Mục lục
Quan Khí​
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nghiên cứu xong với Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh cũng nhận thấy bây giờ Uông Nhật Thần đã động sát cơ với Hoàng Đạt rồi. Việc này cho dù ai gặp phải cũng đều không thoải mái, cũng khó trách Uông Nhật Thần lại nói lời kiên quyết như thế.

Vương Trạch Vinh cũng chẳng biết gì nhiều về Hoàng Đạt, sau khi mình rời khỏi tỉnh Giang Sơn thì người này mới được điều từ nơi khác tới ngồi vào các ghế chủ tịch tỉnh. Vương Trạch Vinh chỉ biết rằng người này coi như là người mà Uông Chính Phong chọn ra để bồi dưỡng.

Vừa nghĩ tới Uông Chính Phong, Vương Trạch Vinh không nhịn được lại nhìn thoáng qua Uông Kiều.

Lúc này Uông Kiều đang mặc áo ngủ, có thể là do ở trong nhà của mình nên nàng ăn mặc cũng rất tùy ý.

Nhìn thấy da thịt thi thoảng lộ ra, Vương Trạch Vinh không nhịn được so sánh nàng với Uông Phỉ và thấy rằng hai chị em nhà này đúng là mỗi người một vẻ.

Uông Chính Phong không phải nói là hắn có an bài sao, giờ thời gian cũng đã qua lâu rồi mà chưa thấy có động tĩnh gì. Vương Trạch Vinh đành để việc này trong lòng.

Bởi vì Uông Phỉ không có ở đây nên Vương Trạch Vinh cũng không tiện ở lại, nói chuyện xong thì mọi người chuyển sang bàn một ít đối sách, rồi Vương Trạch Vinh đứng dậy cáo từ.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh muốn đi, Uông Kiều nói:

- Em cũng muốn đi.

Nghe thấy cả hai đều muốn về, Uông Nhật Thần thở dài trong lòng một hơi.

Uông Kiều nói:

- Cháu chỉ đi cùng với Trạch Vinh một đoạn.

Hai người sóng vai đi ra, trên đường đi Uông Kiều nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, ngày mai có thời gian hay không, mấy thuộc hạ của bố em trước đây muốn ăn cơm với anh một lần.

Vừa nghe nói như thế, Vương Trạch Vinh liền liếc về phía Uông Kiều.

Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Vương Trạch Vinh, Uông Kiều cười nói:

- Có gì lạ đâu chứ, những người này từ trước đến giờ đều rất trung thành với bố em. Tuy rằng bố em đã mất nhưng những người này cũng không hề tản đi!

Trong giọng nói có phần thương cảm.

Trong lòng Vương Trạch Vinh lại sục sôi, từ trước đến giờ mình đều nghĩ đến tình hình những người thân tín của Uông Chính Phong, cũng chú ý quan sát tình hình những người này. Thông qua quan sát cũng không nhìn ra bọn họ bị ảnh hưởng gì lớn, giờ mới hiểu được hóa ra Uông Kiều đã tiếp nhận những người này, đúng là bởi vì có sự trợ giúp của Uông Kiều cộng với thông qua tổng bí thư Lâm cho nên những người này cũng không bị liên lụy gì!

Uông Kiều cũng không đợi Vương Trạch Vinh nghĩ ngợi gì nhiều, nói:

- Bố của Lâm Khâm tỏ thái độ không can thiệp đối với việc bọn em.

Ha ha!

Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, chuyện này thì đương nhiên tổng bí thư Lâm là vui mừng rồi. Bất kể nói như thế nào thì Uông Kiều này vẫn coi như là người của Lâm gia mà!

- Vị trí của mọi người hiện giờ đều không có thay đổi lớn, điều này chủ yếu là nhờ có bố của Lâm Khâm, chẳng qua sau này thì khó mà nói được!

Gật gật đầu, Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu ý của Uông Kiều, nếu tổng bí thư Lâm mà lui xuống thì kết quả của những người này khó mà nói được. Có khả năng là đoán trước được điều này nên Uông Kiều mới có ý tưởng mới.

- Trạch Vinh, bây giờ chỉ có anh là người mà em có thể tin tưởng!

Uông Kiều nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói.

- Ngày mai em an bài đi.

Vương Trạch Vinh đương nhiên sẽ không chối từ chuyện tốt như vậy. Bất kể nói thế nào thì những người này đều là người do Uông Chính Phong bồi dưỡng, ở trong quân đội đều cũng có thực lực. Nếu trong tay mình nắm giữ một nhóm người như vậy thì sẽ có trợ lực rất nhiều cho sự phát triển của mình.

- Em biết Lý Minh Quốc đã lái xe đi rồi, anh không cần gọi hắn, nói đi, anh muốn tới đâu thì em đưa anh đến đó.

