- Thằng nhãi mày, người ta đã đánh mất nhiều tiền như vậy, không biết lúc này gấp đến thế nào đâu, biết đâu đây là tiền cứu mạng. Còn không nghĩ biện pháp đi tìm người mất của.
Lão Quách mất hứng nói.
Con lão nói thầm thì:
- Con lái xe taxi, tuy rằng cũng còn nhớ rõ bộ dáng của người nọ, nhưng bây giờ không có cách nào liên hệ, ba bảo con đi đến đâu để tìm trả đây?
- Thằng nhãi, mày bình thường không phải hay thể hiện tài giỏi sao. Hiện tại tìm một người cũng không biết làm thế nào!
Lão Quách trong tâm rất nóng ruột tìm kiếm người mất của.
Vợ lão Quách ở một bên nói:
- Tôi nói với lão Quách là Tinh Chi tham gia cuộc thi, tuy nói về thành tích thì không có vấn đề gì nhưng mà ông cũng phải quan tâm một chút mới được. Hiện tại không tặng lễ vật làm quà thì nó có thể trúng tuyển hay không cũng trở thành vấn đề.
Con lão cũng ở một bên nói:
- Con cũng nghe em gái nói những người được trúng tuyển vào danh ngạch cảnh sát kia rất ít, sự cạnh tranh rất kịch liệt. Nếu không đưa tặng lễ vật, tìm một phương pháp nào lo lót thì con lo rằng dù cho có thành tích cũng thành vô ích, vừa lúc này tiền lại có sẵn.
Lão Quách trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng nói:
- Thằng ranh này dám lộn xộn, coi chừng không tao đánh gãy chân của mày. Làm người thì phải dựa vào sự rèn luyện bản thân làm chính, chỉ cần đạt được thành tích tốt thì tổ chức nhất định sẽ thu nạp. Đưa lễ cái gì? Chúng mày định biến nhà nước này thành kiểu gì?
Vợ của lão lắc đầu nói:
- Ông lão này thật là cứng đầu, thế nào mà lại có tính khí như thế này nhỉ?
Bà lão cảm thấy rất là bất đắc dĩ. Đối với mười vạn tiền mặt này, đích xác bà cũng động tâm, cũng có suy nghĩ như con của mình. Có lẽ dùng tiền làm chút lễ vật đi đưa cho người ta thay lời nói không chừng thật sự có thể giải quyết được công việc của cô con gái.
Con trai của lão Quách nhìn nhìn Vương Trạch Vinh rồi nhỏ giọng nói:
- Dù sao cũng không ai biết việc này, nếu thế không bằng dùng tiền này đi đả thông một số mối quan hệ.
Thanh âm rất nhỏ, dường như là đang tự nhủ.
Vương Trạch Vinh cười thầm, cái gã này cũng thật thà, xem mình trở thành người trong nhà.
Nhưng lời nói này lại bị lão Quách nghe được, đá cho một cú rồi nói:
- Cái thằng ranh này, mày thật xấu xa. Như vậy mà cũng nói được. Xem tao đánh chết mày?
Quách Tinh Chi mất một hồi giữ chặt ba mình rồi nói:
- Ba! Ba cũng thật là, anh trai con nói thế thôi chứ anh ấy có làm như lời nói đâu.
Đối với việc tặng lễ cô cũng sốt ruột, tất cả các mối quan hệ của cô đều đã được tận dụng. Lần cạnh tranh này kịch liệt như vậy, không tặng lễ vật sao được. Tuy rằng cô đang là một học sinh, nhưng hiện tại tất cả học sinh đều minh bạch cách đối xử với các sự việc trong xã hội. Cũng có mấy người không biết nhưng những người này được cha mẹ chăm lo nên từ trước tới giờ luôn vùi đầu vào học hành.
Nghĩ đến một bạn gái đồng học với mình vì công tác đã đem tấm thân xử nữ hiến dâng cho một người có quyền thế. Cô thật sự rất nóng ruột. Nhìn đến hoàn cảnh của mình, cô đồng dạng đang có ý tưởng tặng lễ như vậy. Nhưng thấy bộ dáng hiện tại của ba mình, trong tâm tư cô ý nghĩ đó hoàn toàn biến mất.
