Vương Trạch Vinh mặc dù một lòng muốn tiến bộ nhưng hắn lại muốn làm việc tốt cho nhân dân. Đặc biệt là khi viên đạn xuất hiện lầm hắn càng thêm quyết tâm và không tiếc hy sinh thân mình vì lợi ích của người dân.
Ngay khi Hác Duệ Quân đang không ngừng điều tra Điền Mông Lực thì Vương Trạch Vinh đột nhiên nhận được điện thoại từ huyện Thương Điền.
- Trạch Vinh, thời gian gần đây thế nào?
La Trung Hoa từ sau khi điều đến huyện Thương Điền thì đây là lần đầu tiên hắn gọi đến cho Vương Trạch Vinh.
Nghe thấy giọng của La Trung Hoa, Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư La, anh xem tôi đó. Đáng lẽ tôi phải gọi cho anh trước mới đúng.
La Trung Hoa cười nói:
- Ai gọi trước chẳng như nhau, gần đây anh ổn chứ? Huyện Đại Phường bây giờ phát triển rất tốt.
Trong giọng nói rõ ràng có vẻ không cam tâm. Nói thật hắn không muốn rời khỏi Huyện Đại Phường. Bây giờ Huyện Đại Phường đã bắt đầu phát triển, thành tích lập tức sẽ có mà phải rời đi, hắn không cam tâm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Mọi người đều ổn cả. Bí thư La đến Thương Điền có thuận lợi không?
Hai người nói chuyện một lát thì La Trung Hoa đổi sang chuyện khác:
- Trạch Vinh, nghe nói cậu đang điều tra Điền Mông Lực.
Vương Trạch Vinh không ngờ La Trung Hoa cũng biết được tin này:
- Cũng không có gì, chỉ là có người tố cáo nên điều tra một chút.
- Trạch Vinh, tôi biết Tiểu Điền này, là người tay trắng làm lên, cậu ta cũng đã dành nhiều công sức cho sự phát triển của Huyện Đại Phường. Đặc biệt công ty và mỏ than của cậu ta cũng thuê không ít người làm, giải quyết đời sống khó khăn của không ít người. Là một ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, cậu ta cũng tích cực tham gia các công tác của huyện. Đối với đồng chí như vậy thì huyện phải thận trọng mới đúng.
La Trung Hoa rõ ràng là đang nói giúp Điền Mông Lực.
Vương Trạch Vinh nói:
- Điều tra một chút thôi mà, có hay không có vấn đề thì bây giờ cũng không tiện kết luận.
La Trung Hoa nghe thấy vậy liền chào Vương Trạch Vinh rồi dập máy. Vương Trạch Vinh không dám coi nhẹ cuộc điện thoại này của La Trung Hoa. La Trung Hoa rõ ràng là nói giúp Điền Mông Lực, hắn đúng là lo lắng La Trung Hoa cũng bị dính đến việc này.
La Trung Hoa vừa gọi tới, lập tức lại có Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Thành phố Quán Hà – Giang Xương Dương gọi tới.
- Vương Trạch Vinh sao? Tôi là Giang Xương Dương.
Nghe thấy là Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thành phố gọi tới, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Chào Phó chủ tịch Xương Dương.
Giang Xương Dương nói:
- Các anh làm như thế nào mà để Điền Mông Lực lên tận thành phố kể nể vậy, nói là anh đang điều tra cậu ta. Rốt cuộc là có chuyện gì?
Không ngờ Điền Mông Lực còn giở chiêu này, Vương Trạch Vinh nói:
- Phó chủ tịch Xương Dương, Ủy ban kỷ luật huyện nhận được tố cáo của quần chúng nhân dân nói Điền Mông Lực có dính dáng đến tổ chức xã hội đen. Vì không để một người bị oan nên chúng tôi chỉ có thể yêu cầu bên Công an huyện tiến hành kiểm tra xem có phải đây là do có người vu oan không?
- Tiểu Vương, muốn điều tra một ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, sao các anh trước đó không báo lên với chúng tôi một tiếng. Các anh âm thầm đi điều tra một ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân như vậy sẽ có ảnh hưởng rất không tốt. Nếu như đồng chí Điền Mông Lực không có vấn đề gì thì Huyện ủy Huyện Đại Phường phải chịu trách nhiệm đó.
