Có được tài chính, Ngô Uy Hoa gọi cho Vương Trạch Vinh, có chút đắc ý nói:
- Vương ca, anh em làm được chứ?
Ngô Uy Hoa lần này thông qua bố mình để lấy 20 triệu. Số tiền này thực ra không lớn nên bộ lập tức đồng ý.
Vương Trạch Vinh rất vui vì Ngô Uy Hoa hết lòng giúp mình:
- Ngô thiếu gia đã làm thì đương nhiên không vấn đề gì rồi, tôi nhớ.
Ngô Uy Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vương ca, tiền tôi đã nói sẽ điều hết đến huyện Trạch Điền, chẳng qua tôi nghe nói rất nhiều loại tiền như vậy bị cấp trên cắt giảm, anh chú ý một chút.
Vương Trạch Vinh cũng biết một ít, trên tỉnh cấp tiền về huyện lại bị thành phố ăn chặn một chút, đây là việc bình thường.
Vương Trạch Vinh không lo mấy về khoản tài chính này. Hắn biết dù là Hà Vi Trạch hay Tả Quân Huy đều không thể vì chút tiền nhỏ này mà gây khó dễ mình.
Vương Trạch Vinh cười cười, 20 triệu đối với huyện là khoản tiền lớn, nhưng đối với tỉnh lại không lớn, việc này chắc không xảy ra chuyện gì. Huyện Trạch Điền có tiền này thì đường không còn là vấn đề gì. Tin rằng huyện Trạch Điền sẽ phát triển tốt.
Việc này Vương Trạch Vinh vốn không coi trọng nhưng hắn đã sai. Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện Trạch Điền rất nhanh đến chỗ hắn.
- Bí thư Vương, ngài phải làm chủ cho chúng tôi.
Lý Phú Quý vừa thấy Vương Trạch Vinh liền nói.
Vương Trạch Vinh nhìn hai người rồi nói:
- Sao thế?
Mạnh Học Nam nói:
- Bí thư Vương, lần này khoản tiền chuyên dùng kia mới chuyển về huyện có ba triệu ngàn.
Vương Trạch Vinh mở to mắt nhìn Mạnh Học Nam:
- Không phải 20 triệu sao? Sao lại như vậy?
Vương Trạch Vinh liền gọi cho cục Giao thông.
Cục trưởng cục Giao thông tên là Chu Bính Hành, Vương Trạch Vinh nói:
- Chu Bính Hành, anh làm như thế nào vậy hả, 20 triệu tiền của huyện Trạch Điền chạy đi đâu?
Theo Vương Trạch Vinh nghĩ thì là cục Giao thông thành phố chặn tiền, nếu như vậy thì Chu Bính Hành sẽ đi đời.
Chu Bính Hành thấy Vương Trạch Vinh gọi tới liền vội vàng nói:
- Bí thư Vương, việc này tôi đang định báo cáo với ngài. Chúng tôi lên tỉnh đòi tiền thì trong tỉnh chỉ cho chúng tôi ba triệu, còn đâu nói phải có quy hoạch của tỉnh.
- Chuyện lớn như vậy sao không kịp thời báo cáo?
Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói.
- Tôi vừa báo cáo với Phó thị trưởng Tào.
Chu Bính Hành vội vàng nói.
Nghe thấy Chu Bính Hành vừa báo cáo với Tào Tín Xuân, Vương Trạch Vinh biết mình không thể trách được Chu Bính Hành.
Vương Trạch Vinh gọi cho Phùng Triêu Lâm. Phùng Triêu Lâm nói:
- Bí thư Vương, tôi đang định đến báo cáo với Bí thư việc này, đây là chuyện không thể khác. Trên tỉnh muốn chặn tiền thì chúng tôi không có cách nào.
Phùng Triêu Lâm nghe thấy tiền bị chặn liền gọi lên tỉnh hỏi tình hình thì biết là Phó chủ tịch tỉnh Trương bảo làm như vậy, biết việc này chắc không thể lấy tiền về.
Nghe Phùng Triêu Lâm nói như vậy, Vương Trạch Vinh biết có người động tay động chân khoản tiền này rồi.
- Chuẩn bị xe, chúng ta lên tỉnh.
Vương Trạch Vinh khó khăn lắm mới đè cơn tức xuống. Vương Trạch Vinh không tin người Sở Giao thông không biết tiền này là cấp cho Thường Hồng.
Dẫn theo Tô Hành Chỉ cùng Mạnh Học Nam, Lý Phú Quý, Vương Trạch Vinh lên xe tới tỉnh.
Giám đốc Sở Giao thông Tiền Duy Chí chặn tiền của Thường Hồng cũng đứng ngồi không yên. Y biết tình hình của Vương Trạch Vinh. Mạnh Học Nam vẫn muốn quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh. Nhưng Phó chủ tịch tỉnh Trương Hồng Thì lại nói yêu cầu nhất định phải chặn khoản tiền này lại.
Mặc dù không rõ vì sao Trương Hồng Thì lại làm như vậy, nhưng là người của Trương Hồng Thì nên Tiền Duy Chí phải làm như vậy.
- Giám đốc, bảo vệ gọi điện vào nói lãnh đạo Thường Hồng muốn gặp ngài.
Chánh văn phòng vào nói với Tiền Duy Chí. Tiền Duy Chí trước đó đã dặn chỉ cần thấy người Thường Hồng đến liền lập tức báo cáo.
Nghe người Thường Hồng tới, Tiền Duy Chí có thể đoán ra Vương Trạch Vinh nhất định rất giận mà tới. Đối với Vương Trạch Vinh, Tiền Duy Chí không có gì để đấu với đối phương. Hắn vội vàng:
- Anh nói tôi ra ngoài kiểm tra công việc, không ở tỉnh.
Vương Trạch Vinh lúc này đã đi lên, không ai có thể chặn khoản tiền này.
- Bí thư Vương, giám đốc Tiền đi kiểm tra công việc, không ở sở.
Chánh văn phòng thấy Tiền Duy Chí phải trốn Vương Trạch Vinh nên vội vàng tươi cười nói với hắn.
Nhìn Chánh văn phòng, Vương Trạch Vinh sớm quen biết y nên lớn tiếng nói:
- Lão Lý, tôi hỏi anh, trên bộ phát tiền chuyên dụng xuống thì sao lại không phát đầy đủ?
- Ha ha, việc này tôi không rõ, Bí thư chờ giám đốc về rồi hỏi.
Chánh văn phòng cười nói.
Nhìn cửa phòng Tiền Duy Chí đang đóng chặt, Vương Trạch Vinh nói:
- Được, các người không nói thì tôi đi tìm Phó chủ tịch Trương.
Vương Trạch Vinh đi ra ngoài.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết Tiền Duy Chí trốn mình. Huyện Trạch Điền muốn phát triển thì cần thời gian, hắn không thể nào bỏ qua việc này.
Tiền Duy Chí nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy liền biết dù mình đi ra cũng không giải quyết được vấn đề. Việc này là Trương Hồng Thì ra lệnh, chẳng may Vương Trạch Vinh tìm đến chỗ Trương Hồng Thì thì Phó chủ tịch tỉnh nhất định có cái nhìn với mình. Nhưng bây giờ y không có biện pháp.
Nghe Vương Trạch Vinh đã đi xuống, Tiền Duy Chí suy nghĩ một chút rồi gọi cho Trương Hồng Thì.
- Phó chủ tịch Trương, Vương Trạch Vinh Thành phố Thường Hồng đến, y lên sở không giải quyết được vấn đề liền chạy đến chỗ ngài.
Tiền Duy Chí thầm nghĩ Vương Trạch Vinh mặc dù là Bí thư thị ủy nhưng cũng đấu thế nào được Phó chủ tịch tỉnh. Chỉ cần báo cáo tình hình với Trương Hồng Thì thì mình sẽ thoát nạn.
- Tiền Duy Chí, anh chẳng lẽ không nói với Vương Trạch Vinh là tài chính cấp trên gửi đến tỉnh, tỉnh có nhiều huyện như vậy thì phải chia ra chứ?
