Công tác ở Thành phố Hải Đông hắn gần như để người Vương Hệ phối hợp với Chiêm Quốc Xương cùng làm. Mặc dù hắn không ở đó nhưng hắn vẫn nắm giữ Hải Đông trong tay.
Thấy Vương Trạch Vinh chú tâm nhiều vào bên quân đội, người thông mình đều biết hắn được bồi dưỡng thành người kế nghiệp. Đối với người có khả năng lên làm Tổng bí thư thì nhân viên Vương Hệ ở Hải Đông đương nhiên rất tích cực trong công việc.
Trong quá trình này Ngô lão vẫn không biểu hiện sẽ giao lực lượng trong tay mình cho Vương Trạch Vinh, chỉ mỗi lần Vương Trạch Vinh tới nhà thì ông thảo luận qua vài điều, đôi khi hai người có ý kiến khác nhau liền có tranh luận.
Nếu là người khác thấy Ngô lão mãi không giao lực lượng trong tay cho mình thì nhất định sẽ lo lắng. Nhưng Vương Trạch Vinh lại không như vậy. Mỗi lần tới nhà Ngô lão, mặc dù tranh luận nhưng từ quan khí thì Vương Trạch Vinh thấy rõ quan hệ hai bên đang không ngừng hướng tới gần nhau. Nó nói rõ Ngô lão đang hài lòng với hắn.
Đã không có lo lắng làm Vương Trạch Vinh càng chú tâm trong công việc, đặc biệt việc nâng cao năng lực tác chiến của quân đội đã được hắn nói tới nhiều lần ở các hội nghị.
Trong bảy Quân khu lớn, Bành Bộ Thuân là người nắm giữ Quân khu thủ đô. Quân khu này đã có binh lực trên 400 ngàn người.
Quân khu Ninh Dương và Lan Châu là địa điểm do Ngô lão nắm giữ, tổng hai Quân khu này có binh lực là 630 ngàn người.
Làm cho Vương Trạch Vinh có chút bất ngờ chính là con của ông lão Chu Bá Thành nắm giữ quan khí Kim Lăng với binh lực 300 ngàn người, bảo sao ông ta không có lực lượng lớn như vậy trong quân đội.
Quân khu Tề Nam có 300 ngàn người do Cổ Gia Lâm nắm trong tay, người làm tư lệnh cũng là người của Uông Chính Phong – Hoàng Cao Lâm. Người này đã sớm liê lạc với Vương Trạch Vinh.
Quân khu Thành Đô có 250 ngàn quân thuộc người của Lão bí thư, tư lệnh hiện nay là – Bách Chương Khôn, gần đây y bắt đầu đi lại gần với Vương Trạch Vinh.
Ngoài ra còn một Quân khu là Nam Dương có 210 ngàn quân do Bí thư Trịnh nắm giữ.
Đương nhiên đó chỉ là thể hiện bên ngoài. Ngoài ra còn có các nhân vật trong Bộ Chính trị đều có người ở các Quân khu. Bây giờ người của Bí thư Trịnh và Bí thư Lâm có không ít. Bọn họ mặc dù không có người làm tư lệnh các Quân khu khác nhưng đều nắm giữ vị trí chủ chốt.
Vương Trạch Vinh cũng hiểu hơn về quân đội Trung Quốc.
Nửa năm qua Vương Trạch Vinh lấy lý do công việc nên tiến hành đề bạt một số người của Uông Chính Phong. Hắn làm như vậy cũng không khiến ai dị nghị. Mọi người đều thấy đó không phải người Vương Hệ, Vương Trạch Vinh mỗi lần lấy lý do đều hợp lý.
Chuyện thứ hai hắn làm là dùng quan khí xem xét nhân viên các ngành, đưa một nhóm cán bộ không có chỗ dựa mạnh nhưng có chính khí và năng lực lên vị trí quan trọng hơn.
Làm chuyện này Vương Trạch Vinh tỏ vẻ không muốn chỉ dùng người của mình. Cả chuyện này về cơ bản Vương Trạch Vinh đều thông qua đám người Chiêm Lâm cùng Dương Úy Lâm thực hiện.
Trong một căn cứ đề phòng nghiêm ngặt, Vương Trạch Vinh cùng Dương Úy Lâm, Chiêm Lâm đang ngồi ở đây.
Vương Trạch Vinh ngồi chính giữa. Hắn nhìn hai người và nói:
- Hai ông anh, nửa năm qua ít nhiều nhờ hai anh giúp nên tình hình trong quân đội đã có thay đổi.
Dương Úy Lâm nói:
- Lão thủ trưởng mất sớm, ngài có nhiều ý tưởng có rất có giá trị. Trung Quốc vừa phát triển kinh tế đồng thời quân lực cũng phải theo kịp. Tình hình quân đội Trung Quốc mặc dù sau nhiều lãnh đạo cố gắng mà phát triển mạnh nhưng chỉ có chúng ta mới biết chênh lệch với nước ngoài không phải thoáng cái thu lại được ngay. Ở tình huống như vậy vùi đầu luyện binh là rất quan trọng, đồng thời cũng phải đưa các đồng chí có năng lực thật sự lên vị trí quan trọng hơn. Có nhân tài thì quân đội chúng ta mới có thể luyện mạnh được.
