Nhìn Hồng Khâm đứng đó, Điền Lệ Vân rất nhanh suy nghĩ được mất. Cho dù có đưa em gái mình cho y thì cũng chỉ là chơi đùa mà thôi. Người như thế căn bản không thể dựa vào, mà chuyện đến nước này thì Điền Lệ Thủy cũng không muốn.
Điền Lệ Vân lén nhìn Vương Trạch Vinh ngồi đó, cô là kẻ thông minh nên thấy dáng vẻ này của Vương Trạch Vinh liền không biết đối phương quyết định như thế nào. Cô biết Vương Trạch Vinh không lùi bước khi thấy Hồng Khâm là con của chủ tịch tỉnh, lại nghĩ đến tình hình trên tỉnh, Điền Lệ Vân nghĩ Vương Trạch Vinh có thể muốn mượn cơ hội chỉnh Hồng Khâm.
- Những người này đập phá ở đây, anh nói như thế nào?
Điền Lệ Vân nhìn Hồng Khâm mà nói.
Hồng Khâm chưa nói gì, Khương Đại Nha đã lớn tiếng nói:
- Chỉ cần Điền tiểu thư đồng ý yêu cầu bọn này thì mọi chuyện bỏ qua.
Khương Đại Nha nghĩ Hồng Khâm ở đây thì một Đồn trưởng nhỏ nhoi đâu thể làm gì mình, vì thế càng thêm kiêu ngạo.
Điền Lệ Thủy rất tức giận. Vừa nãy ở trong phòng cô nghe thấy Hồng Khâm và Khương Đại Nha nói chuyện với nhau. Hồng Khâm nói với Khương Đại Nha rằng khu nghỉ dưỡng này về sau sẽ thành một cứ điểm tại Thường Hồng của Khương Đại Nha, sau này đến Thường Hồng thì cứ đến đây ăn chơi, trong giọng căn bản không thèm để ý đến Điền Lệ Thủy là chủ nơi này.
- Mày nằm mơ à.
Điền Lệ Thủy lớn tiếng nói.
Hồng Khâm biến sắc. Theo hắn nghĩ sẽ để Điền Lệ Thủy làm tình nhân mình. Khu nghỉ dưỡng này cũng được, sau này có thể thành điểm ăn chơi của mình. Chỉ cần Điền Lệ Thủy nghe lời, mình cũng hưởng thụ một phen. Không ngờ Điền Lệ Thủy lại cứng rắn như vậy.
- Khương Đại Nha, nơi này giao cho anh.
Hồng Khâm nói với Khương Đại Nha rồi định đi. Hắn rất thông minh nên biết cần rời khỏi nơi này.
Vương Trạch Vinh đứng lên lớn tiếng nói:
- Còn không bắt tên Khương Đại Nha lại.
Đột nhiên nghe thấy giọng của Vương Trạch Vinh, mọi người đều giật mình. Ai cũng biết Khương Đại Nha là xã hội đen, nếu muốn bắt y thì đầy chứng cứ. Nhưng bây giờ Khương Đại Nha vẫn tốt thì phải có nguyên nhân chứ?
Đồn trưởng nhận ra Vương Trạch Vinh, thấy Bí thư thị ủy lên tiếng liền không dám không nghe, lập tức nói với cấp dưới:
- Bắt Khương Đại Nha.
Thực ra đồn trưởng khi vào đã thấy Vương Trạch Vinh, hắn rất lo lắng. Hắn không biết thái độ của Bí thư Vương nên rất do dự. Bây giờ thấy Bí thư Vương nói như vậy, dù có xảy ra chuyện thì Bí thư Vương cũng gánh vác. Vì thế nhiệm vụ của hắn chỉ là bắt người.
Không ngờ Vương Trạch Vinh lại hét lên bắt người, Khương Đại Nha rất ngạc nhiên. Bình thường chỉ cần đi cùng Hồng Khâm thì không ai dám làm gì hắn. Mặc dù làm rất nhiều chuyện xấu nhưng một năm nay hắn bắt đầu thay đổi, cũng dần tẩy trắng.
