Không lâu sau hai cô gái ăn mặc quyến rũ lên sân khấu biểu diễn.
Vương Trạch Vinh ít xem phim nên không biết hai cô gái này nhưng Lâm Khâm lại biết. Hắn vừa xem vừa nói với Vương Trạch Vinh:
- Ông chủ Vương, gần đây có một bộ phim rất nổi tiếng, thấy không, bên trái chính là một diễn viên trong phim. Không ngờ trong phim rất ngây thơ mà đến đây lại bốc lửa như vậy.
Bởi vì có người ở bên nên mọi người đổi cách xưng hô.
Vương Trạch Vinh nhìn theo nhưng ngoài mặt không có biểu hiện gì. Cô gái này rất đẹp nhưng còn chưa đạt đẳng cấp của Lưu Băng Tinh, ngay cả Ảnh đàn thất tiên nữ cũng không bằng.
- Ừ, cũng được.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Hai cô gái này, chúng ta mỗi người một cô được chứ?
Lâm Khâm hỏi.
- Ha ha, tôi thì không sao, hôm nay chuyên môn phục vụ anh, ưu tiên khách mà.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Được rồi, nói thật mỗi lần xem phim mấy cô này đóng, tôi rất kích động.
Vương Trạch Vinh không biết nói gì, Lâm Khâm sao lại háo sắc như vậy, chẳng lẽ ở địa phương y không quan hệ với gái sao? Thấy y bây giờ, Vương Trạch Vinh căn bản không tin y là người như vậy.
Hai người ngồi nói chuyện, mấy người kia không hề xen miệng vào.
Vương Trạch Vinh lén quan sát bọn họ thì thấy ngoài Chu Thanh không ngừng bố trí thì đám người Lô Kỷ Chu không có gì đặc biệt.
Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của bọn họ thì thấy có chút dao động.
Vì thế Vương Trạch Vinh cẩn thận quan sát.
Hai cô gái biểu diễn xong và đi đến bên cạnh Lâm Khâm, Vương Trạch Vinh phát hiện Tào Kiến Sơn lộ vẻ thoải mái.
Sao lại như vậy?
Vương Trạch Vinh rất nhanh hiểu suy nghĩ của bọn họ. Bọn họ mới dựa vào mình nên trong lòng rất lo lắng. Việc này là cơ hội để mọi người hòa hợp.
Chỉ cần mình cùng chơi gái với bọn họ ở đây thì tương đương bọn họ được uống thuốc an thần.
- Ông chủ Vương, anh cũng chọn hai người đi.
Chu Thanh cười nói với Vương Trạch Vinh.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua hai cô gái bên cạnh Lâm Khâm, Chu Thanh nói:
- Ông chủ Vương yên tâm, những người trong danh sách đều đã được kiểm tra, đảm bảo còn nguyên.
Vương Trạch Vinh nhìn cô gái thường xuyên xuất hiện trên Tv liền chỉ vào.
Chu Thanh cười nói:
- Ông chủ Vương đúng là giỏi nhìn, Hoàng Thiên Thiên đúng là cực phẩm.
Vương Trạch Vinh lại điểm một cô trông hơi quen.
Chu Thanh khen:
- Khả Nhi vốn là quán quân thể thao, bây giờ đang tiến quân sang làng giải trí, khá nổi tiếng.
Vương Trạch Vinh nhớ lại thì thấy đúng là đã từng biết cô ta, là người chơi thể thao.
Nhìn Chu Thanh, hắn không biết y làm sao kiếm được những người này. Bọn họ đều có giá không rẻ.
Vương Trạch Vinh đang định hỏi, Lâm Khâm ở bên nói:
- Ông chủ Chu, những người này chắc không ít tiền, tốn kém quá.
Chu Thanh vội vàng nói:
- Có thể phục vụ các vị là vinh dự của bọn họ, đừng nói đến tiền. Chỉ cần các ngài hài lòng chính là khen ngợi công việc của tôi.
Lâm Khâm cười ha hả nói với Vương Trạch Vinh:
- Ông chủ Chu rất được, rất có tiền đồ.
Vương Trạch Vinh chưa tỏ vẻ gì, Chu Thanh đã vui vẻ nói:
- Hài lòng là tốt ạ.
Lô Kỷ Chu lúc này nói với Vương Trạch Vinh:
- Hai ông chủ, mặc dù chúng tôi không phải ở Bắc Kinh nhưng công tác nhất định phải làm được. Hôm nay ông chủ Chu phục vụ, bắt đầu từ ngày mai do mấy người chúng tôi phục vụ được không?
Nhìn Lô Kỷ Chu, lại nhìn Tào Kiến Sơn và Quản Ngọc Khôn thì thấy bọn họ đều lộ ra vẻ mong chờ, Vương Trạch Vinh biết bọn họ thấy Chu Thanh không ngừng được Lâm Khâm khen nên ghen tị.
Lâm Khâm vui vẻ nói:
- Lần này về Bắc Kinh tôi đang lo sẽ buồn chán. Bây giờ có các anh giúp thì tốt quá. Ông chủ Vương, cứ quyết định như vậy đi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi thì không có thời gian như anh, còn phải đi học mà.
- Không sao, dù sao đều là đi vào buổi tối. Anh học cứ học, có mấy người bọn họ là được rồi.
Nhìn Lâm Khâm, Vương Trạch Vinh coi như rõ ràng. Lâm Khâm này cũng không phải gà mờ, y bây giờ có lẽ cũng muốn bố trí. Không ngừng khen Chu Thanh chính là để đưa ra ý tốt. Với thân phận của y thì có lẽ y rất tự tin thu được mấy người này.
