Đương nhiên người vui vẻ nhất chính là Lô Ba. Thấy Vương Trạch Vinh quả nhiên đẩy Tra Tiểu Vĩ đi, y biết mình nhặt được bảo bối rồi. Chẳng qua Lô Ba cũng là người lợi hại, mặc dù rất tự tin nhưng không lộ ra ngoài mặt. Khi đến cục Công an cũng học bộ điệu của người khác, đều tỏ vẻ lo lắng sau khi Tra Tiểu Vĩ điều đi.
Trong một nhà hàng, mấy người Tra Tiểu Vĩ, Lục Phi, Tần Dương Lâm và Lý Hòa Bân đang ngồi đó.
- Cục trưởng Tra, không ngờ anh lại bị điều đi.
Trưởng phòng Chính trị Lý Hòa Bân nói. Không còn Tra Tiểu Vĩ, y cảm thấy mình cũng sẽ xong đời.
Hai Phó cục trưởng Lục Phi và Tần Dương Lâm cũng rất khó chịu.
Tra Tiểu Vĩ cố gượng cười nói:
- Tôi lần này lên tỉnh là hưởng phúc mà, mấy người sao lại khổ sở như vậy. Nào mọi người uống rượu.
Lục Phi cầm chén lên nói:
- Chuyện sao lại như vậy?
Tần Dương Lâm nói:
- Cục trưởng Tra, chẳng lẽ Hàn Chính Cương không nói giúp anh sao? Sau lưng y có Phó chủ tịch tỉnh Hoàng mà.
Tra Tiểu Vĩ thầm than một tiếng. Y bây giờ rất hối hận, sớm biết như vậy mình đã đi theo Vương Trạch Vinh.
Lý Hòa Bân chủ yếu quan tâm ai lên chức Cục trưởng nên nói:
- Cục trưởng Tra, không thông báo ai đến đảm nhiệm chức Cục trưởng sao?
Khi nói lời này ánh mắt Lục Phi và Tần Dương Lâm đều hơi đổi, đều nhìn Tra Tiểu Vĩ.
Tra Tiểu Vĩ nhìn ba người rồi nói:
- Các anh đừng nghĩ đến việc này, việc này nhất định là người của Vương Trạch Vinh đến đảm nhiệm.
Nghe thấy thế tâm trạng ba người liền thay đổi. Nếu là như vậy thì bọn họ có thể tưởng tượng cuộc sống của mình sau này sẽ khó khăn.
Tần Dương Lâm trầm ngâm một chút rồi nói:
- Không cần biết ai đến làm Cục trưởng, chỉ cần ba chúng ta hợp lại thì cũng không ai có thể làm gì chúng ta. Chúng ta là một thế lực không nhỏ mà.
Tra Tiểu Vĩ nhìn Tần Dương Lâm rồi nói:
- Lão Tần, ông anh này trước khi đi thì thật lòng nói thật với mọi người. Ở Thường Hồng này, mấy người không nên đối đầu với Vương Trạch Vinh là tốt nhất. Tôi là vết xe đổ đấy.
Tần Dương Lâm là người có chức to nhất sau Tra Tiểu Vĩ, y lớn tiếng nói:
- Sợ mẹ gì, cùng lắm tôi không làm quan nữa.
Tra Tiểu Vĩ thở dài nói:
- Lão Tần là người chính trực.
Lục Phi lúc này cũng nói:
- Tra ca, tôi đi tìm Hàn Chính Cương. Anh bị chỉnh như vậy mà hắn không dám kêu một tiếng, hắn phải có câu trả lời rõ ràng.
- Bỏ đi, việc này cứ như vậy thôi. Nghe nói Hàn Chính Cương đã đi tìm Phó chủ tịch Hoàng. Phó chủ tịch Hoàng cũng không có biện pháp. Vương Trạch Vinh đã dùng lực lượng rất mạnh.
Tra Tiểu Vĩ đương nhiên đã đến tìm Hàn Chính Cương và biết việc không thể thay đổi.
