Xe vừa vào đây, Vương Trạch Vinh liền thấy tò mò về mọi thứ. Vương Trạch Vinh trước kia chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày đến được đây. Lúc còn là nhân viên bình thường ở huyện Khai Hà, tham vọng của hắn là vào trường Đảng Thị ủy học đã giỏi lắm rồi. Chỉ cần vào đó học thì chức quan sẽ có.
Đây là nơi quan chức Trung Quốc tụ tập, ở trong này tùy tiện một người đi ra đều là kẻ khống chế quyền lực lớn.
Lớp học của Vương Trạch Vinh không phải người bình thường. Lớp dành cho cán bộ lãnh đạo cao cấp thì người trong một lớp không nhiều, và đều là lãnh đạo cấp tỉnh. Bí thư thị ủy như Vương Trạch Vinh thì là cấp thấp nhất trong lớp.
Đây cũng coi như là Vương Trạch Vinh may mắn, vừa vặn có một lớp mở ra nên Trịnh Điền Lâm điền tên hắn tham gia.
- Bí thư Vương, tôi đã làm xong thủ tục.
Vương Trạch Vinh đang đứng đó quan sát tình hình thì Triệu Thanh đi tới nói với hắn.
Năng lực của Triệu Thanh rất được, làm việc, nói chuyện đều chững chạc. Vương Trạch Vinh nhìn y mà thầm than thở người như thế này thì chỉ lãnh đạo Trung ương mới được dùng. Không biết sao lại bố trí phục vụ mình.
Ở đây không có mấy người, ai cũng là lãnh đạo cao cấp nên chỉ cười cười với nhau mà thôi.
Vương Trạch Vinh mặc dù thấy được một vài lãnh đạo tỉnh đã xuất hiện trên Tv nhưng không quen ai.
Cầm lấy lịch mà Triệu Thanh đã đi nhận, Vương Trạch Vinh cẩn thận xem.
Lễ khai giảng tổ chức vào sáng mai, Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương cũng tới.
Nhìn bản danh sách, Vương Trạch Vinh thầm than lớp học có 40 người thì ngoài mình là Bí thư thị ủy ra, những người khác đều là lãnh đạo tỉnh.
Bởi vì bọn họ là lớp nghiên cứu sinh nên chủ yếu là tự học, mỗi tháng chỉ tập trung học một lần.
- Vương Trạch Vinh.
Lúc này Vương Trạch Vinh nghe thấy có người gọi, hắn xoay người thì thấy là Phó chủ tịch tỉnh Ninh Cam – Cao Thiên Nhạc. Vương Trạch Vinh biết người này, y là người Hạng hệ, lần trước gặp y ở nhà Hạng Nam.
- Chủ tịch Cao, không ngờ lại gặp anh ở đây.
Vương Trạch Vinh vui vẻ vì gặp được người quen.
- Anh cũng tới đây học nghiên cứu sinh?
Cao Thiên Nhạc vui vẻ nói.
Vương Trạch Vinh bắt tay đối phương rồi nói:
- Thường Hồng phát triển cần chúng tôi không ngừng học tập, lần này tôi đến để bổ sung thêm kiến thức.
- Ha ha, nói đúng. Tôi cũng thế. Như vậy chúng ta là bạn học rồi.
Tuy nói Cao Thiên Nhạc là người Hạng hệ nhưng y cũng rất khôn khéo, vẫn hy vọng tăng cường quan hệ với trung tâm Hạng hệ. Sau khi phân tích tình hình Hạng hệ, y nhìn trúng Vương Trạch Vinh. Đáng tiếc y không có cơ hội tăng cường quan hệ với Vương Trạch Vinh. Bây giờ không ngờ lại là bạn học của Vương Trạch Vinh.
Vừa nãy khi thấy tên Vương Trạch Vinh trong danh sách, y đang định rời đi liền quyết định ở lại để tìm cách gặp Vương Trạch Vinh.
- Không ngờ trong lớp đều là lãnh đạo tỉnh, tôi không nhận ra ai cả.
Vương Trạch Vinh thở dài nói.
Cao Thiên Nhạc cười nói:
- Không sao, hầu hết tôi đều quen, đến lúc đó giới thiệu giúp anh.
Y là Phó chủ tịch tỉnh nên bình thường khi họp cũng quen không ít người, giới thiệu mọi người với Vương Trạch Vinh chẳng có gì khó. Y bây giờ vui nhất là mình học cùng lớp với Vương Trạch Vinh, như vậy mình có cơ hội tiến bộ.
Nhìn thoáng qua quan khí của Cao Thiên Nhạc, Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của Cao Thiên Nhạc toàn màu tím.
Lúc này người đến càng lúc càng nhiều, Cao Thiên Nhạc xem ra quen nhiều người, không ngừng chào hỏi. Nhìn năng lực giao tiếp của y, Vương Trạch Vinh cũng bội phục.
Vương Trạch Vinh nhìn các mọi người thì thấy đều là người có quan khí màu tím.
- Lão Cao, anh đến sớm thế.
Một tên béo tươi cười đi đến, vừa nói vừa không ngừng nhìn Vương Trạch Vinh.
- Lão Quách, anh cũng không muộn, không ngờ đến đây còn gặp anh.
Cao Thiên Nhạc thấy người này liền vui vẻ đưa tay ra bắt.
- Ha ha, không giới thiệu bạn học à.
Quách Nho Sinh cười nói với Cao Thiên Nhạc, xem ra mục đích của y cũng là muốn làm quen.
