Lô Ninh Quốc luôn tin một điều đó là trên đời này không có gì không thể nói chuyện, chủ yếu là anh ra giá có đủ cao hay không? Theo y nghĩ Vương Trạch Vinh làm quân tiên phong cho đám người Bí thư Trịnh chính là được lợi ích. Khi lực lượng bên mình không yếu thì chỉ cần kéo được Vương Trạch Vinh sang thì lực lượng sẽ càng mạnh hơn.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Lô Ninh Quốc lắc đầu nói:
- Trạch Vinh, cậu cũng biết con gái tôi được nuông chiều từ nhỏ nên làm không ít chuyện phiền lòng người khác. Không để nó đi kinh doanh, nó cứ đòi làm, bây giờ xem đó, đã xảy ra chuyện rồi.
Ngụy lão nói:
- Nin Quốc, Đình Đình là đứa bé tôi thấy từ bé đến lớn, cũng không thể hoàn toàn trách nó. Anh quá bận công tác, nó đi theo các thành phần phức tạp cũng là bất đắc dĩ. Ôi, chúng tôi làm lãnh đạo luôn vì công việc nên ít lo chuyện gia đình. Bí thư Vương cũng hiểu việc này mà. Tôi thấy vợ và con của anh không ở bên cậu, ít thời gian gặp thì có bao thời gian mà dạy dỗ con cái.
Lô Ninh Quốc gật đầu nói:
- Trước đây do bận việc nên không có thời gian lo cho gia đình. Bây giờ tôi đã lui muốn lo cho con cái thì con đã lớn.
Việc này Vương Trạch Vinh cũng có chút đồng cảm. Hắn gật đầu nói:
- Đây đúng là khó khăn chung của chúng ta. Hầu hết đều do các bà mẹ chăm con, có đôi khi tôi thấy cũng áy náy.
Thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lô Ninh Quốc liền tiếp lời:
- Trạch Vinh, bây giờ tôi đã lui, trước đây còn lo cậu mới tới nên không quen tình hình Hải Đông. Bây giờ tôi thấy Hải Đông thay đổi rất nhiều khiến tôi yên tâm. Hải Đông có cậu làm Bí thư đó là phúc của nhân dân Hải Đông. Tâm nguyện của Lão bí thư vẫn là biến Hải Đông thành thành phố có sức ảnh hưởng trên toàn thế giới. Muốn như vậy thì Hải Đông còn cần nhiều nhân tài quen thuộc tình hình. Mục đích quan trọng nhất của tôi hôm nay chính là truyền lại chút tâm ý của Lão bí thư. Những người ngồi đây đều là người được Lão bí thư bồi dưỡng, bây giờ tôi giao bọn họ cho cậu.
Lô Ninh Quốc nói xong không khỏi thầm than mình tỏ thái độ rất thành khẩn, giao người của Lão bí thư ra, đây coi như là một cuộc giao dịch. Không biết Vương Trạch Vinh sẽ trả giá như thế nào?
Lô Ninh Quốc thấy như vậy vẫn chưa đủ nên nói thêm:
- Trạch Vinh, hôm nào cậu lên Bắc Kinh, tôi giới thiệu thêm vài người nữa với cậu, trong ngoài giúp đỡ càng khiến Hải Đông phát triển nhanh hơn.
Lô Ninh Quốc nhìn Vương Trạch Vinh thì thấy đối phương như có vẻ không nghe thấy gì, vẫn thoải mái gắp đồ ăn.
Vương Trạch Vinh làm thế, Lô Ninh Quốc có chút hoảng hốt. Từ biểu hiện của Vương Trạch Vinh thì y có thể nhìn ra Trung ương rất quyết tâm trong việc này.
Trước đó mọi người cũng phân tích ý đồ của Bí thư Trịnh, kết quả là mọi người cho rằng Bí thư Trịnh muốn đạt lợi ích trong chuyện này. Chỉ cần đối phó được Vương Trạch Vinh, mất quân tiên phong thì sẽ dễ nói chuyện bên Bí thư Trịnh.
Lô Ninh Quốc được mọi người ủy thác mà tới Hải Đông, y tạm thời nhẫn nhịn để đưa được Lô Đình Đình ra ngoài.
Lô Ninh Quốc thấy mặc dù dã tỏ vẻ sẽ giao hết lực lượng Lão bí thư theo mình ra cho Vương Trạch Vinh, nhưng hắn vẫn không tỏ vẻ gì. Điều này làm Lô Ninh Quốc có chút khó xử.
Nghĩ tới mọi người gần như nói thẳng, Lô Ninh Quốc nói:
- Trạch Vinh, cậu sang đây một chút, tôi có chút chuyện cần trao đổi với cậu.
Nói xong y kéo Vương Trạch Vinh sang một phòng bên cạnh rồi đóng cửa lại.
Vương Trạch Vinh cười cười, hắn biết đối phương đây là đưa ra cái giá cuối cùng. Hắn cũng muốn xem cái giá đó là như thế nào.
Sau khi ngồi xuống, Lô Ninh Quốc rất nghiêm túc nói:
- Trạch Vinh, ở đây không có người ngoài nên tôi nghĩ chúng ta có gì nói thẳng. Cậu thấy sao?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lão Lô, anh không phải không rõ tính cách của tôi. Từ trước đến giờ tôi luôn làm việc quang minh chính đại, đã bao giờ vòng vo.
Lô Ninh Quốc nghe vậy không khỏi cười khổ một tiếng và thầm hận. Nếu Vương Trạch Vinh rất thẳng thắn thì mình là gì? Hắn đột nhiên đoạt được sự ủng hộ của Lão bí thư, chiếm lấy vị trí Bí thư Thành phố Hải Đông của mình, Vương Trạch Vinh là người thẳng thắn sao?
