Vương Trạch Vinh nằm trong phòng suy nghĩ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Hắn mặc áo ngủ và đi ra mở phòng thì thấy một cô gái cầm cặp của mình đứng ở bên ngoài.
- Điện thoại di động của ngài không ngừng vang lên, em không dám nghe lại sợ ngài có việc gấp nên cầm tới.
Cô gái cung kính nói.
Vương Trạch Vinh gật đầu cầm lấy cặp.
Vương Trạch Vinh đóng cửa phòng và lấy điện thoại di động ra.
Sài Trí Văn gọi tới, ngoài ra Mạc Đại Bưu cũng gọi tới.
Thấy hai người này gọi điện, Vương Trạch Vinh rất lo lắng. Chẳng lẽ Xuân Dương xảy ra chuyện? Nếu không có việc gấp thì bọn họ sẽ không gọi vào lúc này.
Vương Trạch Vinh gọi cho Sài Trí Văn.
- Bí thư Vương, đã xảy ra chuyện nên tôi phải vội vàng báo cáo với ngài.
Sài Trí Văn cung kính nói.
- Cậu nói.
- Là như thế này, Chủ nhiệm Lý trên đường về nhà bị mấy người tự xưng là công nhân về hưu đánh. Nếu không có cảnh sát đi ngang qua thì đã mất mạng.
Công nhân về hưu đánh Lý Ích Tài?
Vương Trạch Vinh thấy việc này có chút buồn cười, công nhân về hưu dựa vào cái gì mà đánh Lý Ích Tài?
- Tình hình cụ thể là gì?
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói. Sau khi hiểu rõ tình hình hắn biết phải về Xuân Dương ngay.
Lúc này Liễu Mộng Dao đã tỉnh lại. Cô biết có quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh thì càng có lợi cho mình. Đúng là có suy nghĩ này nên cô quyết định mình về sau phải bảo vệ tốt mình, quyết không thể làm chuyện như vậy với ai.
Nhìn cô gái vừa ngủ với mình, Vương Trạch Vinh có chút phức tạp. Mình đúng là vẫn không thể chống lại phụ nữ.
Vương Trạch Vinh mặc quần áo và thấy Liễu Mộng Dao trần truồng nằm đó đầy quyến rũ, hắn ôm cô và hôn rồi nói:
- Chuyện của em, tôi sẽ dặn Hạng Định.
Liễu Mộng Dao nhỏ giọng nói:
- Em không yêu cầu ngài như thế nào với em.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Em sẽ nhận được thứ em nên có.
Nói xong Vương Trạch Vinh mở cửa đi ra, đằng sau là ánh mắt rất phức tạp của Liễu Mộng Dao.
Việc hôm nay xảy ra khi mình rất tỉnh táo, Vương Trạch Vinh không có nhiều suy nghĩ. Đây là lựa chọn của cô gái đó.
Sau khi đi ra, Vương Trạch Vinh thấy Hạng Định đã sớm ngồi bên ngoài.
- Anh có việc phải về Bắc Dương gấp, chú đặt cho anh vé máy bay.
Vương Trạch Vinh nói.
Nhìn cửa mà Vương Trạch Vinh vừa đi ra, Hạng Định nhỏ giọng nói:
- Sao, được chứ Vương ca?
Vương Trạch Vinh gật đầu.
Thấy Vương Trạch Vinh gật đầu, Hạng Định nói:
- Anh yên tâm, dù sao em cũng định lăng xê cô ta.
Vương Trạch Vinh thực ra đang buồn bực vì hành vi phóng túng của mình. Bây giờ lại thêm một người phụ nữ nên hắn không biết nói gì.
- Đi thôi.
Vương Trạch Vinh nói với Hạng Định.
Thấy vẻ mặt Vương Trạch Vinh rất khó coi, Hạng Định vừa đi vừa nói:
- Có phải Xuân Dương xảy ra chuyện gì không?
- Có chút chuyện, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Xuân Dương bị người đánh.
Vương Trạch Vinh nói.
Sau khi về nhà Vương Trạch Vinh gọi điện cho Uông Nhật Thần nói về chuyện xảy ra ở Xuân Dương, tỏ vẻ ngày mai không đến chỗ ông vì phải lập tức về Xuân Dương.
Uông Nhật Thần nói:
- Đây không phải việc nhỏ, cháu lập tức về là đúng. Bí thư Lâm nói gì với cháu?
Vương Trạch Vinh liền nói chuyện ban ngày ra.
Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Uông Nhật Thần nói:
- Vậy không vấn đề gì, cháu cứ mạnh tay mà làm.
Sáng hôm sau Lữ Hàm Yên lái xe đưa Vương Trạch Vinh đến sân bay. Vương Trạch Vinh nhận được điện của Cận Trung Thuận. Trong điện thoại Cận Trung Thuận nói bây giờ một vài công ty Xuân Dương đang muốn tổ chức biểu tình.
Tin này của Cận Trung Thuận làm Vương Trạch Vinh rất lo lắng, hắn vội vàng gọi điện hỏi Mạc Đại Bưu, Mạc Đại Bưu nói không hề biết tin này.
Về Xuân Dương, Vương Trạch Vinh làm đầu tiên là đến bệnh viện thăm Lý Ích Tài.
