Mục lục
Quan Khí​
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Trạch Vinh nói không nhiều nhưng mỗi câu của hắn đều mang theo sự tự tin, khí phách, đúng tâm lý của quân nhân.

Khi Vương Trạch Vinh nói xong, phòng hội nghị một lần nữa vang lên tràng vỗ tay.

Bành Bộ Thuân cười cười đưa tay lên để mọi người dừng lại. Y nghiêm túc nói:

- Sứ mạng của quân nhân chính là bảo vệ quốc gia. Ai dám can đảm xâm phạm lãnh địa nước ta, chúng ta nhất định để chúng có đến không về.

Cuộc diễn tập quân sự kết thúc một cách hoàn hảo, Vương Trạch Vinh biết sau đây Trung Quốc sẽ không ngừng tuyên truyền về sức mạnh quân đội.

Sau đó mọi người nhanh chóng rời đi.

Vương Trạch Vinh đến một doanh trại quân đội được đề phòng nghiêm ngặt.

Nhân lúc rảnh rỗi Dương Úy Lâm mời Vương Trạch Vinh tới.

Thông đủ trạm gác và cảnh giới ở bên ngoài, Vương Trạch Vinh đến thì thấy Dương Úy Lâm đã chờ ở đây.

Sau khi hai người bắt tay, hai người tiến vào bên trong.

Vương Trạch Vinh đã luyện Thái cực quyền và có quan khí nên rất mẫn cảm với xung quanh. Hắn có thể cảm nhận được nơi này có nhiều nhân viên cảnh vệ.

Bên trong doanh trại không có nhiều thứ. Sau khi hai người ngồi xuống, Dương Úy Lâm nói:

- Bí thư Vương, từ người anh, tôi thấy được hy vọng.

Lúc này Vương Trạch Vinh cũng đang nhìn Dương Úy Lâm.

Người của Uông Chính Phong, Vương Trạch Vinh thực ra qua lại không nhiều. Lần đó Uông Kiều giới thiệu bọn họ cho hắn, Vương Trạch Vinh cũng không quá chú trọng.

Bởi vì lúc đó hắn nghĩ mình không có nhiều quan hệ với quân đội. Nhưng sau khi vào Bộ Chính trị, Vương Trạch Vinh mới phát hiện mình không phải không có nhiều quan hệ với quân đội, mà có quan hệ rất nhiều.

Thực ra mà nói Vương Trạch Vinh rất cảnh giác với Uông Chính Phong. Hắn cảm thấy Uông Chính Phong đi trên lằn ranh tử thần, là người không từ thủ đoạn khi làm việc.

Dương Úy Lâm nói câu này làm Vương Trạch Vinh có một cảm giác. Hắn cảm thấy trên người Dương Úy Lâm đã không còn giống người trước đây mình từng gặp.

Đây là người như thế nào?

Nhìn Vương Trạch Vinh một lát, Dương Úy Lâm nói thêm:

- Lão thủ trưởng nhìn người rất chuẩn. Ngài cho rằng anh là hy vọng của Trung Quốc, lời này rất chính xác. Trung Quốc yếu đuối đã lâu, cần lãnh đạo cứng rắn.

Mặc dù biết ở đây không còn ai khác nhưng nghe Dương Úy Lâm nói như vậy vẫn làm Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi.

- Tôi đây là nói thật lòng của mình mà thôi.

Vương Trạch Vinh nói.

Dương Úy Lâm lúc này lấy ra một bức thư được dán kín ra rồi cẩn thận đưa cho Vương Trạch Vinh:

- Đây là Lão thủ trưởng đưa cho anh.

Dương Úy Lâm đứng dậy đi ra ngoài.

Cầm bức thư, Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Mỗi lần Uông Chính Phong để thư cho hắn đều làm hắn sợ hãi. Hắn đúng là không nghĩ ra Dương Úy Lâm còn giữ thư của Uông Chính Phong.

Vương Trạch Vinh không vội vàng mở ra mà nhìn theo Dương Úy Lâm. Hắn cười khổ một tiếng, Uông Chính Phong này chết lâu như vậy mà vẫn không ngừng xuất hiện thủ đoạn.

- Trạch Vinh, chắc nhìn thấy bức thư này sẽ rất giật mình phải không? Ha ha bây giờ tôi nên gọi cậu như thế nào? Tôi gọi cậu là con rể được không?

Câu mở đầu đã là như vậy làm Vương Trạch Vinh dở khóc dở cười. Uông Chính Phong này đúng là có nhiều mưu kế.

- Trung Quốc trở thành cường quốc mà giấc mơ cả đời của tôi, tôi nằm mơ cũng hy vọng thấy một quốc gia cường đại xuất hiện. Một quốc gia nếu muốn mãi mãi không suy sụp thì nhất định cần có hệ thống quân đội cường đại. Tôi vẫn nỗ lực vì việc này. Dương Úy Lâm là chiến hữu tin cậy nhất của tôi, anh ta có lý tưởng giống tôi, là chiến hữu hoàn toàn có thể tin tưởng.

Uông Chính Phong liên tục dùng từ chiến hữu để gọi Dương Úy Lâm, qua đó đủ để nhận ra địa vị của Dương Úy Lâm trong mắt Uông Chính Phong.

Nội dung bức thư rất nhiều.

- Trạch Vinh, cậu cầm được bức thư này nói rõ đám người Dương Úy Lâm đã chính thức thừa nận cậu. Nếu bọn họ không thừa nhận thì bức thư này sẽ không thể xuất hiện trong tay cậu.