Thấy Vương Trạch Vinh đã minh bạch dụng ý của mình nên Uông Kiều cảm thấy rất phấn khởi, cười nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh đúng là định gọi Lý Minh Quốc tới, giờ nghe Uông Kiều nói như vậy liền ngồi lên xe Uông Kiều, cười nói:

- May quá, lại được đi nhờ xe rồi.

Thấy Vương Trạch Vinh không chối từ, Uông Kiều tươi cười nói:

- Nói đi, muốn đi gặp cô gái nào?

Câu hỏi này khiến mặt Vương Trạch Vinh hơi đỏ lên, sờ sờ mũi nói:

- Con người anh vẫn luôn giữ mình trong sạch, giờ anh chỉ muốn về nhà ngủ một giấc, ngày nào cũng phải suy nghĩ đủ thứ, anh cảm thấy cường độ lao động trí óc quá lớn!

Uông Kiều mỉm cười rồi nhấn ga phóng xe ra ngoài.

Nhìn Uông Kiều chú tâm lái xe, Vương Trạch Vinh rất cảm động vì nàng đã chuyển người của Uông Chính Phong cho mình.

Uông Kiều này đúng là một lòng trợ giúp mình!

Liếc nhìn Vương Trạch Vinh một cái, Uông Kiều đỏ mặt nói:

- Anh nhìn em làm gì thế?

Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:

- Phong cảnh đẹp lắm!

Uông Kiều cười mắng:

- Ngắm cảnh thì anh phải nhìn bên kia chứ!

Không khí liền trở lên ái muội, Vương Trạch Vinh đang muốn kiếm chuyện để xoa dịu thì chợt nghe thấy tiếng di động vang lên.

Thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng rằng lúc đầu Vương Trạch Vinh cũng không nhận ra nhưng tiếp xúc một thời gian lâu như vậy thì sao hắn lại không rõ tâm ý của Uông Kiều cơ chứ. Cứ nghĩ tới chuyện này là Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi, cô gái này không phải người bình thường, đây là con dâu của "sếp tổng". Từ sau khi gia nhập Thập cục, Vương Trạch Vinh biết rất nhiều tin tức, trong lòng hắn tự nhủ rằng tình hình của Uông Kiều rất rõ ràng, chỉ hơi không chú ý là sẽ xảy ra chuyện, mình quyết không thể phát triển quá mức với nàng, nếu không có thể sẽ ảnh hưởng tới tính mạng!

Trong lòng mặc dù nghĩ là như vậy nhưng Vương Trạch Vinh cứ như là hút ma túy ấy, cảm tình với Uông Kiều càng ngày càng đậm.

Thở phào một cái, Vương Trạch Vinh lấy điện thoại ra thì thấy là một số lạ. Vì muốn làm dịu không khí hiện giờ nên Vương Trạch Vinh liền ấn nghe luôn.

Vừa bấm nghe xong thì một tiếng Bắc Kinh chuẩn vang lên:

- Bí thư Vương, tôi là Ngô Như Cơ!

- Ngô Như Cơ?

Vương Trạch Vinh nhíu mày rồi nhanh chóng nhớ ra, cô gái này là ngôi sao ca nhạc của đoàn văn công quân đội Nước bạn được bố trí để tăng cường quan hệ với mình.

Nghĩ đến đây, trước mắt Vương Trạch Vinh lại hiện ra bóng hình xinh đẹp, thanh xuân của Ngô Như Cơ kia, nhìn thoáng qua Uông Kiều đang lái xe, Vương Trạch Vinh liền tỏ vẻ nghiêm túc như đang giải quyết việc công, hỏi:

- Tiểu Ngô à, tìm tôi có chuyện gì?

Vất vả mãi mới tìm được số điện thoại của Vương Trạch Vinh, Ngô Như Cơ nói:

- Bí thư Vương, tôi hiện đã đến Bắc Kinh Trung Quốc, lần này là giao lưu văn hóa giữa các thành phố. Tôi cùng một đồng nghiệp đi ra ngoài gặp bằng hữu, kết quả là nghe nói người bằng hữu đó là trùm ma túy lớn đang bị cảnh sát truy bắt, thế là tôi và đồng nghiệp bị quy thành đồng phạm. Bí thư Vương, tôi thật sự không hề buôn lậu ma túy!

Qua giọng nói Vương Trạch Vinh có thể nhận ra Ngô Như Cơ gần như là sắp khóc rồi.

Lại có chuyện rồi!

Vương Trạch Vinh nghe nói như thế cũng có phần ngạc nhiên, Ngô Như Cơ này bất kể như thế nào thì cũng không thể nào là người buôn lậu ma túy được.

- Cô đang ở đâu?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Không ngờ Ngô Như Cơ còn có thể gọi điện thoại, mặc dù có đôi chút nghi hoặc nhưng Vương Trạch Vinh vẫn tỏ vẻ sẽ tới nơi để hỏi thăm.

- Chúng tôi đang ở đồn công an Nam Thành thuộc thành phố Tân Cảng.