Thấy Vương Trạch Vinh, Lý Ích Tài cười nói:
- Cũng may cảnh sát đến kịp thời nếu không mạng già của tôi đã xong.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tình hình Xuân Dương rất phức tạp, công tác của anh lại ảnh hưởng đến lợi ích nhiều kẻ, xem ra chúng ta vẫn không chú ý giữ an toàn.
- Đây là việc tốt, nói rõ công tác của chúng ta đã có hiệu quả.
Thấy trong phòng không có ai khác, Vương Trạch Vinh nói với Lý Ích Tài:
- Đồng chí Lý Ích Tài, tôi lần này lên Bắc Kinh, Tổng bí thư đã trực tiếp gặp tôi và hỏi công tác phản hủ của Xuân Dương. Tổng bí thư có thái độ khẳng định công tác của chúng ta.
Vương Trạch Vinh quyết định nói với này với Lý Ích Tài cũng là có ý của mình. Quả nhiên Lý Ích Tài nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền rất kích động:
- Tôi biết Trung ương nhất định không bỏ mặc Xuân Dương. Có Trung ương ủng hộ, tôi càng thêm tự tin.
Vương Trạch Vinh vốn còn lo sau khi bị đánh thì Lý Ích Tài sẽ lùi bước. Bây giờ thấy thế, Vương Trạch Vinh rất phục Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật này.
Ra khỏi bệnh viện, Vương Trạch Vinh gọi điện cho Mạc Đại Bưu bảo y đến văn phòng mình.
Mạc Đại Bưu thấy phòng không có ai khác liền nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, chuyện lần này rất nguy hiểm. Đối phương rõ ràng là muốn lấy mạng Chủ nhiệm Lý Ích Tài. Nếu không phải ngài lần trước bảo tôi âm thầm phái người bảo vệ thì có lẽ Lý Ích Tài đã mất mạng.
Vương Trạch Vinh lúc này mới rõ ràng vì sao năm người không thể giết một người, thì ra Mạc Đại Bưu đã phái người ngầm bảo vệ Lý Ích Tài.
- Điều tra ra không?
Mạc Đại Bưu nói:
- Người bị bắt không biết tình hình. Theo bọn chúng khai thì là người làm thuê ở phía Nam tới. Có người đưa cho chúng 50 ngàn nói muốn mua mạng Lý Ích Tài. Bọn chúng đang không có tiền, thấy nhiều tiền như vậy liền liều mạng nhận làm.
50 ngàn để giết một mạng người.
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên.
Mạc Đại Bưu nói:
- Việc này tôi thấy bọn họ nói chắc không sai. Nếu muốn từ bọn họ mà tìm ra hung thủ thì rất khó khăn. Chính quyền căn cứ bọn họ miên tả, chúng tôi đã vẽ lại ảnh, tập trung những kẻ không nghề nghiệp ở Xuân Dương. Thông qua đầu mối này thì thử xem có tìm thêm được gì không.
Sau khi Mạc Đại Bưu đi, Vương Trạch Vinh ngồi đó mà suy nghĩ vì sao đối phương phải giết Lý Ích Tài, giết Lý Ích Tài thì có tác dụng gì?
Đối với việc này trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh không thể hiểu nổi.
- Là Bí thư Vương, Vương Trạch Vinh phải không?
Một giọng phụ nữ truyền tới.
Giọng rất lớn làm cơn buồn ngủ của Vương Trạch Vinh mất sạch. Vương Trạch Vinh rất khó hiểu vì sao có một người phụ nữ xa lạ lại gọi cho mình vào lúc này.
Nhìn đồng hồ thì thấy bây giờ mới là hai giờ đêm, Vương Trạch Vinh đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Nhìn số máy thì thấy là số không quen thuộc. Chẳng qua từ số máy có thể biết đây là gọi từ Xuân Dương.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đúng, tôi là Vương Trạch Vinh.
Nghe thấy đối phương xác nhận thân phận, người phụ nữ nói:
- Bí thư Vương, tôi bây giờ muốn gặp ngài. Trong tay tôi có không ít tài liệu hủ bại ở Bắc Dương.
Bây giờ đi gặp một người phụ nữ xa lạ.
Vương Trạch Vinh có chút do dự, làm quan đến trình độ như hắn thì có những lúc không dễ dàng gặp một người xa lạ.
Khi hắn đang định từ chối thì người phụ nữ kia có lẽ biết Vương Trạch Vinh do dự nên nhỏ giọng nói:
- Chị của tôi tên là Quản Ngọc Hân, tôi là Quản Ngọc Vi.
Em gái Quản Ngọc Hân?
Vương Trạch Vinh là kẻ tài cao gan lớn. Nghe thấy là em gái Quản Ngọc Hân, lập tức nghĩ tới cái chết bí ẩn của Quản Ngọc Hân. Người nhà cô có thể biết nguyên nhân chết của cô không? Nghĩ như vậy, Vương Trạch Vinh quyết định đi gặp Quản Ngọc Vi.
- Bí thư Vương, mời ngài một mình đến chỗ tôi. Tôi không tin ai khác.
Đối phương nói, trong giọng tỏ rõ sự cẩn thận giống như rất lo lắng có người biết cô gặp Vương Trạch Vinh vậy.
Vương Trạch Vinh hỏi địa điểm rồi mặc quần áo xuống giường.