Nhìn nhà lão Quách nhốn nháo như vậy, Vương Trạch Vinh nói:
- Quách sư phụ, tôi có ý kiến như thế này, có lẽ người mất của đã đi báo án. Chúng ta đem túi tiền này đi đến đồn công an, nhờ cảnh sát sử dụng nghiệp vụ của họ để tìm ra người mất của.
Lão Quách vỗ đùi nói:
- Như thế nào mà tôi không nghĩ ra. Đúng là tôi cuống quá. Đi mau, chúng ta đến đồn công an thôi.
Nói vừa dứt câu liền cầm lấy túi tiền kia dẫn mọi người nhằm thẳng đồn công an đi đến.
Nhìn thấy lão Quách vừa bước ra cửa, con của lão vội la lên:
- Bây giờ làm người tốt khó lắm, ngộ nhỡ người ta cương quyết nói là con trộm thì làm sao bây giờ?
Hắn cũng không phải là không nghĩ qua việc này.
Lão sư phụ Quách lớn tiếng nói:
- Làm người phải có chính khí. Mày đường hoàng thì sợ gì ai đặt điều cho mày.
Thật đúng như lời nói của Vương Trạch Vinh, khi lão sư phụ Quách đem cái túi kia giao cho đồn công an thì đồn công an cũng xác nhận thực sự có một cô gái vừa tới báo án với cảnh sát và đang yêu cầu giúp đỡ. Chỉ sau một lát, cô gái đi báo mất của kia đi ra, sau khi cảnh sát đối chiếu thẩm tra thấy không có sai sót liền giao túi cho cô gái này.
- Các đồng chí Cảnh sát, rất cảm tạ các người. Tôi đúng là ngồi trong xe của cái gã này, không nghĩ tới hắn cướp giật cái túi của tôi rồi chạy! Thật là tốt khi mọi người đã bắt được hắn.
Ai cũng thật không ngờ cô gái này lại xử sự đến thế này. Chẳng hiểu ra sao cả, cô ta liền chỉ vào cậu con trai lão Quách rồi lớn tiếng kêu lên.
Người cảnh sát nói:
- Cái túi của cô là do cha con nhà lão Quách tự mình đưa tới.
- Ai mà biết hắn có dã tâm như thế nào. Có khi nghe được cảnh sát đang điều tra liền sợ quá phải tới giao nộp thôi.
Cô ta dù như thế nào cũng không tin hai cha con nhà này tới đưa túi được. Mười vạn tiền mặt, ai không động tâm, cho dù là chính cô ta cũng không có khả năng không động tâm.
Nhìn cách ăn mặc của cô gái này toàn thân rất quý phái, Vương Trạch Vinh nhíu mày. Hắn đúng thật là không ngờ có người phụ nữ lấy oán trả ơn như vậy. Việc này thật sự là làm hắn mở rộng tầm mắt, hắn liền nói với cô gái kia:
- Đồng chí này, cái túi thật sự là do cả nhà Quách sư phụ đưa tới trao trả. Có thể là cô đang hiểu lầm.
- Hừ, thời bây giờ không duyên cớ gì mà có người vô cớ đem mười vạn tiền đến. Đừng nghĩ muốn được ưu đãi từ nơi tôi, tôi có chia ra thì cũng không đến phần các người.
Đứa con lão Quách không kìm nổi, xông lên muốn đánh nhau với cô gái này, trong miệng nói:
- Con mụ thối tha này, lão tử đem túi đi trả là việc quá sai lầm.
Người cảnh sát vội vàng ngăn con của lão Quách lại, nói:
- Việc này chúng tôi có thể chứng minh giúp cậu, không được làm náo loạn.
- Đồng chí Cảnh sát, không có việc gì nên tôi phải đi rồi. Phải trừng trị thật tốt hành vi trộm cắp này.
