- Cố gắng chữa cho tốt.
Mạc Đại Bưu nói:
- Bí thư Vương, tôi gây phiền cho ngài. Đều do tôi không thấy rõ tình hình rất phức tạp ở Xuân Dương, thiếu sự đề phòng nếu không sao xảy ra chuyện như vậy.
Mạc Đại Bưu đúng là hối hận vì mình quá sơ sót. Trong thời gian này theo các hạng mục công việc tiến triển thuận lợi khiến y tin mình đã khống chế được Cục Công an Xuân Dương. Một loạt cán bộ trẻ được đề bạt lên, những người này đều do Mạc Đại Bưu cẩn thận lựa chọn.
Đúng là bởi vì không đoán được hết tình hình nên lần này mới xảy ra chuyện và thiếu chút nữa mất mạng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh không có việc gì là tốt rồi, xảy ra chuyện như vậy cũng cho thấy tình hình Xuân Dương rất phức tạp, xem ra không có hành động quyết đoán là không thể. Thị ủy quyết định sẽ tiến hành hoạt động diệt xã hội đen.
Mạc Đại Bưu nói:
- Tôi có thể chỉ huy được công việc.
Mặc dù vẫn còn mệt nhưng Mạc Đại Bưu nghĩ đến mình thiếu chút nữa bị người giết, y rất tức giận. Làm cảnh sát nhiều năm như vậy mà còn bị trúng bẫy, y cảm thấy mình quá mất mặt.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh không cần lo lắng, tôi có bố trí.
Mạc Đại Bưu nói:
- Dù như thế nào thì tôi vẫn là Cục trưởng, tôi phải có trách nhiệm.
Nhìn Mạc Đại Bưu, Vương Trạch Vinh nói:
- Như vậy đi, tạm thời để đó vài hôm, khi anh khỏe một chút thì sẽ hành động.
Mạc Đại Bưu nói:
- Có nhiều cán bộ đáng tin cậy, quan trọng là lãnh đạo cục phiền phức.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đồng chí Vương Thụ Sơn và Cảnh Hồng Vĩ đều có thể dùng, có chuyện gì anh bàn với bọn họ.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Mạc Đại Bưu rất sợ hãi. Bí thư Vương đã lại có thêm hai người trong cục.
Nếu có hai người kia phối hợp thì mọi người càng dễ làm. Mạc Đại Bưu rất tự tin vào công tác tiếp theo.
Vương Trạch Vinh đi hỏi bác sĩ và biết Mạc Đại Bưu rất nhanh sẽ khỏi. Hắn lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Ra khỏi bệnh viện, Vương Trạch Vinh về Thị ủy.
Vương Trạch Vinh vừa về thì phó bí thư Bùi Vân Hoa đã tới.
Sau khi vào văn phòng, Bùi Vân Hoa nói:
- Bí thư Vương, tối qua về tôi đã suy nghĩ thấy chuyện của Mạc Đại Bưu không hề là tai nạn như mọi người nghĩ.
Vương Trạch Vinh đưa cho Bùi Vân Hoa một điếu thuốc lá rồi nói:
- Anh có ý kiến gì?
Bùi Vân Hoa nói:
- Bí thư Vương, tình hình Xuân Dương rất phức tạp, đám xã hội đen hoành hành. Tôi thấy phải tiến hành đả kích trên quy mô lớn mới được.
Bùi Vân Hoa đến đây chính là muốn xem Vương Trạch Vinh có quyết tâm diệt xã hội đen không? Y hiểu rõ tình hình Bắc Dương là quan và xã hội đen cấu kết. Nếu không giải quyết việc này thì không thể làm gì được.
Bùi Vân Hoa đã nghĩ kỹ, Vương Trạch Vinh có nhiều chỗ dựa như vậy, đi theo hắn nhất định không sai. Quan trọng nhất chính là phải hiểu được năng lực chấp chính của Vương Trạch Vinh. Đôi khi một người chấp chính không có sự quyết đoán là không được. Mạc Đại Bưu xảy ra chuyện, người ta đã ăn hiếp như vậy mà Vương Trạch Vinh không có suy nghĩ phản kích, người như vậy thì mình sao theo nổi.
- Lão Bùi, suy nghĩ của anh rất đúng. Tôi dự định tiến hành hoạt động diệt trừ xã hội đen ở Xuân Dương, trả lại không gian tươi đẹp cho quần chúng nhân dân. Ở việc này còn cần anh ủng hộ.
Thấy Vương Trạch Vinh nói rõ muốn làm, không biết như thế nào mà Bùi Vân Hoa thở dài một tiếng.
- Bí thư Vương, trong Cục Công an thì cũng có vài cảnh sát cấu kết với xã hội đen, hành động này phải chú ý bí mật.
Bùi Vân Hoa nói một câu.
Tiễn Bùi Vân Hoa, Vương Trạch Vinh nghĩ đến mục đích đến đây của đối phương. Hắn cảm thấy Bùi Vân Hoa đang có ý dựa vào mình, xem ra lúc thích hợp thì cần phải thêm một chút lực lượng.
Bây giờ Bùi Vân Hoa vẫn đang do dự, nếu muốn y dựa hẳn vào mình thì phải làm chuyện gì đó để y hạ quyết tâm.
Nghĩ đến việc trong hội nghị mình đã nói rõ về chỗ dựa là phó Thủ tướng, Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng. Hắn làm như vậy chính là để người Bắc Dương e ngại với hắn.
