Lưu Băng Tinh mở cửa cho Vương Trạch Vinh và giới thiệu.
Vương Trạch Vinh nhìn trấn an Lưu Băng Tinh rồi đi tới trước mặt Phổ Lam Phương mà nói:
- Cháu chào cô.
Phổ Lam Phương có chút buồn bực và thầm nghĩ đối phương đã ngủ với con gái mình mà còn gọi mình là cô. Chẳng qua chị ta cũng không nói gì mà nhìn Vương Trạch Vinh.
Đối với Phổ Lam Phương thì Vương Trạch Vinh rất xa lạ. Chị không như Lưu Nguyên Đào là người trong chốn quan trường nên hiểu rõ quan chức. Phổ Lam Phương chỉ biết Vương Trạch Vinh là Phó bộ trưởng thường trực Bộ Thương mại, là quan to. Ngoài ra còn là con rể của phó Thủ tướng.
Phổ Lam Phương sớm có chuẩn bị nhưng vẫn có chút ngạc nhiên vì tuổi của Vương Trạch Vinh. Chị dù như thế nào cũng không ngờ Vương Trạch Vinh trẻ như vậy, trong lòng thầm nghĩ có phải con gái mình tạm thời kéo một người đến lừa mình không?
Dân chúng Trung Quốc vốn có sự e ngại quan chức, Phổ Lam Phương vốn định nói vài câu nhưng thấyVương Trạch Vinh tới, đặc biệt là thấy con gái lo lắng nên không nói gì.
- Ngồi đi.
Sau khi thấy Vương Trạch Vinh còn trẻ, Phổ Lam Phương cũng bớt bực tức hơn. Trong lòng thầm nghĩ thanh niên thì còn có thể nhận.
Vương Trạch Vinh cười cười ngồi xuống, đặt túi hoa quả và thức ăn dinh dưỡng rồi nói:
- Cô, đây là chút tâm ý của cháu.
- Cậu tên là Vương Trạch Vinh?
Phổ Lam Phương nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói. Chị vốn định mắng Vương Trạch Vinh vài câu nhưng thấy hắn rất lễ phép nên có thái độ khác.
Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng. Lúc trước bố mẹ Tiểu Giang cũng là như vậy.
Vương Trạch Vinh cung kính nói:
- Băng Tinh chắc đã nói với cô, cháu là Vương Trạch Vinh.
Thái độ của Vương Trạch Vinh rất được, trước khi đến hắn đã nghĩ mình đã có quan hệ với con gái nhà người ta, bị mắng cũng là bình thường.
- Cậu đã có vợ con, bây giờ lại có quan hệ với Băng Tinh. Tôi muốn hỏi cậu định tính sao về Băng Tinh?
Phổ Lam Phương cố nói những gì mình suy nghĩ ra.
Phổ Lam Phương nói như vậy làm Vương Trạch Vinh có chút xấu hổ. Nói thật việc này đúng làn làm khó Vương Trạch Vinh, mẹ người ta đưa ra vấn đề này, vấn đề này cũng không phải là hắn có thể giải quyết. Đây đúng là việc rất lớn.
Nhìn Lưu Băng Tinh, Vương Trạch Vinh liền nói thẳng:
- Cô, dù sao việc cũng đã xảy ra, chủ yếu là nghe Băng Tinh. Nếu Băng Tinh có suy nghĩ thì cháu chấp nhận bồi thường.
Nói xong Vương Trạch Vinh liền mắng mình, thế mà cũng nói được.
Lưu Băng Tinh nghe vậy liền lo lắng nói với Phổ Lam Phương:
- Mẹ, con tình nguyện sống thế này cả đời với Vương ca.
Lưu Băng Tinh biết những gì mình có đều do Vương Trạch Vinh ban cho. Không có Vương Trạch Vinh thì cô không có gì. Sau khi theo Vương Trạch Vinh, ngoài việc không thể ngày nào cũng ở bên người đàn ông của mình, còn đâu cô được đủ mọi thứ.
Lưu Băng Tinh bây giờ đã coi mình là người phụ nữ của Vương Trạch Vinh, cô không hy vọng mẹ mình làm mất cuộc sống này. Vương Trạch Vinh xuất sắc như vậy, không biết bao nhiêu phụ nữ hy vọng cùng hắn. Mình có thể đi theo Vương Trạch Vinh, đây là việc đâu dễ dàng gì, đây là hạnh phúc.
Lưu Băng Tinh nói xong liền ngồi xuống bên cạnh Vương Trạch Vinh, hai tay túm lấy tay hắn như sợ Vương Trạch Vinh chạy mất.