Nhìn Vương Trạch Vinh, Lô Ninh Quốc cố tỏ ra thân thiết:
- Nói rất đúng, Trạch Vinh là người thẳng thắn. Vậy tôi cũng nói thẳng, Trạch Vinh, Đình Đình không hiểu chuyện, phạm chuyện đúng là làm người ta đau lòng. Cậu có thể nể mặt tôi thả nó được không?
- Lão Lô, không phải tôi nói anh, con cái cần quản lý chặt mới được. Theo tôi biết chuyện của Lô Đình Đình rất nghiêm trọng, Trung ương cũng chú ý việc này. Bí thư Trịnh tự mình hỏi nên tôi rất khó xử.
- Trạch Vinh, tôi biết mình có vài việc có lỗi với cậu. Hôm nay tôi thật lòng xin lỗi cậu. Cậu yên tâm, sau đây tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của Hải Đông nữa. Không giấu gì cậu, bây giờ mọi người đều có ấn tượng tốt đối với cậu. Trước khi đến vài lão đồng chí đã nhờ tôi chào cậu. Trạch Vinh, sau này Trung Quốc cần đồng chí như cậu chủ trì. Mọi người không có năng lực gì khác nhưng có thể ủng hộ cậu. Muốn người có người, cần tiền có tiền.
Lô Ninh Quốc đã ngả bài, nói rất rõ ràng. Y lần này mang theo quyết định của tập đoàn lợi ích kia. Chỉ cần Vương Trạch Vinh dựa vào thì bọn họ sẽ toàn lực ủng hộ Vương Trạch Vinh đi lên.
Vương Trạch Vinh lấy thuốc châm hút.
Lô Ninh Quốc có chút khẩn trương, y nói:
- Trạch Vinh, cậu có thể không biết năng lực của mọi người. Mọi người hoàn toàn có thể có thể không cần lo lắng ủng hộ cậu. Cậu phải tin chỉ cần mọi người hợp sức thì chuyện cậu lên cũng không khó giải quyết.
Vương Trạch Vinh cố ý muốn thử dò ý của Hoa Thái Tường nên lạnh nhạt nói:
- Tôi có vẻ mâu thuẫn với Phó chủ tịch Hoa.
Mắt Lô Ninh Quốc sáng lên. Y sợ là Vương Trạch Vinh không tỏ thái độ, nếu hắn nhắc tới Hoa Thái Tường thì dễ rồi.
- Trạch Vinh, cậu cũng biết đó, mọi người bây giờ tạm thời không có lựa chọn mà thôi. Lão Hoa chỉ là người quá độ, sau y thì mọi người cần phải đưa một người lên. Ở trong nước tôi thấy chỉ cậu có tư cách này.
Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:
- Lão Lô, anh cũng là đồng chí được Đảng bồi dưỡng nhiều năm, anh có nghĩ tại sao Đảng lại bồi dưỡng anh không? Mục đích bồi dưỡng chúng ta của Đảng là gì, không phải là thăng quan, phát tài, mà là vì phục vụ nhân dân. Nói thật trước đây tôi rất kính trọng anh, cho rằng anh chỉ có chút sai lầm về tư tưởng mà thôi, còn mục đích vẫn là vì quần chúng nhân dân. Bây giờ xem ra tôi đã nhìn lầm.
Đây không khác gì cái tát vào mặt. Lô Ninh Quốc nghe ngay ra ý của Vương Trạch Vinh.
Thấy Lô Ninh Quốc không nói gì, Vương Trạch Vinh nói thẳng quan điểm của mình:
- Vương Trạch Vinh tôi cho đến bao giờ chưa bao giờ nghĩ mình có thể vào Bộ Chính trị, cũng chưa từng nghĩ mình có cuộc sống như ngày hôm nay. Nói thật là tôi rất thỏa mãn, điều duy nhất tôi cảm thấy có lỗi là làm được ít việc vì dân chúng. Quan có ai không muốn làm, ai không muốn làm to, nhưng tôi luôn nhớ một điều người làm quan mỗi ngày luôn phải suy nghĩ nên làm gì cho dân chúng chứ không phải thu lại lợi ích như thế nào? Lão Lô, không giấu gì anh, tôi dù là mỗi ngày mệt hơn nữa thì tôi luôn suy nghĩ mình nên làm gì cho dân chúng.
Vương Trạch Vinh đứng lên nhìn chằm chằm vào Lô Ninh Quốc và nói:
- Tôi tới bây giờ chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với lương tâm của mình. Tôi muốn hỏi các anh đã làm chuyện có lỗi với lương tâm, với dân chúng chưa?
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Vương Trạch Vinh chỉ vào một tòa nhà cao tầng trước mặt rồi nói:
- Nhà cao vạn trượng cũng khởi đầu từ nền đất. Nếu chúng ta không có nền móng thì quốc gia sẽ như thế nào? Anh nghĩ nếu không chú ý đến lợi ích nhân dân, làm việc vì lợi ích cá nhân thì quốc gia sẽ ra sao? Còn nếu bọn họ cảm thấy lực lượng mình đủ mạnh để đối đầu cả Đảng, cả quốc gia thì cứ thử xem.
Mặt Lô Ninh Quốc lúc này đỏ hẳn lên, y muốn nói nhưng lại không tìm được từ gì thích hợp.
Lô Ninh Quốc biết Vương Trạch Vinh nói thẳng với mình như vậy chính là ra lời khiêu chiến.