Trong Thị ủy mình đi tới với hai bàn tay trắng. Bây giờ có chủ tịch Công đoàn Kỳ Hiền Mẫn ủng hộ, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lý Ích Tài cũng phần lớn đứng ở phía mình. Bây giờ nếu kéo được Bùi Vân Hoa thì coi như xây dựng được đội ngũ.
Lần này nếu diệt trừ xã hội đen trong toàn thành phố được diễn ra sẽ khiến hắn tạo hình ảnh trong mắt quần chúng nhân dân. Chỉ như vậy thì hắn mới có trụ cột ở Xuân Dương này.
Nghĩ đến việc tuyên truyền, Vương Trạch Vinh lại nghĩ đến tình hình của Trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy Dương Kế Thuận. Đến bây giờ Vương Trạch Vinh vẫn không hiểu người này. Y không phải người Cận Trung Thuận, cũng không dựa vào bên nào cả. Trong mỗi lần hội nghị thì chỉ cần bên nào chiếm thế chủ động là y ủng hộ bên đó.
Vương Trạch Vinh lắc đầu và cảm thấy Dương Kế Thuận là kẻ thuận theo chiều gió.
Vào lúc này Dương Kế Thuận nhiều khả năng đứng về phía Cận Trung Thuận. Đó chính là do thấy Cận Trung Thuận vẫn chiếm ưu thế trong Thị ủy.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh cũng biết đối phương người như vậy thì biện pháp tốt nhất là thể hiện lực lượng của mình.
Sau khi Mạc Đại Bưu tai nạn xe, mọi người phát hiện Vương Trạch Vinh bình tĩnh hơn nhiều.
Trong một căn nhà, Cận Trung Thuận ngồi nói chuyện với Quản Ngọc Hân.
- Các người lần này làm hơi quá.
Cận Trung Thuận rất khó chịu nói.
Quản Ngọc Hân thở dài nói:
- Đây là chuyện bất đắc dĩ. Cục Công an tiến hành công khai cạnh tranh chạm đến lợi ích quá nhiều người, không ít người có quan hệ với chúng ta đã mất chức. Lão Thiết là người luôn nói nghĩa khí, mục đích là cho đối phương một bài học.
- Tôi nói với cô, tôi là quan chức chứ không phải xã hội đen. Cách làm này tạo ảnh hưởng quá xấu, ảnh hưởng rất lớn đối với tôi. Quần chúng nhân dân sẽ nghĩ như thế nào về chính quyền? Tin rằng cấp trên cũng không hy vọng xuất hiện tình hình như vậy.
Cận Trung Thuận rất lo lắng, y không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Là Thị trưởng, y đương nhiên không tán thành cách làm như thế này.
- Thị trưởng Cận, thực ra tôi cũng không hy vọng làm như vậy. Lần trước dùng biệt thự để dò đường, tôi cũng phái người điều tra tình huống của Vương Trạch Vinh. Tôi cảm thấy một căn biệt thự không đáng gì với Vương Trạch Vinh. Vợ hắn rất nhiều tiền, con người luôn có khuyết điểm, tôi tin Vương Trạch Vinh cũng có. Chỉ cần chúng ta tìm được lỗ hổng này thì kéo hắn về bên mình sẽ có lợi hơn là đánh ngã hắn.
Cận Trung Thuận nói:
- Việc này thì đúng, không đến bất đắc dĩ thì tôi phản đối dùng biện pháp cực đoan. Như vậy không tốt đối với mọi người.
Nói đến đây, Cận Trung Thuận nhìn Quản Ngọc Hân mà nói:
- Thiết Dũng Nghị là xã hội đen, tôi đề nghị mấy người đừng qua lại quá gần với y.
Quản Ngọc Hân nói:
- Tôi sẽ cẩn thận.
Tiễn Cận Trung Thuận, Quản Ngọc Hân ngồi đó mà ngẩn ra. Cận Trung Thuận nói thì cô ta hiểu, cô ta càng hiểu những việc mình làm nên lẩm bẩm một tiếng:
- Mình còn đường lui sao?
- Cô không có đường lui đâu.
Thiết Dũng Nghị hung dữ đi vào.
- Anh vào bằng cách nào?
Quản Ngọc Hân rất sợ hãi người này.
- Ha ha, mọi hành động của cô thì tôi biết hết.
Thiết Dũng Nghị nhìn Quản Ngọc Hân với vẻ đầy thèm muốn:
- Cả cơ thể cô thì có chỗ nào tôi không biết? Ngay cả chỗ nào mẫn cảm của cô thì tôi cũng biết. Cô ngoài đi theo tôi thì còn đường nào khác?
Nghe mấy lời này làm vẻ mặt Quản Ngọc Hân rất khó coi.
- Thiết Dũng Nghị, tôi bây giờ là người phụ nữ của Tư Mã Sơn.
Quản Ngọc Hân lớn tiếng nói.
Thiết Dũng Nghị cười ha hả đi tới ôm lấy cổ y. Ngay khi cô muốn nói thì đã bị hôn loạn:
- Cô không bao giờ thoát khỏi được tay tôi. Có phải là muốn tôi đưa những cảnh làm tình của cô cho Tư Mã Sơn? Đẹp lắm.
Quản Ngọc Hân tái mặt rồi nguyên nhân:
- Em có bao giờ muốn thoát khỏi anh chứ?
- Biết thế là tốt.
Đứng trước mặt Quản Ngọc Hân, Thiết Dũng Nghị cười phá lên:
- Biết nên làm như thế nào chứ?
Quản Ngọc Hân liền quỳ xuống và kéo khóa quần của Thiết Dũng Nghị xuống.