- Ha ha, chỉ cần mấy ông chủ đồng ý thì tôi không sao.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Nhìn đám người Lô Kỷ Chu, Vương Trạch Vinh cười cười.
Khả Nhi biểu diễn trên sân khấu đã thể hiện rõ cô từng là vận động viên thể thao, vừa hát vừa múa, cô thể hiện hết những chỗ mê người nhất trên cơ thể mình ra.
Vương Trạch Vinh bây giờ lại rất tỉnh táo, hắn nhìn hết tình huống của từng người. Hôm nay đến đây mọi người đều có suy nghĩ khác nhau.
Lâm Khâm không biết đang suy nghĩ như thế nào, có lẽ là muốn dựa vào thân phận con Tổng bí thư nên muốn triển khai hành động mạnh mẽ thu người ở Bắc Kinh.
Thấy hai tay Lâm Khâm không ngừng sờ mó hai ngôi sao, Vương Trạch Vinh lại không coi y là kẻ háo sắc. Có lẽ đây chỉ là do Lâm Khâm cố ý làm như vậy.
Lại nhìn đám người Quản Ngọc Khôn, Vương Trạch Vinh phát hiện tình hình của Quản Ngọc Khôn khác với đám người Tào Kiến Sơn. Quan khí của Quản Ngọc Khôn đang không ngừng thử dò xét Lâm Khâm.
Vương Trạch Vinh nhìn Quản Ngọc Khôn có vẻ mặt đang không hề phức tạp mà khẽ lắc đầu. Người phản bội dựa vào kẻ khác đều có một khuyết điểm. Xem ra Quản Ngọc Khôn rất muốn dựa vào Lâm Khâm. Với thân phận của Lâm Khâm, chỉ cần y nhận thì Quản Ngọc Khôn rất có thể sẽ dựa vào.
Khi Hoàng Thiên Thiên và Khả Nhi biểu diễn xong và đi tới bên cạnh Vương Trạch Vinh, mắt Lâm Khâm sáng lên nhìn hai cô:
- Ông chủ Vương, xem ra ánh mắt của anh tốt hơn tôi một chút. Nhìn dáng người đúng là quá tuyệt.
Vương Trạch Vinh lúc này mới nhìn hai cô gái bên cạnh thì thấy đúng như lời Lâm Khâm nói. Hai cô gái bên cạnh mình dù là nước da, dáng người đều cao hơn hai cô gái bên cạnh Lâm Khâm.
- Ha ha, nếu anh thích thì phục vụ anh hết là được.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Bỏ đi, ai bảo tôi không có ánh mắt.
- Ông chủ Lâm, ngài nói gì thế. Bọn em có gì không tốt?
Một cô gái ngồi cạnh Lâm Khâm nũng nịu nói.
Thấy cô gái như vậy, Lâm Khâm liền ngứa ngáy trong lòng mà nói:
- Lão Chu, còn tiết mục gì không, nếu không thì mọi người vào phòng tự biểu diễn.
Chu Thanh sao không nhìn ra Lâm Khâm đã sớm bị lửa dục thiêu đốt nên nói:
- Tiếp theo chính là tiết mục như ông chủ Lâm nói. Do người mình chọn vào trong phòng biểu diễn.
- Ha ha, vậy thì không ngồi với mọi người rồi.
Lâm Khâm đứng dậy rồi đi theo các cô gái vào trong một căn phòng.
- Mời ông chủ Vương.
Một cô gái nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh.
Thấy Vương Trạch Vinh có chút do dự, Chu Thanh nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:
- Ông chủ Vương yên tâm, nơi này tuyệt đối an toàn.
Vương Trạch Vinh thấy mấy người khác đang chờ mình rời đi để còn chọn gái, vì thế hắn liền đi theo một cô gái vào phòng khác.
Thấy Lâm Khâm và Vương Trạch Vinh đã rời đi, đám người Lô Kỷ Chu đều thở phào nhẹ nhõm.
Lô Kỷ Chu nói:
- Lão Chu, ông hôm nay bố trí đúng là hợp ý bọn họ.
Trong lời này rõ ràng là ghen tị.
Chu Thanh có chút đắc ý nói:
- Đáng giá.
Quản Ngọc Khôn nói:
- Có lẽ phải vài triệu.
Tào Kiến Sơn nói:
- Có thể quan hệ tốt với bọn họ thì vài triệu cũng đáng.
Mấy người cũng không vào phòng.
Chu Thanh nói với cô gái:
- Các cô vào phòng chờ trước.
Nói xong mọi người đi vào một căn phòng khác, sau khi vào Lô Kỷ Chu thở dài một tiếng:
- Mọi người thấy đó, chúng ta đã phản bội Lưu gia, chỉ có thể theo sát Vương Trạch Vinh.
Tào Kiến Sơn cũng thở dài một tiếng:
- Không ngờ hôm nay Lưu Nhược Quân lại chạy tới, có thể do Vương Trạch Vinh làm ra không?
Quản Ngọc Khôn nói:
- Không thể, đây chỉ là trùng hợp.
Y còn nói thêm:
- Đây cũng là một cơ hội, Lâm Khâm là cánh cửa mạnh nhất.
Nghe Quản Ngọc Khôn nói như vậy, mọi người đều có chút giật mình. Chu Thanh nói với Quản Ngọc Khôn:
- Tôi thấy đi theo Vương Trạch Vinh tốt hơn một chút.
Lô Kỷ Chu cũng gật đầu nói:
- Tôi đồng ý với Chu Thanh.
Quản Ngọc Khôn không nói gì mà cười cười.
Tào Kiến Sơn lại có vẻ do dự, y chưa có quyết định cuối cùng:
- Xem một chút rồi nói, dù sao cũng không còn đường lui mà.