Vật tư từ các nơi trên cả nước vận chuyển về đây càng lúc càng nhiều, Huyện Thạch Sơn đã tập trung rất đông người. Mọi người chỉ có một suy nghĩ là mau đến Thường Hồng để cứu viện.
Áp lực lớn nhất là Tư lệnh Quân khu tỉnh Trắc Đại Hà. Thấy Tổng bí thư và lãnh đạo cấp trên đều chờ ở đó, y cảm thấy áp lực của mình rất lớn. Bây giờ thông đường là nhiệm vụ quan trọng nhất của mọi người.
Trắc Đại Hà đúng là đứng ngồi không yên. Nếu như đường không thông thì mình không thể báo cáo với cấp trên. Khi Trắc Đại Hà đang định đến địa điểm thi công thì nhận được điện thoại.
- Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi đã thông được đường, đội thi công đã hoàn thành thắng lợi nhiệm vụ được giao.
Đội trưởng binh đoàn công binh vui mừng nói.
Nghe tin này, Trắc Đại Hà cao giọng hỏi:
- Xe có thể đi qua không?
Đội trưởng lớn tiếng nói:
- Mặc dù bây giờ còn vài điểm sụt lún nhưng chúng tôi sẽ đảm bảo đường thông suốt. Bây giờ hoàn toàn có thể thông xe, chúng tôi đang đi đến Thường Hồng.
- Tốt, tốt, rất tốt.
Trắc Đại Hà vui vẻ nói.
Trắc Đại Hà vội vàng đi tới trước mặt Tổng bí thư mà nói:
- Báo cáo Tổng bí thư, vừa nãy nhận được điện từ phía trước nói đường đến Thường Hồng đã thông.
Tổng bí thư vô cùng hưng phấn mà nói:
- Rất tốt, lập tức thông báo các đội ngũ cứu viện, nhất định phải nhanh chóng đến Thạch Sơn, nhất định phải đưa sự quan tâm của Đảng và chính phủ đến khu tai nạn.
Tin này đối với các vị lãnh đạo như liều thuốc kích thích. Chỉ cần đường thông thì công tác cứu viện Thường Hồng sẽ nhanh chóng tiến hành, bộ chỉ huy lập tức bận rộn, các mệnh lệnh không ngừng được phát ra.
Nhìn tình hình bộ chỉ huy, Tổng bí thư nghĩ đến Thường Hồng gặp tai nạn lớn như vậy nên nói:
- Lập tức chuẩn bị xe, tôi sẽ đến Thường Hồng.
Trắc Đại Hà nói:
- Tổng bí thư, bây giờ Thường Hồng còn không ngừng có dư chấn, ngài nên ở lại đây.
Tổng bí thư sa sầm mặt nói:
- Ở Thường Hồng có nhiều nhân dân chờ cấp cứu như vậy, anh không ngờ bảo tôi ở đây?
Trắc Đại Hà vừa thấy vẻ mặt của Tổng bí thư liền vội vàng ngậm miệng lại.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, cả huyện Thạch Sơn đều bận rộn. Từng đoàn xe chở vật tư không ngừng tiến về Thường Hồng.
Biết tin đường đã thông, các Lãnh đạo thị ủy Thường Hồng đều hưng phấn. Mặc dù ở đây không ngừng có dư chấn nhưng mọi người đều có hy vọng. Nghĩ đến rất nhiều vật tư sẽ chuyển vào, đặc biệt là các Lãnh đạo trung ương như Tổng bí thư sẽ đến, mọi người rất vui vẻ. Nếu không phải có trận động đất này thì bọn họ sao có thể gặp Tổng bí thư. Đây đối với mọi người mà nó thì là cơ hội rất lớn.
- Thị trưởng Phùng, các bệnh nhân nghe nói bên ngoài sẽ có người đến cứu đều muốn được cứu chữa đầu tiên. Tình hình khu cấp cứu không tốt mấy.
Một người phụ trách vận chuyển bệnh nhân vội vàng chạy đến báo cáo với Phùng Triêu Lâm.
Phùng Triêu Lâm sa sầm mặt nói:
- Làm như thế nào vậy hả, chuyện nhỏ như vậy mà các anh không làm được là sao? Bố trí nặng đi trước, nhẹ ra sau, ai dám quấy rối tôi xử lý người đó.
Khi Tổng bí thư đến, Phùng Triêu Lâm đương nhiên không hy vọng xảy ra chuyện. Hơn nữa y cũng không muốn tất cả mọi người ra đón Tổng bí thư mà mình lại không đi được.
Nghe Phùng Triêu Lâm nói như vậy, Vương Trạch Vinh nhíu mày. Hắn hiểu tâm trạng của mọi người lúc này. Sau khi động đất, rất nhiều người như chim sợ cành cong, có thể rời khỏi Thường Hồng trước thì mọi người đương nhiên đều mong muốn.
- Lão Phùng, việc này nên làm chút công tác tư tưởng, tôi tin mọi người có giác ngộ của mình, chỉ cần nói rõ tình hình thì tôi tin mọi người sẽ ủng hộ công tác của chúng ta.
Vương Trạch Vinh nói với Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Vương, bây giờ Tổng bí thư sắp đến, nghênh đón Tổng bí thư là chuyện lớn.
Phùng Triêu Lâm nói với Vương Trạch Vinh. Y đã nghĩ dù như thế nào cũng phải được gặp Tổng bí thư đầu tiên, ấn tượng này nhất định phải đạt được.
Vương Trạch Vinh cũng nghĩ đến việc vận chuyển bệnh nhân có vấn đề. Người bị thương của Thường Hồng hơn một trăm ngàn, ở tình huống này thì không bố trí tốt nhất định xảy ra chuyện. Hơn nữa trong lòng Vương Trạch Vinh còn một suy nghĩ, ở tình hình này khắp nơi đều bận, nếu các thường vụ đều đi nghênh đón thì sẽ không tốt với công tác cứu nạn.
Thấy Phùng Triêu Lâm không muốn làm việc này, Vương Trạch Vinh liền nói:
- Lão Phùng, tôi thấy như thế nào, do anh dẫn mọi người đi tiếp lãnh đạo, tôi đi đến xem tình hình thế nào.
Phùng Triêu Lâm nghe vậy liền thầm vui vẻ. Vương Trạch Vinh không đi thì y chính là lãnh đạo cao nhất Thường Hồng, sẽ là người đầu tiên được bắt tay Tổng bí thư.
- Bí thư Vương, như vậy không tốt lắm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cứ như vậy đi.
Nói xong hắn liền chạy đến quảng trường.
Thấy Vương Trạch Vinh đã rời đi, Phùng Triêu Lâm nhìn các thường vụ bên cạnh rồi nói:
- Đi thôi, Tổng bí thư rất nhanh sẽ đến.
Xe đi trên đường, nhìn quân đội đang mở đường, các lãnh đạo càng thêm hiểu rõ những việc phải làm sau cơn động đất.
Hạng Nam ngồi trong một chiếc xe 16 chỗ, trong xe còn có lãnh đạo các bộ ban ngành Trung ương.
Biết Vương Trạch Vinh là con rể Hạng Nam, một Bộ trưởng nói với Hạng Nam:
- Lão Hạng, con rể anh rất giỏi. Trong thời gian ngắn như vậy mà làm tốt công tác cứu nạn.
Hạng Nam nói:
- Thanh niên mà, cần phải tăng cường rèn luyện.
Mặc dù nói như vậy nhưng ông rất vui vẻ. Ông không ngờ Vương Trạch Vinh lại sẽ có cơ hội như thế này. Sau công tác này Vương Trạch Vinh coi như chính thức đi vào trong mắt Tổng bí thư. Điều này vô cùng có lợi cho sự phát triển sau này của Vương Trạch Vinh.
Đoàn xe đang đi tới thì mặt đất chấn động, ngay sau đó trên núi lại đổ đất đá xuống, đường vừa thông một lần nữa bị cản.
