Không biết sao Vương Trạch Vinh cảm nhận khi nói chuyện với Trần Hoa Kỳ mà không thấy có áp lực nào hết, cảm giác như ở văn phòng Bí thư Lâm là không có.
Có lẽ do Trần Hoa Kỳ sắp lui nên khi nói chuyện với Vương Trạch Vinh cũng thân thiết hơn.
Thấy Trần Hoa Kỳ nói chuyện với giọng của một người chú, bác với mình, Vương Trạch Vinh cũng có ấn tượng tốt đối với y. Địa vị của hắn bây giờ đã khác nhưng ở nhiều điểm còn cần học người đi trước.
Tổng bí thư thông qua Trần Hoa Kỳ truyền đạt ý kiến, Vương Trạch Vinh biết nếu mình không tỏ vẻ gì là không được. Quan hệ là phải duy trì, Tổng bí thư vẫn luôn đối tốt với hắn, hắn phải tỏ vẻ mới được. Nghĩ đến việc mình nên tỏ thái độ, Vương Trạch Vinh có chút đau đầu. Hắn cũng nghe ra một chút tính cách của Bí thư Lâm, ngài rất liêm khiết, không nhận quà.
Ai chẳng muốn tạo quan hệ với Bí thư Lâm, khoảng cách này cũng rất lớn. Hắn muốn kéo gần quan hệ thì đâu có dễ.
Vương Trạch Vinh về nhà liền bắt đầu suy nghĩ.
Theo chức vụ càng lúc càng cao, Vương Trạch Vinh bây giờ cũng hiểu thêm về việc người trong chốn quan trường cũng có nỗi khổ, hắn bây giờ không phải như vậy sao?
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng và nói:
- Quan trường giống như đi ngược dòng nước, không tiến sẽ lui.
Vương Trạch Vinh bây giờ cũng rất bất đắc dĩ. Theo hắn phát triển thì phía sau hắn còn một quần thể lợi ích rất lớn, hắn không thể xảy ra chuyện gì. Đây không phải việc cá nhân của hắn mà liên quan đến nhiều gia tộc, dù muốn lui cũng là không thể.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu và thầm nghĩ có cơ hội rõ ràng như vậy nhưng sao mình không nghĩ ra?
Dù như thế nào mình cũng cứu mạng Lâm Khâm, nếu không có mình xông ra thì Lâm Khâm đã chết. Thông qua Lâm Khâm có phải kéo gần quan hệ với Bí thư Lâm không?
Vương Trạch Vinh gọi cho Uông Kiều rồi nói:
- Lâm Khâm bây giờ đang ở đây, anh muốn thăm anh ta.
Hắn biết Uông Kiều thông minh nên việc này không cần giải thích cô cũng hiểu.
Uông Kiều lập tức hiểu ý Vương Trạch Vinh, oán trách nói:
- Trạch Vinh, bây giờ anh cũng dùng tâm kế đó.
Mặc dù nói như vậy nhưng cô lại không có vẻ gì không vui. Đối với Uông Kiều, cô cũng biết quan hệ của mình và Lâm Khâm chỉ có thể duy trì, ly hôn thì đừng mơ. Đối với chuyện này quan hệ đến thể diện mọi người, hôn nhân chính trị là như vậy, dù không có tình cảm cũng không thể ly hôn.
Vương Trạch Vinh hơi nóng mặt mà cười nói:
- Sao, không đồng ý anh tới nhà ư?
Uông Kiều cũng biết Vương Trạch Vinh muốn thông qua việc này tăng cường quan hệ với Lâm gia nên cười nói:
- Đàn ông các anh trong mắt chỉ có quyền lực. Được rồi, em nói với anh, Lâm Khâm đang ở chỗ bố chồng, anh muốn đến à. Đến lúc đó em cũng về.
Vương Trạch Vinh liền gọi vào số điện thoại của Lâm Khâm.
Nhận được điện của Vương Trạch Vinh, Lâm Khâm khá vui vẻ mà nói:
- Trạch Vinh, lần này không có anh thì tôi chắc xong rồi.
Lâm Khâm rất cung kính Vương Trạch Vinh, y biết mạng mình coi như Vương Trạch Vinh cứu. Nếu không phải Vương Trạch Vinh xông ra thu hút đám người kia thì mình đã chết.
- Tôi không có cơ hội đến thăm anh, hôm nay lên Bắc Kinh nên muốn đến thăm anh, không biết có tiện không?
Nghe thấy Vương Trạch Vinh đến thăm mình, Lâm Khâm cười nói:
- Tôi còn muốn trực tiếp cảm ơn anh. Đáng lẽ nên là tôi tới thăm anh mới phải.
- Anh bị thương nên để tôi tới.
- Được, anh đến đây, tôi bảo người ra cửa đón anh.
Vương Trạch Vinh lên xe đến nhà Bí thư Lâm.
Trên đường được đề phòng nghiêm ngặt, kiểm tra nhiều lượt. Cũng may Lâm Khâm đã sai người ra đón nên mới thuận lợi đi vào.