Phổ Lam Phương thấy thế thì rất buồn bực. Chị biết tính cách con gái mình. Xem ra Băng Tinh đã quyết tâm đi theo người đàn ông này.
Sao bây giờ? Đây đúng là vấn đề của Phổ Lam Phương. Chia tách bọn họ? Phổ Lam Phương biết đây là không thể? Từ thái độ của Lưu Nguyên Đào có thể thấy chồng chị rất hy vọng Băng Tinh giữ quan hệ với Vương Trạch Vinh. Nghĩ đến chồng trước đây rất khổ sở, bị người coi thường, chị biết việc này phải đối phó tốt.
Nghĩ tới cuộc sống hiện nay, lại nhìn cuộc sống của con gái bây giờ, Phổ Lam Phương biết mình không có lựa chọn nào khác.
Nhìn Lưu Băng Tinh, Phổ Lam Phương nói:
- Con phải nghĩ kỹ nếu theo cậu ta thì cả đời con không thể lộ mặt.
Biết vợ Vương Trạch Vinh là con gái phó Thủ tướng, Phổ Lam Phương biết Vương Trạch Vinh không thể bỏ vợ mà lấy Lưu Băng Tinh.
Theo Phổ Lam Phương nghĩ thì một người phụ nữ muốn hạnh phúc thì nhất định phải có một gia đình thật sự. Chị không thể hiểu nổi cách sống của Băng Tinh.
- Mẹ, con thích cuộc sống này. Vương ca rất tốt đối với con.
Thấy mẹ đã dịu đi, Lưu Băng Tinh rất vui vẻ. Nói tới đây, Lưu Băng Tinh còn nói thêm:
- Mẹ không phải không biết con bây giờ là người của công chúng, nếu kết hôn thì lượng fan sẽ mất đi rất nhiều. Con yêu Vương ca, cũng có công việc của mình. Đây là lựa chọn tốt nhất đối với con.
Nghe Lưu Băng Tinh nói như vậy, Vương Trạch Vinh có chút xấu hổ. Vừa nãy hắn còn định nhân cơ hội này mà cắt đứt với Lưu Băng Tinh, xem ra mình quá vô tình rồi. Vương Trạch Vinh nhìn Phổ Lam Phương rồi nói:
- Cô, Băng Tinh nếu quyết tâm theo cháu, cháu cũng sẽ đối xử tốt với cô ấy.
- Ôi, biết nói gì với hai đứa bây giờ.
Phổ Lam Phương biết mình bây giờ dù có phản đối cũng vô dụng.
Phổ Lam Phương nhìn Lưu Băng Tinh rồi nói:
- Đường do con chọn, hy vọng con không hối hận.
Trong giọng lộ rõ sự lo lắng đối với Lưu Băng Tinh.
- Mẹ, mẹ tốt quá.
Lưu Băng Tinh đi tới ôm lấy tay Phổ Lam Phương mà nói. Thấy thái độ của mẹ mình như vậy, Lưu Băng Tinh đương nhiên là vui vẻ.
Âu yếm nhìn con gái, Phổ Lam Phương nói với Vương Trạch Vinh:
- Tôi giao Băng Tinh cho cậu.
- Cô yên tâm.
Vương Trạch Vinh bây giờ cũng yên tâm, chuyện này đúng là kết quả tốt nhất.
- Người nhà mà, đừng khác khí nữa. Mặc dù không thể nói ra nhưng cháu xem có thể để bố Băng Tinh lên Bắc Kinh, mọi người cùng ăn bữa cơm coi như quyết định việc này?
Phổ Lam Phương nói như vậy, Vương Trạch Vinh liền thuận theo ý mà nói:
- được, mẹ nói sao thì làm vậy.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Phổ Lam Phương đúng là không quen. Chị sửng sốt một chút rồi gật đầu nói:
- Mẹ biết góc độ của con khác nên không thể làm rõ ràng. Em trai Băng Tinh tạm thời không cần nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cứ như vậy đi.
Hắn có chút xấu hổ, ngay cả gia đình người ta cũng không hỏi.
- Không biết cậu đang công tác ở đâu ạ?
Lưu Băng Tinh cười nói:
- Bây giờ Vương ca mới hỏi cơ đó. Cậu ấy tên Lưu Vũ, đang làm ở công ty Di động trong huyện.
