Nói thật cơ hội hôm nay là quá hiếm có với các Thường vụ tỉnh ủy. Có thể đả kích Lăng Vũ Trình, còn có thể đạt được lợi ích từ đó thì không lợi dụng kẻ đó là ngu.
Lăng Vũ Trình lén liếc nhìn Vương Trạch Vinh nhưng không thấy hắn có vẻ mặt gì. Vương Trạch Vinh lúc này đang nghiêm túc ghi chép.
Thấy Vương Trạch Vinh chăm chú như vậy, Lăng Vũ Trình khẽ nhíu mày. Ở việc này đều là do Vương Trạch Vinh gây nên, nhưng dù như thế nào cũng không thể trách đám người Vương Trạch Vinh. Đây là do mình quá quắt mà ra.
Chẳng lẽ thảo luận sau đây cũng như vậy? Lăng Vũ Trình rất lo lắng. Nếu thật sự như vậy thì vấn đề quá lớn. Nhìn thoáng qua bản danh sách, Lăng Vũ Trình rất muốn để lại thảo luận sau nhưng đâu có dễ.
- Lão Lăng, tôi thấy phải tiến hành nhanh hơn một chút.
Quách Chí Thường vừa lấy được một vị trí nên tâm trạng rất tốt.
Nhìn Quách Chí Thường, Lăng Vũ Trình gật đầu.
- Ừ, chúng ta tiếp tục thảo luận người vào vị trí Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng thành phố La Tường. Mời đồng chí Cao Vân Cương giới thiệu một chút.
Lăng Vũ Trình có cảm giác rất không tốt.
Cao Vân Cương lại giới thiệu bốn sự lựa chọn sau đó nhìn lướt qua mọi người.
Trong bốn người này thì người của Lăng Vũ Trình cũng ở vị trí đầu tiên là nguyên Phó thị trưởng La Tường, bây giờ chỉ là vào thường vụ mà thôi, theo lý thuyết đã đạt đủ điều kiện. Lăng Vũ Trình có chút yên tâm.
Chẳng qua nghĩ đến tình hình của Vương Trạch Vinh, Lăng Vũ Trình liền muốn nói một câu.
- Vừa nãy đồng chí Cao Vân Cương đã giới thiệu bốn sự lựa chọn, mọi người thảo luận một chút. Tổng bí thư đã nói với chúng ta phải đặt các đồng chí đủ tư cách vào cương vị quan trọng. Các đồng chí, mọi người đều là Lãnh đạo tỉnh ủy, nhất định phải lấy đại cuộc làm trọng, phải nắm rõ chỉ thị tinh thần của Tổng bí thư.
Y nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Đồng chí Trạch Vinh, đồng chí là Lãnh đạo tỉnh ủy nên suy nghĩ phải từ Thường Hồng nhìn ra toàn tỉnh. Tuyển chọn cán bộ La Tường rất quan trọng, đồng chí nói trước.
Các thường vụ nhìn Lăng Vũ Trình và không nói gì. Bọn họ muốn xem thái độ của Vương Trạch Vinh, nếu Vương Trạch Vinh dựa vào Lăng Vũ Trình thì mọi việc sẽ kết thúc. Nếu không như vậy thì có tương lai.
Vương Trạch Vinh đặt bút lên bàn rồi ngẩng đầu nhìn mọi người.
Các Thường vụ tỉnh ủy nghe Lăng Vũ Trình nói như vậy đều lắc đầu. Lăng Vũ Trình này xem ra rất lo lắng xem mình có thể bắt được vị trí này không, vì thế mới kéo Tổng bí thư ra mà chèn ép Vương Trạch Vinh. Thấy ánh mắt của Vương Trạch Vinh nhìn tới, mọi người đều ra vẻ tùy ý, uống nước, hút thuốc, ghi chép.
Vương Trạch Vinh sao không hiểu lời của Lăng Vũ Trình, đây chính là nói cho mình nhất định phải ủng hộ y.
- Bí thư Lăng phê bình rất đúng, tôi chấp nhận phê bình. Chẳng qua Tổng bí thư đã nhiều lần nói với chúng ta làm bất cứ công tác gì đều phải tìm hiểu rõ mới có thể làm, không thể dựa vào tư tưởng cá nhân. Là Bí thư thị ủy Thường Hồng, mọi người cũng biết tôi phụ trách phương hướng, quản lý cán bộ không phải do tôi phụ trách. Vì thế tôi cũng không biết về La Tường, chưa tiếp xúc với mấy cán bộ này. Tôi kiên quyết phục tùng quyết định của Tỉnh ủy. Đương nhiên Bí thư Lăng đã phê bình tôi, sau đây tôi sẽ cố gắng tham gia vào công tác trên tỉnh.
Nói xong lời này Vương Trạch Vinh liền cầm bút ghi chép.
Thú vị, xem ra Vương Trạch Vinh lại muốn đấu với Lăng Vũ Trình.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, mọi người đều yên tâm. Vương Trạch Vinh xem ra đã tỏ vẻ bỏ cuộc. Hắn không xen vào thì mọi người lại có thể tranh đoạt một lần nữa.
Mặt Lăng Vũ Trình càng khó coi hơn. Mình dùng Tổng bí thư để nhắc Vương Trạch Vinh, hắn lại dùng Tổng bí thư để nói lại. Xem ra hắn sẽ không đứng về phía mình nữa.
Nhìn các thường vụ, vừa nãy Quách Chí Thường được lợi thì bây giờ đến ai?
Trong sách sách ngoài người của Lăng Vũ Trình còn có người của Quách Chí Thường và người của Bảo Quốc Cường.
Quách Chí Thường rất nhanh suy nghĩ một chút biết thảo luận hôm nay thì mấy thường vụ kia đã có giao dịch, bây giờ chỉ cần phá sự hợp tác này sẽ giải quyết được vấn đề.
Nghĩ thế Lăng Vũ Trình nói:
- Trong bốn người thì đồng chí Trịnh Thiếu Lệ có đủ điều kiện, mọi người thấy sao?
Các thường vụ đều nhìn Cố Vũ, ai cũng biết Trịnh Thiếu Lệ đưa vào chỉ cho có. Ai ngờ Lăng Vũ Trình lại muốn làm loạn.
Vương Trạch Vinh hơi động tâm. Cố Vũ vẫn ủng hộ mình, bây giờ Lăng Vũ Trình đưa Trịnh Thiếu Lệ ra chính là muốn cho mình xem. Vương Trạch Vinh mày không phải không muốn tham gia sao? Được, tao đưa người của Cố Vũ ra xem mày làm gì.
Vương Trạch Vinh nếu bây giờ không tham gia thì có làm mất lòng Cố Vũ không? Đây là Lăng Vũ Trình muốn khiến Uông hệ và Cố Vũ có mâu thuẫn.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì các thường vụ khác cũng suy nghĩ như thế. Bọn họ đương nhiên không hy vọng xuất hiện tình huống theo ý Lăng Vũ Trình. Mấy người nhìn nhau, Phó bí thư Bảo Quốc Cường cười ha hả nói:
- Bí thư Lăng nói đúng suy nghĩ của tôi. Đồng chí Trịnh Thiếu Lệ theo chúng tôi khảo sát thì đạt đủ tiêu chuẩn. Tôi đồng ý.
Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tô Xán nói:
- Tôi ủng hộ Bí thư Lăng.
Nghe Tô Xán nói ủng hộ mình, Lăng Vũ Trình rất khó chịu. Tô Xán này có ý gì mà bây giờ lại ủng hộ mình.
Quách Chí Thường nói:
- Bí thư Lăng nhìn vấn đề xuất phát từ góc độ công việc. Đồng chí Trịnh Thiếu Lệ hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn nhận chức, tôi cũng đồng ý.
Cao Vân Cương cười nói:
- Tôi đồng ý.
Thấy tình hình nghiêng về phía mình, Cố Vũ nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Đồng chí Trịnh Thiếu Lệ đúng là rất xuất sắc, tôi ủng hộ ý kiến của Bí thư Lăng.
Xương Lưu Bình nói:
- Tôi phục tùng ý kiến của mọi người.
Thấy tình hình như vậy, mấy thường vụ đứng phía Lăng Vũ Trình rất ngạc nhiên. Bây giờ Uông hệ không tham gia mà cũng thông qua việc này, mọi người không biết nên làm như thế nào.
Lăng Vũ Trình vốn định dùng việc này ly gián Cố Vũ và Uông hệ nhưng không ngờ không cần Vương Trạch Vinh ra tay thì chuyện đã được xác định.
Tâm trạng Lăng Vũ Trình rất không tốt. Y đương nhiên biết các thường vụ đang thay đổi phương pháp và muốn cho mình một bài học.
Cố Vũ cũng biết mục đích của Lăng Vũ Trình, vừa nãy cô còn suy nghĩ nếu không được thì mình bỏ qua việc này. Nhưng kết quả lại làm cô rất ngạc nhiên. Tự nhiên bắt được một vị trí Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng.
Sau đó mấy nhân sự đều do Bảo Quốc Cường, Tô Xán và Xương Lưu Bình bắt được.
Đám người Uông hệ lần này không tham gia hội nghị, chỉ tỏ vẻ kiên quyết ủng hộ ý kiến của Tỉnh ủy.
Sau khi tan họp, Vương Trạch Vinh nói với Lăng Vũ Trình:
- Bí thư Lăng, mai tôi phải về trường.
Thấy Lăng Vũ Trình gật đầu, Vương Trạch Vinh rời đi.
Tình hình hôm nay hoàn toàn theo những gì Vương Trạch Vinh đoán trước.
Thấy tâm trạng Lăng Vũ Trình rất không tốt, Vương Trạch Vinh lại rất sung sướng. Không có lực lượng Uông hệ ủng hộ, Lăng Vũ Trình không thể khống chế được tỉnh Giang Sơn, tin rằng việc này rất nhanh sẽ được Bí thư Lâm nghe thấy.
Vương Trạch Vinh muốn cho Bí thư Lâm thấy ở việc này lực lượng Uông hệ không đứng phía đối lập mà lui ra.
Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy hôm nay làm mọi người rất ngạc nhiên. Mỗi thường vụ mặt không chút thay đổi đi ra ngoài. Đừng nhìn chỉ là thảo luận vài vấn đề nhân sự nhưng trong đó rất thú vị. Từ tình hình hội nghị hôm nay có thể thấy Lăng Vũ Trình và Vương Trạch Vinh có mâu thuẫn. Có mâu thuẫn này thì Uông hệ sẽ không kiên định ủng hộ Lăng Vũ Trình như trước, đây là việc tốt đối với mọi người.
Từ tình hình hội nghị hôm nay cũng có thể thấy chỉ cần Uông hệ tiếp tục có thái độ này, mọi người cảm thấy không ngừng có thể tiến vào các nơi, cơ hội càng lúc càng lớn.
Lăng Vũ Trình ra khỏi phòng hội nghị liền về văn phòng và đóng sầm cửa lại. Chuyện hôm nay y không thể nào nghĩ tới.