Lần này y muốn lợi dụng Đinh Hi xem có thể nắm được nhược điểm của Vương Trạch Vinh hay không? Đáng tiếc y không ngờ Đinh Hi lại dựa vào Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh không biết ở vấn đề này. Có Đinh Hi dựa vào, hơn nữa còn ám chỉ có nhược điểm của Ngô Tán Lâm, Vương Trạch Vinh rất vui vẻ. Hắn biết mấy thứ này tung ra thì Ngô Tán Lâm coi như xong.
Vương Trạch Vinh bắt đầu thả lỏng tâm tư.
Đang chơi thì Vương Trạch Vinh đột nhiên nhận được điện của Ngụy Trung Hoa gọi tới.
Giọng Ngụy Trung Hoa hơi khàn khàn mà nói:
- Bí thư Vương, tôi xin ngài nghỉ mấy ngày.
Nghe giọng của Ngụy Trung Hoa, Vương Trạch Vinh cảm thấy có việc nên nói:
- Lão Ngụy, xảy ra chuyện gì vậy?
- Bí thư Vương, bố tôi vừa qua đời.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Tôi lập tức tới ngay.
Ngụy Trung Hoa cung kính nói:
- Cảm ơn Bí thư Vương.
Vương Trạch Vinh dập máy rồi nhìn hai người kia mà nói:
- Ngụy lão gia tử qua đời, tôi phải tới xem một chút.
Đinh Hi thở dài nói:
- Ngụy lão gia tử là cột trống của Ngụy gia, Ngụy lão gia tử đi thì Ngụy gia..
Đinh Hi lắc đầu, từ tình hình lão gia tử nhà bọn họ qua đời, y biết tình hình Ngụy gia sẽ như thế nào.
Khi Vương Trạch Vinh và Hồ Húc Đông đi ra, Hồ Húc Đông thở dài nói:
- Tôi vốn định nói chuyện với Bí thư Vương mà không ngờ lại thành như vậy.
Vương Trạch Vinh bắt tay Hồ Húc Đông rồi nói:
- Người một nhà không có vấn đề gì, lần sau chúng ta tìm thời gian nói chuyện.
Hồ Húc Đông gật đầu, hai người nhanh chóng tách ra.
Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh mới nhớ mình không biết đến Ngụy gia như thế nào nên hỏi Lý Mộng Sơn:
- Anh biết nhà Chủ tịch Ngụy không?
Lý Mộng Sơn gật đầu nói:
- Biết.
- Đến Ngụy gia.
Xe đi tới, Vương Trạch Vinh thầm phán đoán được mất ở trong này. Ngụy Trung Hoa rõ ràng là người Ngụy gia phái tới Nam Điền hái đào. Có lẽ Ngụy gia không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Ngụy lão gia tử đột nhiên qua đời sẽ ảnh hưởng như thế nào tới cục diện chính trị Nam Điền?
Kết quả rất rõ ràng, Ngụy gia mất lão gia tử tức là Ngụy gia sẽ ngã. Đối với một nhà xuống dốc mà muốn kiếm lợi ích từ Nam Điền là không dễ. Nam Điền sẽ có tranh đoạt.
Nghĩ vậy, Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới đám người Ngô Tán Lâm, Chu Thế Khánh muốn thông qua mấy Lãnh đạo tỉnh ủy như Ngụy Trung Hoa gây chuyện ở Nam Điền, Ngụy lão gia tử qua đời đối với hắn lại là việc tốt.
Đến Ngụy gia thì Vương Trạch Vinh mới biết Ngụy lão gia tử ở trong bệnh viện, người Ngụy gia ở hết đó. Vương Trạch Vinh lại tới bệnh viện.
Đến đây hắn mới phát hiện có rất nhiều người. Nhìn quanh, Vương Trạch Vinh liền biết hầu hết ở đây là người Ngụy hệ. Tin này đối với bọn họ là sự chấn động rất lớn.
Thấy Vương Trạch Vinh tới, rất nhiều người chủ động đi lên bắt tay Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh thực ra không quen nhiều người như vậy, nhưng hắn vẫn chào và bắt tay mọi người.
Vào một căn phòng, Vương Trạch Vinh thấy Ngụy Trung Hoa đang buồn bã ngồi đó, không ít người Ngụy gia ở đây.
Vương Trạch Vinh vừa vào, Ngụy Trung Hoa đã vội vàng đứng lên nói:
- Bí thư Vương, làm phiền ngài.
Vương Trạch Vinh rất nghiêm túc nói:
- Lão Ngụy, xảy ra chuyện lớn như vậy là tổn thất lớn đối với Trung Quốc. Mọi người chạy tới đây chính là kính trọng đồng chí lão thành cách mạng. Anh phải kìm nén thương đau, có gì cần làm thì tôi lập tức bố trí.
Ngụy Trung Hoa bắt chặt tay Vương Trạch Vinh và gần như muốn khóc, một lúc lâu không nói được gì. Y lay lay tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Cảm ơn Bí thư Vương, không cần, Trung ương đã có bố trí.
Vương Trạch Vinh thấy chính giữa là di ảnh của Ngụy lão gia tử liền đi lên cúi người ba lần, sau đó bắt tay người Ngụy gia.
Lúc này đã có không ít người tới.
Vương Trạch Vinh đứng bên thấy rất nhiều lãnh đạo Bắc Kinh.