- Được, công ty di động là đơn vị rất tốt.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ đến mình quen một phó Tổng giám đốc tập đoàn Di động Trung Quốc – Chu Thanh mà đã lâu không liên lạc, không biết bây giờ hắn thế nào rồi. Nếu có thể thì nhờ Chu Thanh giúp Lưu Vũ.
Lưu Băng Tinh bắt đầu kể về lịch sử phát triển của Vương Trạch Vinh với Phổ Lam Phương.
Nghe Lưu Băng Tinh giới thiệu, Phổ Lam Phương giật mình nhìn Vương Trạch Vinh. Chị không ngờ Vương Trạch Vinh làm nhiều việc tốt như vậy. Trong lòng thầm nghĩ bảo sao chồng mình chú ý tới Vương Trạch Vinh như vậy, đây chính là nhân vật lớn.
Ăn cơm xong, Vương Trạch Vinh không thể ở lại đây vì có Phổ Lam Phương. Lưu Băng Tinh như một cô bé sợ sệt lên xe mà nói:
- Vương ca, em không ngờ mẹ lại như vậy, anh không để ý chứ?
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Mẹ em nói đúng. Em đi theo anh thì cả đời không có cơ hội gì, sẽ không công bằng đối với em. Nếu em có người thích hợp thì anh không ngăn cản em tìm hạnh phúc.
Lưu Băng Tinh khóc mà nói:
- Vương ca, nếu anh không cần em, em sẽ chết.
Vương Trạch Vinh thấy Lưu Băng Tinh như vậy liền cầm tay cô mà nói:
- Nói gì ngốc vậy. Anh đây là tốt cho em. Nếu em quyết tâm theo anh, anh sao có thể không cần em?
- Vương ca, anh yên tâm, đời này em chỉ có mình anh.
- Vào với mẹ đi.
Lưu Băng Tinh lúc này mới cười hì hì nói:
- Ông xã tốt quá.
Nhìn Lưu Băng Tinh đi vào, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Thấy Lưu Băng Tinh mắt đỏ đi vào, Phổ Lam Phương quan tâm nói:
- Sao thế con?
Lưu Băng Tinh u oán nói:
- Mẹ biết cuộc sống của con ở Bắc Kinh không? Sau khi con lên Bắc Kinh thì sống thế nào bố mẹ biết không? Nếu không có Vương ca, con bây giờ không biết mình sẽ như thế nào nữa. Con bây giờ chỉ có thể nói không thể rời khỏi Vương ca. Anh ấy cho con tất cả, con đã nghĩ rồi, dù như thế nào cũng muốn làm người phụ nữ của Vương ca.
Không ngờ Băng Tinh lại nói như vậy, Phổ Lam Phương ôm con gái mà nói:
- Mẹ biết con chịu nhiều u uất, mẹ hiểu, sau này không ngăn cản con.
Hai mẹ con nói chuyện một lúc, Phổ Lam Phương thế mới biết con gái mình đi theo được Vương Trạch Vinh là may mắn. Nếu không đi theo Vương Trạch Vinh thì đúng là Lưu Băng Tinh sao có cuộc sống hôm nay.
Nhìn Lưu Băng Tinh đi ngủ, Phổ Lam Phương ngồi đó mà thở dài một tiếng. Bố mẹ nào không hy vọng con mình tốt. Trước đây thấy các ngôi sao đầy nổi tiếng, chị liền muốn con gái thành ngôi sao, không ngờ trong đó lại có nhiều vấn đề như vậy. Mình làm đúng hay sai?
Phổ Lam Phương gọi điện cho Lưu Nguyên Đào và nói chuyện xảy ra.
Nghe xong Phổ Lam Phương nói, Lưu Nguyên Đào nói:
- Băng Tinh chịu khổ không ít, bây giờ Băng Tinh rất hài lòng với cuộc sống thì em không nên ngăn cản. Hạnh phúc chỉ có bản thân mình là hiểu nhất, người ngoài thấy hạnh phúc có khi không phải hạnh phúc thật. Bây giờ Băng Tinh thích thì cứ như vậy đi. Anh sẽ xin nghỉ lên Bắc Kinh một chuyến, mọi người dùng bữa coi như quyết định việc này.
Phổ Lam Phương nói:
- Em lo Vương Trạch Vinh làm quan càng lúc càng lớn thì sẽ bỏ con mình.
- Em yên tâm, từ đủ tình hình có thể thấy Vương Trạch Vinh rất niệm tình cũ. Ngay cả thân tín cũ cũng không bỏ nữa là. Chúng ta đối tốt, không gây loạn thì cậu ta sẽ không bỏ Lưu Băng Tinh.