Người Thập cục đã được phái ra, chỉ cần Hà Gia Vĩ hạ quyết tâm, Vương Trạch Vinh tin rằng Hà Gia Vĩ bắt được Chiết Đông không khó.
Tình hình Hải Đông bây giờ về cơ bản đã ổn định. Vương Trạch Vinh là Ủy viên Bộ Chính trị nên đúng là không ai dám can đảm trực diện đối đầu với hắn. Dù là Chiêm Quốc Xương người của Trịnh hệ cũng tỏ vẻ bình thường.
Vì nể mặt Bí thư Trịnh nên Vương Trạch Vinh đối đãi với Chiêm Quốc Xương là khá đoàn kết.
- Trạch Vinh, em đến Hải Đông rồi.
Uông Kiều gọi điện đến cho Vương Trạch Vinh.
Sao Uông Kiều tới Hải Đông, đó là điều Vương Trạch Vinh không rõ.
- Em đến Hải Đông sao?
- Chuyện em làm Phó bí thư đã được quyết định, lần này em đến Hải Đông học tập một chút, học tập xong sẽ đi nhận chức.
Uông Kiều cười nói.
Việc này do Bí thư Lâm làm không ít hành động ở sau lưng.
- Em đến đâu?
Thành phố Tân Cảng.
Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu, xem ra Bí thư Lâm dự định để Uông Kiều mọc rễ ở Thành phố Tân Cảng.
Thành phố Tân Cảng cách Bắc Kinh không xa, là nơi rất thích hợp cho Uông Kiều.
- Em ở đâu, anh tới ngay.
Vương Trạch Vinh mặc dù không rõ sao chuyện Uông Kiều đến lại không biết trước, chẳng qua hắn cũng nói tới ngay.
- Em đang ở Quân khu thành phố.
Vương Trạch Vinh nghe ra rồi có chút giật mình. Chính ủy Quân khu thành phố Quách Cường Cương có quan hệ với Uông Kiều từ lúc nào?
Vương Trạch Vinh biết chuyện ở Quân khu, gần đây đã đổi tư lệnh.
Khi Vương Trạch Vinh tới nơi, Vương Trạch Vinh thấy Uông Kiều cười cười ra đón mình. Cùng đi với cô ra đón hắn là Tư lệnh Khổng Tường Phong và Chính ủy Quách Cường Cương.
Vương Trạch Vinh vội vàng lên bắt tay chào.
Khổng Tường Phong cười nói:
- Bí thư Vương đến, hôm nay chúng ta phải uống vài chén mới được.
Vương Trạch Vinh nói:
- Quân nhân uống rượu rất tốt, chẳng qua Tư lệnh Khổng đã lên tiếng thì chúng ta dù như thế nào cũng phải uống say.
Quách Cường Cương cười nói:
- Bí thư Vương uống giỏi là điều mọi người đều rõ.
Khổng Tường Phong xua tay nói:
- Hôm nay Bí thư Uông được miễn, quân nhân và thành ủy so chiêu.
Uông Kiều cười cười nhìn mọi người. Cô đương nhiên biết Vương Trạch Vinh uống giỏi, bởi vì hôm nay có mục đích nên cô cũng không ngăn cản việc này.
Vương Trạch Vinh thấy Khổng Tường Phong và Quách Cường Cương muốn đấu rượu liền nói:
- Hôm nay chuẩn bị không đủ, tôi một mình tới nên xem ra chỉ có thể một mình đấu với hai vị.
Quách Cường Cương nói:
- Tôi làm trọng tài và không tham gia. Hai người đấu nhau. Bí thư Vương, tôi nói trước để anh chuẩn bị tâm lý, Tư lệnh Khổng nổi tiếng về uống rượu trong toàn quân.
Thú vị chính là mọi người đến thì trên bàn đã có mấy cốc rượu.
Cầm cốc, Vương Trạch Vinh uống cạn:
- Phải nhấp miệng chút đã.