Chiêm Lâm cười nói:
- Bí thư Vương ở việc này làm được rất nhiều việc. Trong nửa năm qua Bí thư Vương gần như đi khắp nơi. Không thể không nói Bí thư Vương giỏi phát hiện nhân tài. Tôi có đôi khi thầm nghĩ Bí thư Vương có phải có năng lực đặc biệt gì không mà đều chọn được các đồng chí có năng lực mạnh như vậy?
Dương Úy Lâm đồng ý nói:
- Lão Chiêm, hai chúng ta thuộc hai khối có tính cực hạn lớn, cũng khó nhúng tay vào chuyện khác trong quân đội. Ở chuyện này Bí thư Vương có tính linh hoạt cao. Anh xem thông qua nhân tài mà Bí thư Vương phát hiện, sau đó do hai chúng ta phối hợp ở trong quân ủy nên trong thời gian ngắn đã có được một nhóm cán bộ nòng cốt. Tôi tin những người này không lâu nữa sẽ trưởng thành, đây là lực lượng rất mạnh.
Nghe hai người nói chuyện, Vương Trạch Vinh ngồi hút thuốc và suy nghĩ. Nửa năm qua ngoài hai người phối hợp thì Bành Bộ Thuân và Thường Chính Lý cũng giúp hắn không ít. Nếu không hắn muốn đề bạt người cũng không dễ.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Dương Úy Lâm nói:
- Bí thư Vương, quân đội là nơi so đấu, làm thống lĩnh quân đội thì phải làm người bên dưới phục mới được. Tôi thấy lần trước anh nói mình có thể đánh thì cũng nên dành một hai giải, như vậy anh mới chính thức được quân đội thừa nhận.
Chiêm Lâm có chút lo lắng nói:
- Tôi lo chỉ là nếu không lấy được thành tích tốt thì uy tín vất vả tạo lên sẽ dao động.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút:
- Tôi thấy như vậy, tiến hành hoạt động đại hội toàn quân, chọn một nhóm người trong quân ra, tôi sẽ thử xem một chút. Nếu không được thì thôi.
Ở chuyện này Vương Trạch Vinh thật ra không quá tự tin.
Vương Trạch Vinh cũng biết mình nếu muốn chính thức dung nhập vào quân đội thì phải theo biện pháp của quân đội. Mà biện pháp dùng võ lực áp đảo người mạnh chính là biện pháp tốt nhất.
Dương Úy Lâm nói:
- Bây giờ Đại hội Đảng càng lúc càng gần, Bí thư Vương cần phải nhận được vị trí Phó chủ tịch, chỉ như vậy anh mới có thể thành công lên đỉnh. Đây là nguyện vọng của lão thủ trưởng, cũng là nguyện vòng của chúng tôi. Thời gian gấp như vậy mà muốn tạo được danh tiếng trong quân đội thì phải đi con đường cực đoan một chút.
Vương Trạch Vinh cũng biết đây là biện pháp nhanh nhất. Hắn nói:
- chuyện trong quân đội thì các anh hiểu hơn tôi, việc này tôi nghe các anh. Có lẽ cũng còn cần huấn luyện một thời gian.
Dương Úy Lâm cười nói:
- Bí thư Vương, anh là người có công nghệ nên tôi tin chỉ cần hướng dẫn qua là làm được. Tôi sẽ phái các quân nhân mạnh nhất của mình đến hướng dẫn anh.
Chiêm Lâm cười nói:
- Bí thư Vương cũng không có nhiều thời gian như vậy, tôi thấy chỉ cần làm qua một chút là được.
Vương Trạch Vinh trước đây vốn muốn vào quân đội nhưng không có cơ hội, giờ có hắn đương nhiên là vui:
- Tôi thấy như vậy đi, anh bố trí người đợi lệnh, tôi rảnh là tới tập luyện.
Dương Úy Lâm đương nhiên biết Vương Trạch Vinh bận việc nên gật đầu nói:
- Cũng chỉ có thể như vậy.
Nói tới đây, Dương Úy Lâm cười ha hả nói:
- Trên người Bí thư Vương nếu mang chút sát khí càng có thể làm người ta khâm phục hơn.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Bây giờ trong các lãnh đạo quân đội thì có mấy người trải qua chiến trường, chủ yếu là người học từ trường lớp ra, đây mới là điều tôi lo nhất. Không trải qua chiến trường thì khi chính thức có chiến tranh thì bọn họ có đứng vững được trước áp lực không?
Chiêm Lâm gật đầu nói:
- Tôi thấy đây là chuyện rất quan trọng. Các nước phương tây gây chiến chủ yếu là để luyện binh. Chiến tranh đều ở quốc gia khác, người ta đang luyện binh, chúng ta lại rảnh rỗi là không ổn. Tôi cho rằng sau đây Trung ương cần phải suy xét chuyện này, thậm chí có thể cho quân đội tham gia các hành động quốc tế để rèn luyện.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Nếu đã là quân nhân thì nhất định phải để bọn họ ra chiến trường, đây là chức trách. Chúng ta không thể nuôi toàn binh già, không thể nuôi toàn binh lính sợ chết. Đề nghị của anh tôi thấy có thể thực hiện, sau đây chúng ta nhất định tích cực tham gia các hoạt động quốc tế, quân đội cũng cố gắng tiến hành thay máu.
Ba người tiếp tục bàn về việc phát triển quân đội, chủ yếu là làm sao để quân đội Trung Quốc mạnh hơn.