Ngô Tán Lâm lúc này cũng tới thì thấy Vương Trạch Vinh ở đây. Ngô Tán Lâm đi lên cúi người với di ảnh, bắt tay an ủi người Ngụy gia vài câu. Sau đó y đi tới trước mặt Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Trạch Vinh tới sớm vậy.
- Lão Ngụy gọi là tôi lập tức tới.
- Đáng tiếc, Ngụy lão gia tử qua đời là tổn thất lớn đối với quốc gia.
Một lúc sau Chánh văn phòng Trung ương Đảng cũng đã tới. Trần Hoa Kỳ đại biểu Bí thư Lâm tới, Bí thư Lâm tạm thời chưa thể tới.
Thấy Ngụy gia rất bận, Vương Trạch Vinh không muốn ở lại lâu, hắn đi ra.
Vương Trạch Vinh vừa đi ra thì thấy đám thiếu gia Ngô Uy Hoa, Vương Tú Toàn, Trịnh Tuệ Kiệt cũng tới.
Thấy Vương Trạch Vinh, mấy tên đi tới trước mặt hắn, bắt tay và nhìn hắn đầy oán giận.
Vương Tú Toàn nói:
- Vương ca, sao lên Bắc Kinh mà không liên lạc với bọn này.
Ngô Uy Hoa nhìn quanh rồi nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca chờ chút, bọn tôi vào thắp hương rồi ra ngay.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Được, tôi chờ các cậu.
Không lâu sau mấy tên này đã ra.
- Bọn tôi đại biểu lão gia tử tới.
Ngô Uy Hoa nói với Vương Trạch Vinh.
- Tôi còn tưởng mấy người có quan hệ tốt với mấy con cháu gia tộc Bắc Kinh nữa.
Phó Tuyết Kiện thấy xung quanh không ai liền nhỏ giọng nói:
- Chúng tôi cũng không mâu thuẫn gì với Ngụy gia.
Vương Trạch Vinh cũng biết đám thiếu gia này có tập đoàn lợi ích của mình nên không hỏi nhiều.
- Không mấy khi gặp được Vương ca, hôm nay không say không về.
Diệp Ba nói.
Nhìn mấy tên này, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Được, chúng ta tìm chỗ ngồi một chút.
Tiền Thanh Chí rất nhanh bố trí địa điểm.
Mọi người rời khỏi Ngụy gia liền đi đến địa điểm.
Hôm nay do đột xuất nên mọi người tìm một chỗ yên tĩnh uống trà nói chuyện.
Vương Tú Toàn xua tay nói với nhân viên phục vụ:
- Đi ra.
Nhìn cô gái đi ra, Vương Tú Toàn nghiêm túc nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, gần đây Bắc Kinh rất phức tạp. Ngô Tán Lâm không ngừng nhảy lên, đây là muốn ngăn Nam Điền lên cấp, anh phải chú ý.
Thấy mấy người kia nhìn mình với ánh mắt quan tâm, Vương Trạch Vinh cười cười. Sau lưng những người này dù sao cũng đã lui nên thấy có hạn. Sao có thể biết được chiêu thức của đám người Hạng Nam.
Chuyện này Vương Trạch Vinh không tiện nói, hắn chỉ cười cười ra vẻ mình rất tự tin.
Ngô Uy Hoa nói:
- Vương ca, theo tôi biết thì Chu Thế Khánh hình như đi lại rất gần với đám Ngụy Trung Hoa. Có người thấy bọn họ nhiều lần gặp mặt ở Bắc Kinh. Trong này còn có vài Thường vụ tỉnh ủy Nam Điền, anh phải chú ý.
Những người này rất quan tâm sự phát triển của Vương Trạch Vinh. Bọn họ rõ tình hình bây giờ, nếu Vương Trạch Vinh không phát triển thì sẽ ảnh hưởng xấu tới bọn họ.
Mã Hạo Dân cũng nói:
- Tôi thấy lần này Ngụy lão gia tử qua đời là việc tốt, ít nhất nó tốt đối với Nam Điền.
Hạ Dương cười nói:
- Tôi cũng thấy thế. Ngụy lão gia tử là vũ khí hạt nhân của Ngụy gia, bây giờ Ngụy gia không còn nữa thì coi như xong. Chu Thế Khánh cũng tốt, Ngô Tán Lâm cũng tốt, bọn họ liên minh với Ngụy gia nhằm mượn lực lượng của Ngụy lão gia tử. Bây giờ không còn Ngụy lão gia tử, dù bọn họ có thuyết phục được Ngụy Trung Hoa thì cũng không có bao tác dụng. Ngụy lão gia tử mất đi, Ngụy gia phải nhường địa bàn ngay.
Mã Hạo Dân gật đầu nói:
- Bố tôi cũng phân tích tình hình. Chỉ cần Ngụy lão gia tử mất, Ngụy Trung Hoa muốn thay thế Vương ca là không thể. Tôi thấy bộ máy Tỉnh ủy Nam Điền sẽ có điều chỉnh.
Nghe mấy người nói chuyện, Vương Trạch Vinh cảm thấy bọn họ đã tiến bộ lớn. Xem ra có chỗ dựa ủng hộ cũng không có lợi cho đám thiếu gia này. Mất đi chỗ dựa thì bọn họ mới trưởng thành được.