Trương Hồng Thì có chút tức giận. Là người của Phú Thì Cách, 20 triệu này thì Phú Thì Cách đã mơ hồ tỏ vẻ chặn lại.
Người trên tỉnh đều biết Vương Trạch Vinh và Phú Thì Cách không hợp nhau, Trương Hồng Thì đương nhiên biết Phú Thì Cách muốn chỉnh Vương Trạch Vinh.
Mình chỉ có thể chống đến cùng.
Sau khi thư ký thông báo, Vương Trạch Vinh dẫn theo Mạnh Học Nam và Lý Phú Quý đi vào văn phòng Trương Hồng Thì.
- Phó chủ tịch Trương, bộ chuyển tài chính chuyên dụng đến huyện Trạch Điền, sao chỉ cấp có ba triệu cho huyện Trạch Điền?
Vương Trạch Vinh trực tiếp nói.
- Anh có ý gì, anh nói gì thế hả, chẳng lẽ trên tỉnh thống nhất phân chia không được sao?
Trương Hồng Thì lớn tiếng nói. Theo y nghĩ mình là Phó chủ tịch tỉnh, tuy chưa vào Tỉnh ủy nhưng lấy uy lực của Phó chủ tịch tỉnh thì lãnh đạo bên dưới sẽ sợ, việc này cứ thế là qua.
- Phó chủ tịch Trương, trên tỉnh có quyền thống nhất phân chia, nhưng huyện Trạch Điền bây giờ rất cần tài chính. Phó chủ tịch Trương chưa đi xem đường ở huyện Trạch Điền, tài chính này quan hệ đến sự phát triển của huyện Trạch Điền, ngay cả bộ cũng thấy tình huống này nên cấp tài chính chuyên dụng. Tôi lần này lên tỉnh chính là muốn lấy lại số tiền này.
Vương Trạch Vinh không hề yếu thế nói.
Mới đầu Trương Hồng Thì còn chột dạ. Y cũng không muốn đối đầu với Vương Trạch Vinh. Nhưng nghe Vương Trạch Vinh kiên quyết đòi tiền, y liền tức tối. Từ khi mình lên làm lãnh đạo cấp tỉnh thì người bên dưới ai không dám nể mặt mình. Thằng Vương Trạch Vinh có thái độ này là không coi mình vào đâu.
Nghĩ đến sau lưng còn có Phú Thì Cách, Trương Hồng Thì vỗ bàn lớn tiếng nói:
- Vương Trạch Vinh, anh có thái độ gì thế hả. Tiền là tỉnh thống nhất phân phối, anh muốn làm riêng hả?
Thấy Trương Hồng Thì chụp mũ mình muốn làm riêng, Vương Trạch Vinh cố nhịn mà nói:
- Xin Phó chủ tịch Trương chú ý cách dùng từ của mình, Thường Hồng bao giờ có ý làm riêng?
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Trương Hồng Thì còn chưa gặp phải cấp dưới như vậy nên không ngừng đập bàn:
- Vương Trạch Vinh, anh ra ngoài cho tôi.
Bốp.
Vương Trạch Vinh rất giận nên đập bàn Trương Hồng Thì rồi nói:
- Phó chủ tịch Trương, anh nên phụ trách vì lời nói của mình. Anh đầu tiên chụp mũ cho tôi, ngay cả yêu cầu hợp lý của tôi cũng không nghe. Tốt, anh không thể giải quyết thì tôi đi tìm chủ tịch Tả.
Nói xong hắn liền đi ra.
Chưa bao giờ thấy cảnh này, người trong văn phòng đều trợn mắt há mồm. Một Bí thư thị ủy không ngờ dám đập bàn Phó chủ tịch tỉnh.
Nhìn cốc trà của Trương Hồng Thì bị đổ khi Vương Trạch Vinh vỗ bàn, thư ký của Trương Hồng Thì rất hoảng loạn, ngay cả Mạnh Học Nam và Lý Phú Quý đều giật mình.
Quá kích động.
- Mày …
Trương Hồng Thì khó khăn lắm mới lấy lại tỉnh táo, chỉ vào Vương Trạch Vinh mà nửa ngày không nói thành lời.