Tra Tiểu Vĩ cũng không nghĩ lời này của mình ảnh hưởng rất lớn đối với ba người kia. Bọn họ vốn còn nghĩ có Phó chủ tịch Hoàng ủng hộ thì Hàn Chính Cương còn cứu vãn lại chút. Bây giờ nghe xong, ba người mới hiểu được thực lực quá mạnh của Vương Trạch Vinh.
Mấy người chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn cơm, rất nhanh tan đi.
Tần Dương Lâm một mình lái xe về nhà. Tin tức hôm nay làm Tần Dương Lâm rất khổ sở. Nghĩ đến Tra Tiểu Vĩ bị điều đi, y liền thấy rất nguy hiểm. Vương Trạch Vinh có thể điều Tra Tiểu Vĩ đi, thu thập mình thì quá đơn giản.
Làm sao bây giờ? Đây là một vấn đề rất quan trọng đối với y. Mình khó khăn lắm mới bò lên chức Phó cục trưởng, nếu cứ như vậy bị Vương Trạch Vinh làm cho mất thì đó là điều y không muốn thấy.
Đến chỗ Hàn Chính Cương mong bảo vệ? Đây là biện pháp đầu tiên mà Tần Dương Lâm nghĩ ra. Chẳng qua rất nhanh y đã phủ định. Hàn Chính Cương không có chút tác dụng gì trong việc Tra Tiểu Vĩ bị điều đi, nếu còn theo tên này thì mình chết như thế nào cũng không biết.
Không theo Hàn Chính Cương thì theo ai?
Một loạt Lãnh đạo thị ủy hiện lên trong đầu y. Tần Dương Lâm thở dài một tiếng, ở Thường Hồng bây giờ ngoài Vương Trạch Vinh vẫn là Vương Trạch Vinh. Không có có năng lực chống lại.
Vương Trạch Vinh đang ngồi trong nhà xem văn bản thì thấy Tần Dương Lâm gõ cửa đi vào.
Tần Dương Lâm cố ý cúi người, thấy Vương Trạch Vinh ra mở cửa, y liền cười cười lấy lòng:
- Bí thư Vương, tôi đến báo cáo công việc với ngài.
- Báo cáo công việc thì có thể đến văn phòng.
Thấy người có quan khí nghiêng vào Tra Tiểu Vĩ đến, Vương Trạch Vinh không cho đối phương mặt mũi.
- Bí thư Vương, nội dung báo cáo của tôi rất đặc biệt, không tiện báo cáo trong văn phòng.
Tần Dương Lâm nhỏ giọng nói.
Vương Trạch Vinh thấy đối phương cũng có vẻ như nói thật nên gật đầu cho y vào.
Tần Dương Lâm sau khi vào liền khẽ đóng cửa lại, người hơi cúi cúi đứng đó. Vương Trạch Vinh chưa cho ngồi nên y cũng không dám tùy ý.
Vương Trạch Vinh đi tới ngồi xuống rồi chỉ vào ghế trước mặt:
- Ngồi xuống nói chuyện.
- Cảm ơn Bí thư Vương.
Y đi tới ngồi nửa mông xuống, người ngồi thẳng tắp.
- Nói đi, có chuyện gì?
Vương Trạch Vinh rút một điếu thuốc lá ra châm cho mình rồi hút.
Tần Dương Lâm thấy thái độ này của Vương Trạch Vinh đối với mình liền đổ mồ hôi lạnh. Y biết Vương Trạch Vinh khó chịu với mình, đây là việc rất không tốt.
Tần Dương Lâm lấy một tập hồ sơ trong túi ra đặt xuống bàn rồi nói:
- Bí thư Vương, mời ngài xem.
Vương Trạch Vinh không rõ Tần Dương Lâm làm gì, khó hiểu nhìn y thì thấy trên mặt đối phương đầy vẻ lấy lòng.
Quái lạ, tên này muốn làm gì? Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nên nhìn quan khí của đối phương.
Vừa nhìn Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình. Quan khí của Tần Dương Lâm đã thay đổi về chất, vốn hoàn toàn nhất trí với Tra Tiểu Vĩ thì bây giờ đã lắc lư.
Vương Trạch Vinh cầm lấy túi hồ sơ và mở ra, hai mắt trợn trừng. Trong túi có mấy bức ảnh mây mưa, là một người đàn ông đang chơi gái. Bức ảnh chụp rất tốt, thấy rõ hình ảnh.
Làm Vương Trạch Vinh khiếp sợ đó là người đàn ông trong ảnh không ngờ lại là Hàn Chính Cương.
Thấy vẻ mặt này của Vương Trạch Vinh, Tần Dương Lâm nói:
- Bí thư Vương, tôi cũng thật không ngờ Hàn Chính Cương lại là người như vậy. Người phụ nữ kia là vợ của một phân Cục trưởng cục Công an.
Tần Dương Lâm này không phải là người của Hàn Chính Cương sao? Sao lại bán đứng Hàn Chính Cương? Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của đối phương thì thấy quan khí đang không ngừng muốn vươn về phía mình.
- Sao anh có cái này?
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.
- Là phân Cục trưởng kia phát hiện vợ mình quan hệ với Hàn Chính Cương nên lén chụp. Y biết mình không thể chống lại nên đưa cho tôi. Tôi cũng nghĩ biện pháp đưa ra công lý nhưng không có cơ hội. Hôm nay tôi đến đưa thứ này cho Bí thư Vương. Hệ thống công an chúng tôi quyết không thể có thứ bại hoại như vậy. Tôi tin Bí thư Vương có thể trả lại bầu trời trong xanh cho cục Công an.
Vương Trạch Vinh cảm thấy nếu có thêm vài người ở cục Công an dựa vào mình là chuyện tốt. Vì thế hắn nhìn Tần Dương Lâm mà nói:
- Đồng chí Tần Dương Lâm, anh làm rất tốt. Chúng ta cần nhiều đồng chí tốt như anh.
Được Vương Trạch Vinh khen, Tần Dương Lâm thầm thở dài một tiếng, xem ra mình đã qua một cửa rồi. Bức ảnh này y vô tình có được, lúc ấy y phát hiện một cán bộ trong cục không ngờ để người vợ xinh đẹp của mình đi chơi với Hàn Chính Cương. Vài hôm sau Hàn Chính Cương liền ám chỉ Tra Tiểu Vĩ đề bạt tên kia thành phân Cục trưởng. Sau khi biết chuyện này y không nói với ai mà tự bố trí, cũng chụp ảnh cảnh Hàn Chính Cương chơi gái lại. Bây giờ vì được Vương Trạch Vinh tin tưởng, y liền giao cho Vương Trạch Vinh.
- Đồng chí Tần Dương Lâm, việc này sẽ do tổ chức xử lý, không được nói ra ngoài.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói với Tần Dương Lâm.
- Xin Bí thư Vương yên tâm, Tần Dương Lâm tôi kiên định đi theo Thị ủy, sau này Bí thư Vương chỉ đâu tôi sẽ đánh đó.
Tần Dương Lâm ngồi ngay người và lớn tiếng nói. Nói xong y còn nói thêm:
- Bí thư Vương, ngoài mấy bức ảnh này, tôi không còn giữ gì hết.
Vương Trạch Vinh nói:
- Rất tốt, anh là một đồng chí tốt, hy vọng anh duy trì tác phong này, làm tốt công tác ở cục Công an.
Nhìn Tần Dương Lâm vui vẻ đi ra, Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua bức ảnh trong tay. Hắn cũng không muốn lập tức sử dụng.
Vậy để Lô Ba và Tần Dương Lâm giúp mình khống chế cục Công an đi. Vương Trạch Vinh hút một hơi thuốc, chuyện ở cục Công an coi như đã giải quyết xong.
[/FONT]