi này nên muốn đến hỗ trợ! Nghĩ đến đây hắn cũng phải thầm khen tâm cơ của Lý Kiền Ý, không biết khi hai người này đối mặt với nhau thì sẽ như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK