- Bí thư Vương, ngài có thời gian không, tôi muốn báo cáo công việc với ngài.
Nhìn đồng hồ, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu, Văn Hồng Quân sao bây giờ lại báo cáo công việc với mình?
Văn Hồng Quân là Phó chủ tịch thường trực, là một nhân vật quan trọng của Văn gia. Lần này y tới Nam Điền chính là muốn nhân cơ hội hái đào khi Nam Điền lên cấp. Chẳng qua sau khi biết Nam Điền không thể lên cấp, Văn Hồng Quân đã không còn tích cực trong công việc như trước nữa. Với tình hình của Văn gia thì nghe nói có thể đang định điều y khỏi Nam Điền. Bây giờ Văn Hồng Quân hẹn gặp mình có việc gì?
Nghĩ tới Ngụy Trung Hoa và Văn Hồng Quân thầm liên minh, Vương Trạch Vinh lắc đầu. Các gia tộc Bắc Kinh vì giữ được thực lực nên làm nhiều việc không nghĩ tới quần chúng nhân dân. Sau khi hắn lên làm Bí thư tỉnh ủy mới thấy bọn họ cũng không thần bí như vẫn nghĩ. Bọn họ cũng có tình cảm, nhưng chẳng qua cách quá xa dân chúng bình thường mà thôi.
- Lão Văn có việc gì?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Bí thư Vương, tôi biết một chỗ có đồ ăn Sơn Nam, sao, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?
Vương Trạch Vinh cũng muốn hiểu xem Văn Hồng Quân định làm gì nên đồng ý.
Sau khi tới nơi, Vương Trạch Vinh và Văn Hồng Quân cùng vào phòng.
- Bí thư Vương, công tác Nam Điền triển khai càng lúc càng tốt, áp lực với Ủy ban nhân dân tỉnh cũng càng lúc càng lớn.
Văn Hồng Quân nghiêm túc nói.
Nhìn Văn Hồng Quân, Vương Trạch Vinh biết y đến Nam Điền đúng là làm tốt công việc. Văn gia cũng hết sức giúp đỡ Văn Hồng Quân, dồn rất nhiều tài nguyên cho Văn Hồng Quân. Văn Hồng Quân này cũng cố gắng việc thu hút đầu tư, cũng kéo được không ít tập đoàn lớn.
Vương Trạch Vinh có thể thấy Văn Hồng Quân không muốn dựa vào mình. Hắn nghiêm túc nói:
- Nam Điền đang phát triển rất nhanh, càng cần chúng ta đoàn kết.
- Ôi, bố Chủ tịch Ngụy qua đời, một thời gian không về Nam Điền. Ủy ban nhân dân tỉnh thiếu người cầm lái nên vấn đề vận chuyển cũng có việc.
- Ngụy lão mất là tổn thất lớn đối với quốc gia. Lão Ngụy cần xử lý việc nhà, có lẽ một thời gian nữa mới về được Nam Điền. Anh phải quan tâm nhiều hơn đến công việc.
- Bí thư Vương, tôi nghe thấy một chuyện là thư ký của Chủ tịch Ngụy dùng danh nghĩa của Chủ tịch Ngụy mà không ngừng gọi tới các cơ quan chuyên môn, tạo thành hiện tượng bán đất với giá rẻ. Việc này có ảnh hưởng không tốt đối với Chủ tịch Ngụy.
Vương Trạch Vinh nhíu mày. Trong thời gian này hắn bận ở Bắc Kinh nên không chú ý mấy việc nhỏ này. Vương Trạch Vinh đột nhiên có cảm giác Văn Hồng Quân đang muốn mượn thư ký của Ngụy Trung Hoa mà gây chuyện.
Văn Hồng Quân nói ra việc của Ngụy Trung Hoa một cách thần bí như vậy, Vương Trạch Vinh tin rằng đây không phải là quan tâm tới Ngụy Trung Hoa.
Vương Trạch Vinh biết rõ mấy người từ Bắc Kinh tới, bọn họ đều rất khôn khéo, đừng nhìn bình thường không tranh đoạt gì hưng đó là vì Nam Điền nhất định sẽ lên cấp. Chẳng qua bây giờ đã khác, Bắc Kinh đã truyền tin Nam Điền tạm thời không lên cấp, lợi ích của bọn họ không đạt được. Lần trước đám người này hợp lại, bây giờ bố Ngụy Trung Hoa đã mất, điều này làm Văn Hồng Quân lại thấy hy vọng. Nếu Ngụy Trung Hoa bị điều đi, vị trí chủ tịch tỉnh Nam Điền không phải của y thì sao?
Trong nháy mắt Vương Trạch Vinh hiểu nhất nhiều việc. Y có thể đoán được ý đồ của Văn Hồng Quân.
Sau khi hiểu rõ điều này, Vương Trạch Vinh lại không khẩn trương. Lần trước Ngụy Trung Hoa vội vàng liên hợp đám người Văn Hồng Quân như vậy, mục đích chính là hy vọng Nam Điền lên cấp. Nhưng Vương Trạch Vinh lại không hài lòng với cách làm của bọn họ. Bây giờ thấy bọn họ ngầm đấu, Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ.
- Có chuyện như vậy sao?
- Đúng là không ngờ. Từ trước đến giờ tôi vẫn cho rằng thư ký của Chủ tịch Ngụy làm việc rất chín chắn, không ngờ lại làm như vậy. Chuyện bây giờ đã truyền khắp Ủy ban nhân dân tỉnh, có lẽ việc này cũng liên quan tới Chủ tịch Ngụy.
Vương Trạch Vinh lúc này đang phán đoán nếu Ngụy Trung Hoa xảy ra chuyện sẽ tạo ảnh hưởng như thế nào đến Nam Điền. Văn Hồng Quân dám nói như vậy thì đủ để nói rõ Ngụy Trung Hoa liên quan vào việc này. Ngụy Trung Hoa nói như vậy là muốn Vương Trạch Vinh tin tưởng, cuối cùng chính là hy vọng Vương Trạch Vinh không gây ảnh hưởng gì tới việc lên chức của y.
Vương Trạch Vinh cũng muốn thử Văn Hồng Quân một chút nên nghiêm túc nói:
- Lão Ngụy bây giờ không ở Nam Điền. Xảy ra chuyện như vậy sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của Tỉnh ủy. Anh phải quan tâm nhiều hơn.
Mắt Văn Hồng Quân sáng lên nhưng giấu đi rất nhanh. Y nghiêm túc nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm. Dù xảy ra chuyện gì thì Ủy ban nhân dân tỉnh nhất định không bị ảnh hưởng.
Vương Trạch Vinh vẫn quan sát Văn Hồng Quân, hắn có thể thấy đối phương rất hưng phấn, đồng thời quan khí cũng dao động mạnh.
Vương Trạch Vinh phát hiện trước đây thường nhìn quan khí, nhưng về bây giờ có nhiều việc hắn không cần nhìn quan khí trước vẫn có thể nhìn được tình hình.
Hai người liền nói vài chuyện liên quan tới sự phát triển của Nam Điền. Văn Hồng Quân có lẽ nóng lòng muốn được Vương Trạch Vinh tin tưởng, tâm trạng cũng vui nên uống vài chén rượu rồi nói:
- Bí thư Vương, từ sau khi ngài đưa ra chiến lược phát triển Xuân Thành, Xuân Thành bây giờ không còn là một thành phố nữa, sức ảnh hưởng của nó đã gấp vài lần.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Một thành phố kéo một khu vực phát triển, một thành phố lớn sẽ khiến xung quanh phát triển, đây là xu thế phát triển. Bây giờ từ Xuân Thành đến trụ sở chính quyền mấy nước xung quanh chỉ tầm hai tiếng, thậm chí ngắn hơn, hiệu quả cũng rất rõ ràng, chắc chắn ảnh hưởng tới sự phát triển của các nơi xung quanh. Xuân Thành trên thực tế đã dung nhập đông đảo các thành phố xung quanh vào sự phát triển của mình.
- Bí thư Vương nói đúng. Khi ngài mới đưa ra chiến lược phát triển này, nhiều người trong Tỉnh ủy còn không hiểu. Bây giờ xem ra tư tưởng của ngài là chính xác. Cao tốc được xây dựng khiến khoảng cách giữa các bên ngắn lại, bây giờ cũng đã tăng được cơ hội kinh doanh.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đây chỉ là bước phát triển đầu tiên. Tôi hy vọng theo Xuân Thành phát triển, các thành phố kia cũng tăng lên, xóa bỏ được sự khác nhau về khu vực. Bởi vì khu vực khác nhau, chủ nghĩa bảo vệ khu vực còn tồn tại. Giữa các khu vực nhất định phải có sự hợp tác, chỉ khi mọi người thấy được cơ hội lớn khi xóa bỏ được khái niệm khu vực, Nam Điền chúng ta mới chính thức phát triển.
Vương Trạch Vinh nói làm mắt Văn Hồng Quân sáng lên, đồng ý nói:
- Ý tưởng của Bí thư Vương rất xa, xóa bỏ khác biệt về khu vực, như vậy mọi người có thể có cùng tiếng nói, tài nguyên cùng hưởng.
- Lão Văn, Nam Điền muốn phát triển thì cần một nhóm lớn cán bộ muốn làm tốt công việc, chỉ có thể đưa các cán bộ một lòng muốn Nam Điền phát triển tới vị trí quan trọng, Nam Điền mới có thể phát triển mạnh. Bây giờ Cao tốc đã thông xe, khoảng cách khu vực đã giảm. Chúng ta cần làm là lợi dụng tài nguyên một cách hợp lý, chỉ như vậy thì Nam Điền mới nhanh chóng phát triển.
Vương Trạch Vinh nói làm Văn Hồng Quân rất kích động. Y hiểu Vương Trạch Vinh, không phải là việc Vương Trạch Vinh hy vọng Nam Điền phát triển, mà là nghĩ Vương Trạch Vinh nói với y về việc đưa cán bộ lên vị trí quan trọng. Văn Hồng Quân đưa ra một kết luận, Vương Trạch Vinh hài lòng với mình.
- Bí thư Vương, Văn Hồng Quân tôi cũng muốn làm tốt công việc, phục vụ nhân dân. Thấy Nam Điền dưới sự lãnh đạo của ngài không ngừng phát triển, lòng tôi cũng nóng lên. Tôi nhất định sẽ làm ra một số việc vì dân chúng Nam Điền dưới sự lãnh đạo chính xác của ngài và Tỉnh ủy.
Nhìn Văn Hồng Quân, Vương Trạch Vinh gip chén nói:
- Lão Văn, chúng ta cùng cố gắng.Văn Hồng Quân.