Nói xong lời này, kia cô gái liền rời khỏi cửa sau đó ngồi vào một cái xe dài rồi rời đi.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua giấy phép của xe kia, đây là một chiếc xe của Chính Phủ. Lái xe chính là một người đàn ông, người nọ vẫn không xuống khỏi xe.
- Tức thật!
Người con lão Quách dùng hết sức dậm chân một cái. Ai cũng thật không ngờ kết quả chính là như vậy.
Vương Trạch Vinh nhìn về phía lão Quách, lúc này từ mặt lão Quách cũng không nhìn ra điểm gì lộ cảm xúc bất mãn.
Trở về nhà lão Quách, nhìn thấy đứa con vẫn đang tức tối ở trong người, lão Quách ngồi xuống nói:
- Người ta bị mất tiền, tâm tình không tốt có thể lý giải được. Còn con về sau lúc lái xe phải chú ý một chút, khi khách hàng xuống xe phải ngoái đầu về sau nhìn, nếu phát hiện ra có đồ vật nào đó của khách còn ở trên xe thì lập tức phải tìm người ta mà trả lại cho họ. Lần này, xem như là dạy cho con một bài học.
Lão không chỉ không có chút tức giận nào mà ngược lại còn giáo dục con của mình. Nghe hắn nói như vậy,
Vương Trạch Vinh đúng là thực sự cực kỳ kính nể lão Quách. Ông lão này tính giác ngộ không phải giống như những người bình thường khác.
Lúc này liền ngay cả Quách Tinh Chi cũng không vui, nhìn ba mình nói:
- Ba, ba nhìn kiểu cách của cô gái kia, sớm biết như vậy sẽ không trả lại đồ.
- Nói cái gì, tôi thế nào mà giáo dục các người như vậy. Làm người phải đường đường chính chính mà làm người. Mới mười vạn tiền liền làm mắt của chúng mày hoa hết cả à? Hơn nữa, việc chúng ta làm vừa rồi cũng không nhằm mục đích đạt được cái ưu đãi gì, mà là muốn cho lương tâm của chính mình được an bình. Người khác có thái độ gì đó là việc của người khác. Việc đưa trả cái túi này tôi nhất định phải làm!
- Ông lão, ông bớt nổi nóng đi, khiến Tiểu Vương chê cười.
Người vợ của ông lão nhìn thấy Vương Trạch Vinh vẫn đang đứng ở một bên, liền nói với lão Quách.
Lão Quách nhìn thấy Vương Trạch Vinh vẫn đang đứng, liền nói với Vương Trạch Vinh:
- Thật sự là làm phiền đến cậu, mấy đứa nhỏ này lăn lộn mãi mà không có tiến bộ!
Vương Trạch Vinh ngồi xuống nói:
- Anh Quách làm được thế là phi thường tốt. Là người không tham đồ vật của người khác, phẩm chất này khiến tôi rất bội phục!
- Tiểu Vương, một người sống ở trên đời thì mục đích sống chính là là không thẹn với lương tâm. Tôi không hy vọng là sau khi nằm xuống thì không mặt mũi nào gặp tổ tông. Làm người chính phải đường đường chính chính. Tôi là Đảng viên Đảng Cộng sản, tôi tin tưởng cõi nhân gian này có chính khí. Tôi cả đời làm người thanh bạch, cho dù có chết cũng muốn tiếp tục là một người thanh bạch. Các người còn trẻ, con đường phải đi còn dài, nhất định không thể có ý định đi đường ngang ngõ tắt gì đó được đâu.
Ông lão phỏng chừng là đã nhìn thấy bộ dáng Vương Trạch Vinh mỗi ngày vô sự, hoài nghi hắn là một người không có nghề nghiệp, sợ rằng rồi hắn đi theo con đường tà đạo. Lời này là có chứa hàm chứa ý tứ giáo dục hắn.
Nghe lời nói đầy sự chân thành của lão Quách, đặc biệt lúc lão nói ra bản thân lão là Đảng viên Đảng Cộng Sản thì mặt Vương Trạch Vinh cũng có chút cảm giác đỏ lên.