Vừa vào Lâm gia, Vương Trạch Vinh đã thấy Lâm Khâm ngồi trên ghế.
- Chân này của tôi coi như hỏng nên không thể ra đón anh.
Lâm Khâm chỉ vào chân rồi thở dài một tiếng.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Không thể hồi phục sao?
Lâm Khâm lắc đầu rồi thở dài một tiếng.
Bây giờ Lâm Khâm trông khá ủ rũ, xem ra chuyện lần này là đả kích rất lớn đối với y.
- Lần này tôi liên lụy đến anh.
Vương Trạch Vinh nói.
Lâm Khâm cười khổ một tiếng rồi nói:
- Điều này không thể trách anh, ai bảo tôi đen như vậy nên gặp phải. Tôi còn phải cảm ơn anh, anh bất chấp xông ra cứu, nếu không tôi chắc gặp diêm vương rồi.
- Là đồng chí Vương Trạch Vinh sao, đã sớm muốn cảm ơn cậu mà không có cơ hội.
Vợ Bí thư Lâm từ trong phòng đi ra.
Vương Trạch Vinh vội vàng đứng lên nói:
- Đây là việc tôi nên làm.
- Ngồi đi, ngồi đi.
Vợ Bí thư Lâm cười cười bảo Vương Trạch Vinh ngồi xuống. Lâm Khâm cũng nói:
- Anh đến nhà thì không cần phải khách khí. Anh cứu mạng tôi, ơn này Lâm Khâm tôi nhớ mãi.
Vương Trạch Vinh cuối cùng đã đến được nhà Bí thư Lâm.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh nhà thấy rất đơn giản mà thầm than đây là nhà Tổng bí thư, lãnh đạo cao nhất Trung Quốc.
- Trạch Vinh, sớm nghe nói anh đánh rất giỏi, không ngờ lợi hại như vậy. Lúc thấy anh lao ra thì tôi còn tưởng anh cũng xong, ai ngờ một mình anh có thể đánh ngã nhiều người như vậy.
Lâm Khâm thở dài nói.
Vương Trạch Vinh cười khổ nói:
- Không giấu gì anh, lúc ấy nhiều người lao tới như vậy thì tôi cũng sợ nên trốn đi. Sau đó thấy anh từ trên xe xuống thì biết có chuyện xấu. Đám người đó quá hung ác nên đánh anh như vậy. Thấy thế tôi phải cắn răng lao ra, trong lòng chỉ có một suy nghĩ là phải cứu được anh.
Vợ Bí thư Lâm nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy cũng cảm kích nói:
- Tiểu Vương, làm khó cậu. Lần này Tiểu Khâm nếu không có cậu xông lên thì nhất định đã không còn. Ơn cứu mạng là rất lớn.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lâm Khâm là bạn của tôi, dù gặp người khác thì tôi cũng cứu, càng đừng nói quan hệ của tôi và Lâm Khâm.
Lâm Khâm cười nói:
- Mẹ, không cần cảm ơn mãi, con và Trạch Vinh coi như có họ mà.
Lời này làm Vương Trạch Vinh có chút xấu hổ.
Vợ Bí thư Lâm cũng biết chuyện nên hỏi Vương Trạch Vinh:
- Tiểu Phỉ vẫn khỏe chứ, đã lâu không đến nhà chơi.
- Cô ấy vẫn tốt ạ, gần đây sang Nhật Bản để viết bài.
Lâm Khâm nói:
- Chỗ đó có mỗi ngành công nghiệp kia là được.
Vương Trạch Vinh nghe vậy thì không biết nói gì.
Vợ Bí thư Lâm nhíu mày nói:
- Lời này bố anh nghe thấy không mắng chết anh mới là lạ.
Lâm Khâm cười cười và vội vàng không nói, rõ ràng y rất sợ Bí thư Lâm.
- Trạch Vinh, lần sau nhớ mang Tiểu Phỉ đến nhà chơi nhiều vào.
Vợ Bí thư Lâm nói.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Chỉ sợ quấy rầy mọi người nghỉ ngơi.
- Nghỉ gì chứ, mẹ tôi hôm nào chẳng nói nhàn quá nên chán.
Lâm Khâm nói.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến Uông Kiều liền nó:
- Nếu có cháu thì cũng vui hơn.
Nghe thấy thế, mặt Lâm Khâm tối đi, vợ Bí thư Lâm lại thở dài một tiếng không nói gì. Vương Trạch Vinh cũng không biết Lâm Khâm đang nghĩ đến đứa con ở tỉnh.
Lâm Khâm nghĩ đến chuyện của mình, lại nghĩ đến Vương Trạch Vinh mà có chút buồn bực.
Đều là con người sao khác nhau vậy. Nhìn Vương Trạch Vinh xem, có vợ không nói, còn có Uông Phỉ mà người ta ở chung vui vẻ thế. lại nhìn mình coi, có hai người phụ nữ mà như ăn trộm.
Nghĩ đến đây Lâm Khâm có chút hâm mộ nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, nói thật tôi có nhiều điểm phải học anh. Anh rảnh rỗi đến nhà chơi, tôi muốn học anh cách quản gia đình.