Đọc tới đây, Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua cửa phòng và có chút khó hiểu. Mình làm như thế nào mà được đám người Dương Úy Lâm thừa nhận?

- Tiểu Kiều là con gái tôi, cũng là con dâu của Lâm gia. Tiểu Kiều là phụ nữ nên căn bản không thể thực hiện giấc mơ Trung Quốc thành cường quốc. Vì giấc mơ này ngoài quân đội ra thì Trung Quốc còn cần một lãnh đạo cứng rắn. Cậu là một trong những người mọi người vẫn quan sát, cũng không phải sự lựa chọn duy nhất. Chúng tôi muốn lãnh đạo chính thức muốn Trung Quốc thành cường quốc.

- Trạch Vinh, cậu có thể còn chưa hiểu suy nghĩ của mọi người. Trung Quốc cũng ít người hiểu cho chúng tôi. Nhưng tôi muốn nói với cậu đó là chúng tôi đều là người có niềm tin trong người, mặc dù chúng tôi có thể dùng một chút thủ đoạn cực đoan.

Vương Trạch Vinh đọc tới đây mà cảm thấy ngạt thở. Hắn cảm thấy Uông Chính Phong như đứng trước mặt mình.

- Thực ra tôi và Bí thư Lâm đều là người có cùng lý tường. Chỉ có điều cách làm của y khác tôi quá nhiều. Y mong từ từ thay đổi, tôi hy vọng có thể thay đổi với tốc độ nhanh nhất. Có thể cậu không rõ nhưng Bí thư Lâm lại hiểu rõ suy nghĩ của tôi. Bởi vì như vậy nên hai bên mới có thể liên minh, Tiểu Kiều mới có thể gả vào Lâm gia. Đáng tiếc thằng Lâm Khâm không ra gì, nếu là như vậy thì nó phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.

- Có thể cậu cho rằng đám người Dương Úy Lâm lên chức là do Bí thư Lâm vì Tiểu Kiều. Nực cười, Bí thư Lâm là người một lòng vì quốc gia sao có thể làm như vậy. Dương Úy Lâm là người của tôi, điểm này Bí thư Lâm hiểu rõ, những người này đều là tinh anh trong quân đội, bây giờ đã đến lúc dùng tới nên Bí thư Lâm muốn để bọn họ thể hiện.

Vương Trạch Vinh có chút kinh ngạc. Trước khi đọc bức thư này, Vương Trạch Vinh cũng cho rằng Bí thư Lâm một lần nữa dùng đám người Dương Úy Lâm là vì Lâm gia giúp Tiểu Kiều phát triển, bây giờ xem ra không phải như vậy. Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh mới thấy mình đã hiểu lầm và coi nhẹ Bí thư Lâm.

Lời Uông Chính Phong nói thì Vương Trạch Vinh có thể hiểu. Trước kia không dùng đám người Dương Úy Lâm mà dùng người chủ hòa là do quốc gia chưa đủ tự tin. Nhưng bây giờ đã khác, có vũ khí hiện đại để bảo vệ tổ quốc, đám người Bí thư Lâm cũng tự tin lên để lộ thanh kiếm. Vì thế mới dùng người phái chủ chiến như Dương Úy Lâm.

- Giật mình phải không? Thực ra mấy điều này không quan trọng. Mục đích tôi để lại bức thư này chính là muốn nói với cậu là cậu đã qua được thử thách. Bắt đầu từ bây giờ cậu sẽ được quân đội ủng hộ. Ha ha, không tin ư? Cậu có thể cho rằng tôi là người chết thì không có lực lượng gì? Nực cười, tôi bố trí nhiều năm như vậy thì sao có thể không có chút lực lượng nào. Dương Úy Lâm là một trong số đó. Chiêm Lâm bây giờ là tư lệnh không quân rồi chứ? Cổ Gia Lâm nắm giữ một Quân khu, bây giờ nhất định lại một lần nữa lên chức. Hoàng Đạt cũng có thể tiến thêm bước nữa, đây đều là người của tôi mà cậu thấy. Tôi muốn nói với cậu đó chỉ là người ngoài sáng của tôi mà thôi. Tôi còn có một nhóm tướng lĩnh cao cấp trong quân đội. Tôi muốn nói với cậu, những người này tôi đã giao cho Tiểu Kiều, Tiểu Kiều và Dương Úy Lâm chính là một sáng một tối, bọn họ cuối cùng đều giao cho cậu. Tôi coi trọng cậu, đừng làm tôi thất vọng.

- Ha ha, tôi rất muốn xem cháu của mình trông như thế nào. Đừng quên sau khi cháu bé được sinh ra thì đốt cho tôi một bức ảnh. Tôi muốn thấy giấc mộng Trung Quốc thành cường quốc được thực hiện trong tay cậu. Trạch Vinh, cố lên.

Bức thư tới đây là hết. Vương Trạch Vinh móc bật lửa châm đốt.

Đốt xong bức thư, Vương Trạch Vinh lúc này mới đứng lên đi ra khỏi lều.

Vừa ra ngoài, Vương Trạch Vinh thấy Dương Úy Lâm đang đứng ngay ngắn ở bên ngoài.

Hai người nhìn nhau, Vương Trạch Vinh lần này giơ tay chào Dương Úy Lâm, Dương Úy Lâm cũng chào lại.

Không ai nói gì, Vương Trạch Vinh ngồi xe rời đi.

Nhìn theo xe Vương Trạch Vinh, Dương Úy Lâm một lần nữa giơ tay lên chào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK