Thực ra Lưu Băng Tinh mới là người khẩn trương nhất. Cô đã bao giờ bị người đàn ông nhìn như vậy. Tuy nói đã sớm chuẩn bị về tư tưởng nhưng khi bị một người đàn ông nhìn chằm chằm như vậy, cô lại xấu hổ, hai tay không nhịn được che mấy chỗ trên người.
Cảm nhận Lưu Băng Tinh lo lắng, Vương Trạch Vinh cố nhịn cơn ham muốn trong lòng, hắn đứng lên và tránh Lưu Băng Tinh một chút.
Lưu Băng Tinh vốn đang nghĩ nếu Vương Trạch Vinh đòi thì sẽ làm gì, cô đột nhiên thấy Vương Trạch Vinh tránh mình, cô cũng đứng dậy. Cô biết cơ hội này mất thì không quay lại, mình mà không hầu hạ tốt Vương Trạch Vinh thì sao có thể dựa vào hắn nữa. Cô nghĩ dù như thế nào cũng phải làm Vương Trạch Vinh hài lòng.
Nhìn Vương Trạch Vinh còn trẻ tuổi như vậy, Lưu Băng Tinh cho rằng mình giao cho hắn cũng không hại gì.
Nếu Vương Trạch Vinh biết suy nghĩ của cô thì sẽ phải thở dài một tiếng, làng giải trí đúng là không chịu nổi.
Lưu Băng Tinh vội vàng tiến lên ôm tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Vương ca, em dìu anh vào phòng nghỉ một lát nhé?
Đây là điểm thông minh của cô, không hỏi Vương Trạch Vinh muốn đi đâu mà nói ngay ra việc này.
Cô chưa trải qua việc nam nữ nên bây giờ mặt càng đỏ hơn.
Bởi vì Lưu Băng Tinh ôm chặt mình, tay phải Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận ngực Lưu Băng Tinh đè chặt vào tay mình.
Vương Trạch Vinh ngừng chân, hắn cũng nghĩ đến tình huống của Lưu Băng Tinh, nghĩ đến vẻ khuất phục của cô vừa nãy, Vương Trạch Vinh nói:
- Em đã nghĩ kỹ chưa?
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lưu Băng Tinh có chút sửng sốt rồi gật đầu.
- Đi thôi.
Vương Trạch Vinh không nhìn Lưu Băng Tinh mà đi ra ngoài.
Lưu Băng Tinh đi vượt qua rồi tiến về một căn phòng chuẩn bị từ trước. Hôm nay Hạng Định đã dặn cô phải phục vụ tốt người cần phục vụ. Căn phòng này cũng là căn phòng rất cao cấp.
Nghĩ đến lát nữa mình sẽ cùng một người đàn ông làm chuyện kia, tâm trạng Lưu Băng Tinh rất phức tạp. Sớm biết sẽ có ngày này nhưng khi nó gần đến thì cô lại rất phức tạp.
Thấy Lưu Băng Tinh đi đằng trước, Vương Trạch Vinh nhìn thân hình cô và cười cười một tiếng.
Sau khi vào phòng, Vương Trạch Vinh đặt tay lên lưng Lưu Băng Tinh thì hắn có thể nhận ra cô đang run lên.
Trong phòng rất ấm áp phù hợp với hai người cởi hết quần áo.
Thấy Vương Trạch Vinh đặt tay lên lưng mình, trong lúc nhất thời Lưu Băng Tinh không biết làm gì.
Thấy Lưu Băng Tinh như vậy, Vương Trạch Vinh coi như biết cô ca sĩ này chưa trải qua chuyện nam nữ. Vương Trạch Vinh lại thấy ham muốn một cô gái nổi tiếng và vẫn còn trinh.
Trong nháy mắt trôi qua, biết Lưu Băng Tinh chưa trải qua chuyện nam nữ, Vương Trạch Vinh cũng thu lại vẻ mặt cợt nhả, ra hiệu cho Lưu Băng Tinh ngồi xuống.
Thấy Lưu Băng Tinh không quá háo sắc, Lưu Băng Tinh liền yên tâm hơn.
- Em tên Lưu Băng Tinh?
Vương Trạch Vinh quyết định hiểu thêm về đối phương rồi nói. Đến tuổi như Vương Trạch Vinh thì đã có mấy người phụ nữ thì đã không còn quá háo sắc, hắn coi trọng tình cảm của hai người hơn.
- Vâng.
Lưu Băng Tinh có chút khó hiểu, mình chẳng lẽ không nổi tiếng gì sao mà Vương Trạch Vinh này có vẻ không biết mình.
- Em cũng biết chúng ta chỉ là vui chơi. Em đưa thân xác lên thì có đáng không?