Vương Trạch Vinh hô bắt người là điều Hồng Khâm không ngờ đến. Bề ngoài thì hắn chỉ huy Khương Đại Nha, nhưng thực ra Khương Đại Nha lại nắm được nhược điểm của hắn. Chẳng may Khương Đại Nha xảy ra chuyện thì xong rồi, có lẽ có thể làm ông bố bị cuốn vào.
Đúng lúc này Lô Ba đã dẫn người tới, thấy tình hình nơi này, Lô Ba vội vàng chạy đến bên cạnh Vương Trạch Vinh mà hỏi:
- Bí thư Vương, ngài không sao chứ?
Thấy Lô Ba đến, Vương Trạch Vinh chỉ vào Khương Đại Nha mà nói:
- Anh đến vừa lúc, ở đây có xã hội đen đập phá, nên làm như thế nào thì anh biết chứ?
Lô Ba không dám nghĩ nhiều, Vương Trạch Vinh đã ra lệnh thì dù đối phương không phải xã hội đen cũng thành xã hội đen.
- Người đâu, bắt chúng lại.
Lô Ba không hề do dự, lớn tiếng ra lệnh bắt người.
Bởi vì nửa đường không ngừng bị Tô Hành Chỉ giục nên Lô Ba đã điều rất nhiều người tới đây.
Người của Lô Ba rất nhanh khống chế đám người Khương Đại Nha, ngay cả Hồng Khâm cũng bị bắt vì là kẻ cầm đầu.
- Bí thư Vương, những người này xử lý như thế nào?
Lô Ba có chút lo lắng nên hỏi ý kiến Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn Lô Ba mà nói:
- Đám xã hội đen đập phá, dù là ai dính vào cũng phải bắt.
Lô Ba nhìn Hồng Khâm rồi thở dài một tiếng, việc này không biết sẽ phát triển như thế nào? Xem ra mình không thể thoát rồi, duy nhất chính là kéo cả Hồng Quân vào, các nhân vật lớn đi vào. Y đương nhiên biết ý đồ của Vương Trạch Vinh. Hôm nay Vương Trạch Vinh biết Hồng Khâm là con Chủ tịch tỉnh Hồng mà còn làm như vậy thì có thể thấy Vương Trạch Vinh muốn làm lớn chuyện.
Nghĩ đến ảnh hưởng của việc này, Lô Ba rất lo lắng.
Chứng cứ của đám Khương Đại Nha thì không khó, nhưng khó nhất là kéo cả Hồng Khâm vào.
Nhìn Lô Ba dẫn người đi, Điền Lệ Vân nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, có khó xử không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Ở Thường Hồng quyết không cho phép tồn tại xã hội đen.
Điền Lệ Thủy đi tới đầy kích động nói:
- Bí thư Vương, rất cảm ơn ngài.
Cô biết thế lực của Hồng Khâm nhưng vẫn chống lại là do tên này không tôn trọng cô. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh bắt Hồng Khâm, cô rất khâm phục hắn.
Vương Trạch Vinh lúc này không để ý suy nghĩ các cô, hắn lo lắng là nên báo cáo với Uông Nhật Thần như thế nào. Bắt con của chủ tịch tỉnh, bước tiếp theo mình sẽ đứng ở trên cùng.
- Dọn dẹp đi.
Vương Trạch Vinh cười cười rồi rời đi.
Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, Điền Lệ Thủy nói với chị mình:
- Chị, Bí thư Vương không sao chứ?
Điền Lệ Vân thở dài nói:
- Việc hôm nay quá phức tạp, chị cũng không biết sẽ có kết quả như thế nào.
Vương Trạch Vinh sau khi ra ngoài liền gọi cho Uông Nhật Thần báo cáo tình hình.
Quả nhiên Uông Nhật Thần rất coi trọng việc này mà nói:
- Phải mau chóng lấy lời khai của Khương Đại Nha. Nếu Hồng Khâm có dính vào vụ án, hơn nữa còn là kẻ cầm đầu đám xã hội đen thì ảnh hưởng rất không tốt. Dù là ai cũng không được ảnh hưởng đến việc này.
Thái độ của Uông Nhật Thần rất rõ ràng, dù là ai thì cũng không được thả Hồng Khâm ra vội, phải lấy được vài thứ có tác dụng trên người hắn.
Sau khi hỏi ý kiến Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh liền liên lạc với Hà Quốc Duy. Đối với phó giám đốc Sở công an này, Vương Trạch Vinh rất coi trọng.
Trong một quán trà, Vương Trạch Vinh gặp được Hà Quốc Duy.
- Bí thư Vương, muộn như vậy còn mời anh ra, tôi có chút việc cần nói.
Nói xong Hà Quốc Duy liền nhìn thư ký bên cạnh Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh biết Hà Quốc Duy có gì đó bí mật cần nói với mình nên bảo Tô Hành Chỉ:
- Anh ra ngoài chờ.
Trong phòng liền chỉ còn hai người.
Hà Quốc Duy rót trà cho Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bí thư Vương, tôi nghe nói hôm nay Khương Đại Nha đến Thường Hồng gây rối?
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Hắn dẫn người đến đập phá một khu nghỉ dưỡng, tôi vừa lúc ở đó nên đã bắt bọn chúng.
Hà Quốc Duy nói:
- Nghe nói Hồng Khâm cũng ở cùng với chúng?
Vương Trạch Vinh biết Hà Quốc Duy không tùy tiện hỏi như vậy. Nếu y đã hỏi thì chính là muốn xem thái độ của mình.
- Hồng Khâm dính đến xã hội đen, còn có thể là kẻ chủ mưu nên tôi đã cho người bắt lại.
Hà Quốc Duy tuy cũng nghĩ đến kết quả này, nhưng nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy không khỏi hít vào một hơi thật sâu. Vương Trạch Vinh này xem ra quyết đối đầu với Hồng Quân rồi.
Hiểu rõ thái độ của Vương Trạch Vinh, Hà Quốc Duy nói:
- Bí thư Vương, từ trước đến giờ tôi vẫn căm ghét những tổ chức xã hội đen, có thể khống chế bọn chúng là quá tốt.
Hà Quốc Duy là phó giám đốc Sở công an, Vương Trạch Vinh biết chuyện mình làm không thể giấu được đối phương nên nói:
- Giám đốc Hà, anh cũng biết rất nhiều chuyện không có chứng cứ thì không thể làm gì.
Hà Quốc Duy cười nói:
- Bí thư Vương, trong tay tôi vừa vặn có vài thứ muốn giao cho Bí thư Uông, không biết anh có thể đưa tôi tới không?
Đây mới là mục đích của Hà Quốc Duy. Y vẫn tra tìm chứng cứ Hồng Khâm dính đến xã hội đen, trong tay nắm giữ không ít thứ. Y tự hỏi mấy thứ này đưa ra thì sẽ là quả bom đối với Hồng Quân, không đến lúc cuối cùng thì sẽ không sử dụng. Bây giờ là lúc quan trọng, thứ này vừa ra thì rất có thể Hồng Quân sẽ ngã. Chỉ cần mình được Bí thư Uông coi trọng thì cũng có thể tạo quan hệ với người kia, tiền đồ không thể đoán định.
Vương Trạch Vinh nghe thấy Hà Quốc Duy có chứng cứ liền rất động tâm. Nếu thật sự như vậy thì rất có lợi cho mình và Bí thư Uông.
- Có tác dụng nhiều không?
- Ha ha.
Hà Quốc Duy cười nói:
- Tôi ở vị trí này thì làm việc phải chắc chắn. Anh cứ yên tâm.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Được, tôi sẽ đưa anh đi gặp Bí thư Uông.