Nhìn chằm chằm Vương Trạch Vinh, Khổng Tường Phong cười phá lên:
- Bí thư Vương hạ chiến thư rồi.
Uông Kiều cũng nói:
- Bí thư Vương đến tận nhà hạ chiến thư, không biết Tư lệnh Khổng đối phó như thế nào.
Khổng Tường Phong cũng không nói nhiều, y cầm cốc lên uống cạn.
- Tôi cũng nhấp giọng một chút.
Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra được vị Tư lệnh Khổng này không hề đơn giản. Cuộc đấu rượu hôm nay nhất định có mục đích.
Hắn nhìn Uông Kiều nhưng không thấy có gì đặc biệt.
- Tư lệnh Khổng, lão Quách nói anh nổi tiếng trong toàn quân, tôi thấy dùng cái này uống hơi nhỏ, hay lấy cốc to hơn.
- Ha ha, xem ra tôi gặp đối thủ mạnh rồi, được, đổi cốc to.
Nếu đối phương muốn đấu rượu, Vương Trạch Vinh cũng không ngại.
- Lấy sáu cốc to lại đây.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, mặt Khổng Tường Phong hơi đổi. Y nhìn Vương Trạch Vinh mà thầm tính xem mình có thể chịu được không?
Vương Trạch Vinh không nói nhiều, cầm bình rượu rót đầy sáu chén và uống cạn ba chén.
Uống xong, Vương Trạch Vinh không nhìn Khổng Tường Phong mà lại nói với Uông Kiều:
- Bí thư Uông đến Hải Đông, tôi phải làm tròn nghĩa vụ, mai sẽ đưa chị đi quanh Hải Đông xem.
Mắt Uông Kiều sáng lên, cô cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Lần này tôi đến chính là muốn lấy kinh từ Trạch Vinh.
- Lấy tinh?
Vương Trạch Vinh hỏi câu này rồi nhìn Uông Kiều. Nghe câu nói của Vương Trạch Vinh, Uông Kiều hơi đỏ mặt. Cô trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh:
- Không được sao?
- Đương nhiên không vấn đề gì.
Khổng Tường Phong nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương đúng là lợi hại, uống ba cốc mà không ngã.
Nói xong y cũng uống hết ba cốc rượu.
Khác với Vương Trạch Vinh, mặt Khổng Tường Phong đỏ lên, trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Vương Trạch Vinh lại cầm bình rót đầy sáu chén rồi đổ đầy rượu, sau đó một lần nữa bưng ba cốc lên uống cạn.
Lần này Khổng Tường Phong không dễ dàng như trước. Y nhíu mày nhìn ba cốc rượu to, nhưng cuối cùng vẫn phải uống.
Uống xong Khổng Tường Phong đang định nói chuyện thì Vương Trạch Vinh đã nói:
- Tư lệnh Khổng uống giỏi, vậy mà còn chưa say. Bụng tôi bây giờ đã không chịu được, hay là chúng ta cùng đi Wc.
Khổng Tường Phong cười ha hả nói:
- Bí thư Vương đúng là thú vị.
Hai người cùng đi.
Giải quyết xong việc này, Vương Trạch Vinh vững vàng đi ra nhưng Khổng Tường Phong đã bắt đầu đi đứng không vững.
Vừa ngồi xuống, Khổng Tường Phong thấy Vương Trạch Vinh lại bắt đầu rót rượu nên vội vàng xua tay nói:
- Bỏ đi, bỏ đi, coi như tôi thua.
Vương Trạch Vinh nghe Tư lệnh Khổng nói như vậy liền dừng rót.
Nói thật mặc dù không say nhưng uống xong lại phải đi vệ sinh cũng không tiện. Nếu đối phương đã chịu thua thì hắn cũng dừng việc này ở đây.
Quách Cường Cương cười nói:
- Tư lệnh Khổng chưa phục ai bao giờ, hôm nay coi như gặp đối thủ.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí khá vui vẻ.