Thấy đối phương đã dập máy, Vương Trạch Vinh đúng là có chút buồn bực. Chẳng lẽ ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân không thể điều tra?
Vương Trạch Vinh gọi Hác Duệ Bân vào rồi nói:
- Cậu chú ý chuyện liên quan đến Điền Mông Lực xem có tiến triển gì không.
Hác Duệ Bân nói:
- Theo tôi được biết thì Công an huyện chia làm hai đường, một đến các xã, thị trấn thu thập tài liệu, một là nhằm vào các người xung quanh Điền Mông Lực.
Vương Trạch Vinh nói:
- Quan trọng nhất là chứng cứ. Không có chứng thì không thể làm được gì.
Hác Duệ Bân vừa đi ra lại đi vào mà nói:
- Bí thư, Phó chủ tịch Lý Đông Tấn muốn gặp ngài.
Đối với người vốn là thư ký của Ngũ Toa Đức, Vương Trạch Vinh vẫn luôn có thái độ đúng mực.
Lý Đông Tấn vừa vào văn phòng liền cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, tôi đến báo cáo công tác với ngài.
Vương Trạch Vinh đứng lên bắt tay Lý Đông Tấn:
- Từ sau khi anh đến Huyện Đại Phường, đây là lần đầu tiên chúng ta ngồi xuống nói chuyện như thế này.
Vương Trạch Vinh thấy đối phương vốn là thư ký của Ngũ Toa Đức nên cũng cho mặt mũi.
Lý Đông Tấn mỉm cười nói:
- Chủ yếu là do Bí thư Vương rất bận nên tôi không dám tùy tiện làm phiền.
Vương Trạch Vinh đưa cho Lý Đông Tấn một điếu thuốc rồi nói:
- Sao thế, công tác có thuận lợi không?
Lý Đông Tấn nói:
- Rất tốt. Mục đích hôm nay tôi tới đây còn có một việc. Ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân – Điền Mông Lực nói ngài hiểu lầm anh ta nên muốn mời ngài dùng cơm. Trước đây tôi khá quen với anh ta nên Điền Mông Lực nhờ nói giúp với ngài.
Vương Trạch Vinh nhìn Lý Đông Tấn, nếu Thị trưởng Ngũ có liên quan đến Điền Mông Lực thì đúng là hơi khó làm chuyện này.
Vương Trạch Vinh cũng muốn xem Điền Mông Lực một chút. Trước đây hắn chỉ gặp Điền Mông Lực một chút nhưng không qua lại nhiều.
- Nếu là Đông Tấn đã nói thì tôi nhất định phải đi.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh đồng ý, Lý Đông Tấn thầm thở dài một tiếng. Hắn đã vỗ ngực với Điền Mông Lực nói nhất định sẽ làm xong chuyện này.
Điền Mông Lực không hề dữ tợn chút nào mà có vẻ nho nhã.
- Bí thư Vương, chào mừng ngài đã đến.
Điền Mông Lực vội vàng đưa hai tay ra bắt chặt tay Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cười cười bắt tay Điền Mông Lực rồi ngồi xuống.
Điền Mông Lực coi như đã dành nhiều tâm huyết với bữa ăn này. Rượu và thức ăn đều là đồ rất cao cấp, ở Huyện Đại Phường có thể bày một bàn tiệc như thế này đúng là không dễ.
Điền Mông Lực nâng chén rượu lên nói:
- Có thể là do Bí thư Vương hiểu lầm gì đó về tôi nên hôm nay đặc biệt bày bàn tiệc này để nhận lỗi với Bí thư Vương. Tôi không có năng lực gì nhưng chỉ cần bạn bè cần đến thì dù nhảy vào núi đao cũng làm. Chỉ cần sau này Bí thư Vương có việc cần dùng đến Tiểu Điền tôi thì dù là nhảy vào lửa tôi cũng làm.
Thấy Điền Mông Lực nói đầy khí thế như một nhân vật giang hồ, hơn nữa hắn còn lớn tuổi hơn Vương Trạch Vinh mà còn tự xưng là Tiểu Điền.
- Ha ha, giám đốc Điền chắc là hiểu lầm rồi. Anh là ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Huyện Đại Phường, Huyện Đại Phường muốn phát triển thì cần có các ủy viên như anh tham gia hiến kế.