Tổng bí thư từ trên xe đi xuống nhìn đoạn đường vừa bị sụp.
Thấy Tổng bí thư nhìn về phía trước, Trắc Đại Hà vội vàng chỉ huy nhân viên thông đoạn đường này.
Tổng bí thư đi tới rồi nói:
- Chúng ta đi bộ tới, ngồi xe bên kia đến Thường Hồng.
Trắc Đại Hà nói:
- Tổng bí thư, nguy hiểm.
Tổng bí thư không nghe lời Trắc Đại Hà nói mà trực tiếp đi về trước.
Thấy Tổng bí thư đi tới, Trắc Đại Hà quát to:
- Bảo vệ thủ trưởng.
Đội binh lính lập tức bảo vệ Tổng bí thư đi về phía trước.
Thấy Tổng bí thư an toàn đi tới, mọi người đều thầm lau mồ hôi. Chẳng may Tổng bí thư xảy ra vấn đề thì đó là vấn đề quá lớn.
Tổng bí thư đứng ở bên kia đợi một lát thì từ phía Thường Hồng có vài chiếc xe đi tới, toàn bộ đều là xe quân dụng.
Phùng Triêu Lâm đã sớm dẫn các thường vụ chờ ở đầu Thường Hồng.
Thấy đám người Phùng Triêu Lâm đứng chờ ở ven đường, Tổng bí thư nói:
- Là các đồng chí Thường Hồng sao?
Nói câu này, trên mặt Tổng bí thư có chút khó chịu. Tổng bí thư biết tình hình Thường Hồng, bây giờ Thường Hồng rất cần các lãnh đạo chỉ huy công việc. Nhưng xem tình hình bây giờ thì các lãnh đạo đã bỏ quần chúng nhân dân chạy đến đây nghênh đón mình.
Nhìn đám người nghênh đón mình, vị trí của Vương Trạch Vinh trong lòng Tổng bí thư liền giảm đi nhiều.
Chẳng qua Tổng bí thư nghĩ Thường Hồng dưới sự lãnh đạo của Vương Trạch Vinh nên mới duy trì được ổn định, công tác tự cứu tiến hành rất tốt, Vương Trạch Vinh cũng có cống hiến nên ông cũng cho mặt mũi mà xuống xe.
Phùng Triêu Lâm thấy Tổng bí thư trên Tv vô số lần lúc này rất kích động, cả người run lên. Y khom xuống chạy đến trước mặt Tổng bí thư mà nói:
- Thủ trưởng, chúng tôi đại biểu Thường Hồng đến nghênh đón ngài.
- Đồng chí là?
Tổng bí thư nói.
Hồng Quân ở bênh giới thiệu:
- Tổng bí thư, đây là đồng chí Phùng Triêu Lâm – Thị trưởng Thường Hồng.
Nghe thấy không phải Vương Trạch Vinh, Tổng bí thư hỏi:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh đâu?
Hồng Quân nhìn trong đám người không thấy Vương Trạch Vinh nên hỏi Phùng Triêu Lâm:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh đâu?
Phùng Triêu Lâm còn tưởng Tổng bí thư không thấy Vương Trạch Vinh nên mất hứng, vì thế nói:
- Bí thư Vương nói phải bố trí công tác vận chuyển bệnh nhân nên phân công tôi đến nghênh đón.
Phùng Triêu Lâm vừa nói vừa thầm nghĩ Vương Trạch Vinh còn quá trẻ, nghênh đón Tổng bí thư sao dám nói không đến là không đến. Lần này công lao lớn đến đâu cũng mất một nửa.
Nghe Phùng Triêu Lâm nói như vậy, Tổng bí thư lại hài lòng mà gật đầu nói:
- Lần này Thường Hồng xảy ra động đất lớn như vậy, Thị ủy, chính quyền các anh nhất định phải làm tốt công tác, tất cả phải đặt lợi ích của nhân dân lên hàng đầu.
Tổng bí thư nói xong liền về xe, đoàn xe rất nhanh chạy đến Thường Hồng.