- Mấy người nói chuyện, tôi phải đi bố trí công tác bảo vệ cho Bí thư Uông.
Quách Cường Cương đứng lên đi ra ngoài.
Vương Trạch Vinh thấy Quách Cường Cương làm như vậy liền hiểu rõ đối phương biết Uông Kiều và Khổng Tường Phong có chuyện cần nói riêng với mình nên lấy cớ rời đi.
- Được rồi, các anh ra ngoài đi.
Khổng Tường Phong nói với nữ quân nhân phục vụ.
Lúc này Uông Kiều nói:
- Bí thư Vương, tôi xin giới thiệu một chút, Tư lệnh Khổng là cấp dưới trước đây của bố tôi.
Quách Cường Cương thở dài nói:
- Mấy năm nay tôi vẫn hay nghĩ đến lão lãnh đạo. Lão lãnh đạo là người luôn nghĩ tới quốc gia, đáng tiếc.
Uông Kiều nói:
- Bố tôi trước khi mất từng nói Trạch Vinh là người mà ông coi trọng nhất. Hôm nay tôi tới Hải Đông chính là muốn giới thiệu hai người với nhau.
Vương Trạch Vinh lúc này coi như mới hiểu Uông Kiều muốn dần giao bên quân đội cho mình.
Uông Kiều nói:
- Tôi dù sao cũng là phụ nữ nên nếu có thể giúp được Trạch Vinh thì mong Khổng thúc giúp.
- Lão lãnh đạo sớm nói với chú về việc này nhưng vẫn không có cơ hội trao đổi với Bí thư Vương. Hôm nay thấy Bí thư Vương hào sảng như vậy, chú rất thích tính cách này.
Vương Trạch Vinh không khỏi sợ hãi về sự an bài của Uông Chính Phong. Y đã chết lâu như vậy mà mọi việc vẫn nắm trong lòng bàn tay. Y để Uông Kiều có con với hắn, sau đó con chưa sinh đã khiến quân đội giao vào tay hắn. Chỉ cần hắn lên thì con hắn sẽ được bảo vệ, tính xa như vậy chỉ có Uông Chính Phong nghĩ ra được.
Vương Trạch Vinh chân thành nói:
- Tư lệnh Khổng, anh là quân nhân, tôi cũng có mấy lời muốn nói. Thấy Trung Quốc càng lúc càng mạnh, tôi cũng thấy có sự lo lắng là lực lượng vũ trang của chúng ta có thật sự là vô địch không? Tôi thấy kém xa. Bây giờ quân đội Trung Quốc nhìn thì mạnh nhưng nếu đánh nhau thì có mấy phần thắng. Một quốc gia muốn mạnh thì quân đội càng phải mạnh. Ở phương diện này chúng ta còn cần làm nhiều việc.
Bản thân Uông Chính Phong là người chủ chiến, Vương Trạch Vinh tin thân tín của y cũng là như vậy. Quả nhiên nghe Vương Trạch Vinh nói lời này, mắt Khổng Tường Phong sáng lên. Y vỗ bàn nói:
- Bí thư Vương, lời này của anh đã đúng suy nghĩ trong lòng tôi. Nói nhiều tôi sẽ không nói, anh xem hành động của tôi là được.
Uông Kiều lúc này cũng nói:
- Khổng thúc, Trung Quốc cần lãnh đạo như Trạch Vinh.
Khổng Tường Phong gật đầu nói:
- Mấy ông bạn già nếu nghe thấy những lời này của Bí thư Vương thì nhất định sẽ rất vui.
Nói tới đây, Khổng Tường Phong bưng chén lên uống cạn.
Vương Trạch Vinh và Khổng Tường Phong nói chuyện về công tác xây dựng quân đội, phòng ngự quốc gia, quan điểm hai người có nhiều điểm giống nên nói chuyện khá vui vẻ.
Rất nhanh Khổng Tường Phong đã say nằm xuống bàn.