Vương Trạch Vinh cười cười uống cạn chén.
- Bí thư Vương, giám đốc Điền là người thẳng thắn. Thị trưởng Ngũ cũng biết đến tính cách của anh ta. Theo tôi biết từ giám đốc Điền vẫn luôn làm việc đứng đắn. Bây giờ nghe nói bên Công an huyện đang điều tra anh ta, nói là có dính dáng đến tổ chức xã hội đen. Tôi cảm thấy Công an huyện làm như vậy sẽ làm ảnh hưởng rất lớn đối với các ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân.
Lý Đông Tấn không ngừng nói tốt cho Điền Mông Lực.
Vương Trạch Vinh bỏ đũa xuống mà nói:
- Việc này giám đốc Điền không cần lo lắng. Nếu không có hành vi gì vi phạm pháp luật thì dù có điều tra cũng không được gì.
Điền Mông Lực nói:
- Tôi cũng không dám giấu Bí thư Vương. Bởi vì làm ăn lớn nên xuất hiện vài chuyện xung đột, nếu như coi đây cũng là hoạt động xã hội đen thì đúng là không tốt lắm.
Thấy Vương Trạch Vinh châm thuốc hút, Điền Mông Lực nói:
- Bí thư Vương, đầu tư giáo dục ở Huyện Đại Phường rất ít. Tôi dự định đầu tư mười triệu cho giáo dục.
Lời này của Điền Mông Lực là muốn hy vọng dùng mười triệu để Vương Trạch Vinh ngừng điều tra hắn. Nghe thấy lời này, Vương Trạch Vinh càng quyết tâm điều tra hơn nữa.
- Giám đốc Điền ủng hộ sự nghiệp giáo dục Huyện Đại Phường như vậy, tôi thay mặt Huyện ủy cảm ơn anh. Tôi tin giám đốc Điền sẽ không dính dáng gì đến xã hội đen, cũng tin rằng Công an huyện sẽ có câu trả lời rõ ràng cho anh.
Vương Trạch Vinh quay sang nói với Lý Đông Tấn:
- Mai tôi còn phải lên thành phố báo cáo công việc nên cần chuẩn bị tài liệu. Hai người từ từ ăn, tôi xin đi trước.
Vương Trạch Vinh bắt tay Lý Đông Tấn, sau đó bắt tay Điền Mông Lực mà nói:
- Huyện Đại Phường rất cần những người như anh đầu tư.
Thấy Vương Trạch Vinh rời đi, Điền Mông Lực vỗ mạnh vào bàn đầy tức giận.
Lý Đông Tấn khó hiểu hỏi:
- Anh không có việc gì chứ?
Điền Mông Lực cười nói:
- Có chuyện gì chứ, bọn họ muốn điều tra thì cứ việc.
- Nào, chúng ta tiếp tục ăn.
Điền Mông Lực cười nói.
Thấy Điền Mông Lực như vậy, Lý Đông Tấn cũng bắt đầu có chút lo lắng. Hắn đã được không ít chỗ tốt từ Điền Mông Lực. Điền Mông Lực còn tặng hắn một ngôi nhà ở trên thành phố.
- Phó chủ tịch Lý, ngài cũng thấy đó. Vương Trạch Vinh bây giờ rất kiêu căng.
Lý Đông Tấn không nhịn được mà nói:
- Lão Điền, anh nói thật với tôi, anh thật sự không dính dáng đến xã hội đen đó chứ?
- Tôi nói Phó chủ tịch Lý, chúng ta quen biết nhau đâu phải ngày một ngày hai, anh còn không hiểu tôi ư. Loại chuyện đó tôi nhất định không đi làm. Anh cứ yên tâm.
Điền Mông Lực nói tiếp:
- Không biết Thị trưởng Ngũ làm như thế nào mà để loại người như Vương Trạch Vinh làm loạn ở Huyện Đại Phường như vậy.
Lý Đông Tấn nói:
- Bên trên có người, Thị trưởng Ngũ không tiện đắc tội.
Lý Đông Tấn nói như vậy khiến cho suy nghĩ định gây sức ép từ bên của Điền Mông Lực đã biến mất. Hắn cảm thấy phải dùng biện pháp mình quen thuộc nhất mới được.