- Không làm như vậy thì sao, em muốn sống trong làng giải trí nên biết sớm muộn cũng có ngày này.
Lưu Băng Tinh nói như vậy, trên mặt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ.
Thấy vẻ mặt này của Lưu Băng Tinh, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình hỏi câu quá ngu, việc này người trong làng giải trí đều biết mà.
Biết Lưu Băng Tinh đã sớm chuẩn bị tâm lý, Vương Trạch Vinh trực tiếp hỏi:
- Em muốn gì từ tôi?
Mặt Lưu Băng Tinh đỏ lên mà không biết nói gì.
Vương Trạch Vinh lấy thuốc ra, Lưu Băng Tinh vội vàng châm lửa cho hắn. Cô nói:
- Em biết tình huống của mình, nói chuyện yêu đương thì đối với những người như em là không thể. Người bình thường thì bọn em không lấy, vào nhà quyền quý thì bọn em sao có thể vào. Cho dù vào thì mấy ai được hạnh phúc?
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh lúc này mới cẩn thận nhìn cô. Vương Trạch Vinh cảm thấy mình đã coi thường cô.
Một người quan trọng nhất là biết mình là ai, Lưu Băng Tinh đã biết chính mình là gì.
Vương Trạch Vinh không nói gì mà ngồi hút thuốc rồi nghe cô nói.
Lưu Băng Tinh nhìn Vương Trạch Vinh một chút, thấy vẻ mặt Vương Trạch Vinh không đổi gì nên nói:
- Mọi người trong làng giải trí đều biết có nhiều quy tắc ngầm, muốn nổi tiếng mà không trả giá là không thể. Em biết có người cố ý bảo vệ em, nói khó nghe đó là nuôi, bây giờ là lúc dùng đến.
Không biết sao thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vương Trạch Vinh, Lưu Băng Tinh không biết vì sao mình nói ra như vậy.
- Em nói rất thật, đã hiểu như vậy thì sao em không ra khỏi ngành giải trí?
Vương Trạch Vinh nói.
Lưu Băng Tinh lắc đầu nói:
- Vòng tròn này như thuốc phiện vậy, không thể ra nổi. Hơn nữa đối với bọn em mà nói, thành công của mình sẽ mang đến vinh quang cho gia đình mình. Bố mẹ em trước đây đều là người bình thường, bây giờ lại có thể chỉ vào Tv mà nói với hàng xóm đó là con gái mình. Vinh dự này thì người như ngài không thể hiểu.
- Em nếu như có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Em đã nghĩ đến tương lai của mình chưa?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Lưu Băng Tinh lắc đầu mà nhìn Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, nếu anh có thể bảo bọc em, em nguyện cả đời làm người phụ nữ của anh.
Khi nói câu này, trong mắt cô lộ rõ vẻ khát khao.
Nghiêm túc nhìn Lưu Băng Tinh, Vương Trạch Vinh nghĩ đến mục đích mà Hạng Định đẩy cô gái này cho mình. Hắn gật đầu nói:
- Em nhớ lời em nói đó. Chẳng qua tôi cũng phải nói với em. Tôi rất tốt với người của mình, nhưng đối với kẻ phản bội thì như gió bão khiến lá rụng.
Vương Trạch Vinh nói ra lời này với khí thế rất mạnh.
Lưu Băng Tinh lúc này mới phát hiện Vương Trạch Vinh không hề thân thiện như vẻ ngoài. Cô vội vàng nói:
- Xin Vương ca yên tâm, đời này em sẽ không phản bội anh.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể tin lời cô. Hắn gật đầu nói:
- Em yên tâm, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ bảo bọc em. Sẽ không xuất hiện chuyện như vừa nãy.
Mọi điều đã nói xong, Lưu Băng Tinh đứng dậy cởi quần áo của mình ra.
Một cơ thể đầy quyến rũ và nóng bỏng hiện ra trước mặt Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh đứng dậy đi tới ôm cô và hôn làm cho Lưu Băng Tinh muốn ngây dại.
Đang khi Lưu Băng Tinh nghĩ Vương Trạch Vinh sẽ cùng làm việc kia với mình thì thấy đối phương chỉ vuốt ve ngực mình mà nói:
- Lần này tôi sẽ không muốn em. Lần sau nếu em còn không thay đổi thì em sẽ là người phụ nữ của tôi.
Nói xong hắn cho Lưu Băng Tinh số điện thoại rồi nói:
- Tôi sẽ nói với Hạng Định, bắt đầu từ hôm nay em là người phụ nữ của tôi.
Nhìn Vương Trạch Vinh đi ra, Lưu Băng Tinh khóc. Cô không biết mình nghĩ như thế nào mà lại khóc.