- Tôi không tin anh không nhận ra người này.
Cao Thiên Nhạc cười phá lên.
Đưa tay ra bắt tay Vương Trạch Vinh, Quách Nho Sinh cười nói:
- Anh là đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi là Quách Nho Sinh, mọi người làm quen chút.
Cao Thiên Nhạc lúc này nói với Vương Trạch Vinh:
- Quách Nho Sinh – Phó chủ tịch Nam Hải, là người rất được.
Vương Trạch Vinh vội vàng cầm tay đối phương mà nói:
- Xin Chủ tịch Quách giúp đỡ nhiều.
Tâm trạng Quách Nho Sinh lúc này rất tốt. Tv trong thời gian này không ngừng phát về Vương Trạch Vinh, vừa nãy đi đến y thấy Vương Trạch Vinh rất quen mắt.
Đến vị trí của Quách Nho Sinh, y cũng có vài cửa và hiểu tình huống của Vương Trạch Vinh. Biết bố vợ Vương Trạch Vinh là phó Thủ tướng nên Quách Nho Sinh cũng muốn tạo quan hệ.
- Sao, hôm nay tôi mời khách, mọi người đi làm vài chén rượu?
Quách Nho Sinh nói.
Cao Thiên Nhạc nói:
- Tôi thì không sao, nhưng không biết Trạch Vinh như thế nào?
Y cũng là người thông minh, cách gọi bắt đầu thay đổi.
Vương Trạch Vinh vừa nghĩ mình không có việc gì, đồng thời cũng muốn làm quen các lãnh đạo tỉnh nên cười nói:
- Như vậy tôi mời mọi người.
Quách Nho Sinh cười ha hả nói:
- Nói gì đó, lần này phải do tôi mời, lần sau đến lượt hai người. Mà mọi người đã là bạn học thì có nhiều cơ hội mà.
- Lão Quách, có gì mà vui thế?
Một người đàn ông trung niên đi tới.
- Lão Quế, cũng đi học thêm à?
Cao Thiên Nhạc thấy người nọ liền đi tới bắt tay đối phương và nói
Thấy những người này quen biết nhau, Vương Trạch Vinh biết mình đã đi vào một vòng tròn mới.
Mọi người bình thường cũng chú ý vấn đề vòng tròn, không đến cấp độ nhất định là không biết vòng tròn bên trên. Lãnh đạo tỉnh cũng có rất nhiều vòng tròn. Lần này lên Bắc Kinh học, Vương Trạch Vinh biết mình sẽ dính dáng đến vòng tròn lãnh đạo tỉnh.
- Trạch Vinh, tôi giới thiệu với anh một chút.
Cao Thiên Nhạc kéo người đó đi đến trước mặt Vương Trạch Vinh.
- Đây là Phó chủ tịch tỉnh Hải Châu – Quế Dân Thành, hai người làm quen.
- Lão Quế, đây là đồng chí Vương Trạch Vinh – Bí thư thị ủy Thường Hồng.
- Hả. Tôi đang nói sao thấy quen như vậy, ra là anh.
Quế Dân Thành vui vẻ đưa tay ra bắt tay Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh bây giờ có chút khó hiểu, mình cấp bậc thấp hơn bọn họ, sao bọn họ lại nhiệt tình với mình như vậy?
Hải Châu.
Vương Trạch Vinh đột nhiên nhớ đến Hạng Kiền là Phó bí thư Tỉnh ủy Hải Châu, không biết người này có quan hệ gì với Hạng Kiền.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua quan khí của Quế Dân Thành thì thấy không nhất trí với Hạng Kiền.
Thấy thế nhưng Vương Trạch Vinh không lộ ra ngoài mặt, vẫn mỉm cười bắt tay đối phương.
Nhìn quan khí của Cao Thiên Nhạc thì thấy quan khí của đối phương không cùng hướng với Quế Dân Thành. Nhưng từ bề ngoài lại thấy hai người rất hòa hợp.
Quan khí của Quách Nho Sinh cũng không cùng hướng với bọn họ.
Thấy điều này, Vương Trạch Vinh đột nhiên hiểu thêm chút. Quan khí giữa các tỉnh không nhất trí với nhau, mọi người gặp gỡ cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Nghĩ đến Hạng Kiền, Vương Trạch Vinh lại nghĩ có lẽ mình vẫn quan hệ được với Quế Dân Thành này.
- Chủ tịch Quế ở tỉnh Hải Châu, Phó bí thư Tỉnh ủy Hạng Kiền có họ với tôi.
Vương Trạch Vinh cố ý nói quan hệ này ra, hắn muốn xem vẻ mặt của Quế Dân Thành.
- Ha ha, tốt quá. Vậy chúng ta càng thân hơn.
Quế Dân Thành cười ha hả nói.
Thấy vẻ mặt Quế Dân Thành rất thân thiết, Vương Trạch Vinh biết mình còn cần học nhiều điều.
- Lão Quế, mọi người là bạn học, hôm nay tôi mời khách, cùng đi chứ?
Quách Nho Sinh cười nói với Quế Dân Thành.
- Ha ha, tôi đang không có chỗ ăn, tốt quá, tôi đương nhiên sẽ đi.
Bốn người cười cười nói nói đi ra ngoài.
Vương Trạch Vinh cũng thích cảm giác này. Cấp bậc của hắn mặc dù thấp hơn bọn họ, nhưng mọi người có thể dùng thân phận bạn học để giao lưu.