Chạy tới tận Tân Cảng! Vương Trạch Vinh không ngờ Ngô Như Cơ này lại cùng đồng nghiệp chạy tới tận Tân Cảng.

Sau khi đáp ứng, Vương Trạch Vinh quay sang Uông Kiều nói:

- Cho anh mượn xe của em dùng một lát, anh phải đến Tân Cảng gặp một người.

Uông Kiều đã nghe ra điện thoại là do một cô gái gọi tới, liếc mắt nhìn Vương Trạch Vinh một cái nhưng không nói gì, chỉ cười nói:

- Được, để em xuống tự bắt xe về, anh đi đi.

Uông Kiều cũng không hỏi Vương Trạch Vinh muốn làm chuyện gì mà nói thẳng để xe lại cho Vương Trạch Vinh.

Nhìn Uông Kiều bắt taxi đi về, Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng, Uông Kiều này đúng là quá tốt, chẳng hỏi gì mà về luôn!

Xe nhanh chóng chạy về phía Tân Cảng, đi được một đoạn thì Vương Trạch Vinh mới nhớ ra lần trước mình xảy ra chuyện là do đi một mình. Nghĩ đến Tân Cảng là do bộ trưởng thương vụ Khương Trường Chính lập ra khi còn làm bí thư thị ủy, Vương Trạch Vinh cảm thấy tốt nhất là thông qua Khương Trường Chính để giải quyết vấn đề thì hơn.

Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh liền gọi điện thoại cho Khương Trường Chính.

Ra khỏi nhà Uông gia thì cũng đã hơi trễ, giờ lái xe được một lúc thì trời đã tối rồi, khi Vương Trạch Vinh gọi điện thoại tới thì Khương Trường Chính vừa mới ăn cơm xong đang đi ngâm chân nói chuyện tại một nơi giải trí với mấy tên thủ hạ.

Hiện tại Khương Trường Chính có thể nói là tinh thần hăng hái, hắn không ngờ được mình lại trở thành ủy viên bộ chính trị, làm bí thư thị ủy thành phố Tân Cảng, giờ hắn rất là thỏa mãn.

Tuy nói sang nhiệm kỳ mới hắn sẽ lui xuống nhưng lui với thân phận ủy viên bộ chính trị thì Khương Trường Chính cảm thấy đời này rất đáng giá.

Nhận được điện thoại của Vương Trạch Vinh, Khương Trường Chính rất là vui, cười ha ha nói:

- Trạch Vinh, nghe được chuyện Nam Điền từ lâu mà không thấy gọi điện thoại nào tới chỗ tôi, có phải đã quên lão ca này rồi hay không?

Lời này lộ ra vẻ thân thiết, Vương Trạch Vinh cũng cười nói:

- Vẫn muốn tới chỗ ngài học tập kinh nghiệm nhưng lại sợ quấy rầy ngài!

- Trạch Vinh à, lời này của cậu quá khách khí đó, quan hệ của chúng ta là thế nào chứ, chúng ta từng là người cùng chiến đấu chung chiến hào mà. Tôi nghe nói rất nhiều địa phương kết nghĩa anh em với Nam Điền nên đang muốn gặp cậu để hỏi thăm một chút, đừng xem thành phố Tân Cảng chúng tôi không được tốt lắm, chúng tôi cũng rất chú ý tới sự phát triển của Nam Điền.

Lời này của Khương Trường Chính khiến Vương Trạch Vinh rất cảm kích:

- Tôi hiện đang tới Tân Cảng đây, không biết lão ca có hoan nghênh chào đón hay không?

Cười phá lên, Khương Trường Chính nói:

- Tôi chờ cậu tới đó, đừng nói mà không giữ lời nhé.

- Lão ca, có một việc nhờ lão ca hỏi thăm một chút.

Sau vài câu hàn huyên, Vương Trạch Vinh liền nói ra ý đồ tới đây.

Sau khi nói xong chuyện của Ngô Như Cơ, Vương Trạch Vinh bổ sung thêm:

- Lão ca, cô gái này không tầm thường, nàng có quan hệ thân mật với thượng tầng ở Nước bạn, đồng thời cũng có ảnh hưởng rất lớn đối với nhân dân Nước bạn, không thể để cô ấy xảy ra chuyện gì được!

Khương Trường Chính vừa nghe Vương Trạch Vinh giới thiệu liền biết việc này không lớn không nhỏ, hắn cũng không hi vọng xuất hiện chuyện gì. Đối với tình hình đồn công an bên dưới thì Khương Trường Chính thầm mong không có chuyện gì, vạn nhất không có chuyện mà làm thành có chuyện thì vấn đề này khá rắc rối.

Tình hình các quốc gia Đông Nam Á thì Khương Trường Chính đương nhiên biết, trong tình thế trước mắt thì tốt nhất là nên hình thành quan hệ thân mật.

- Trạch Vinh, cậu yên tâm, tôi sẽ hỏi việc này ngay lập tức!

Khương Trường Chính lập tức tỏ thái độ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK