- Nghe mọi người báo cáo, tôi thấy chúng ta đã chuẩn bị các công việc coi như hoàn tất.
Trịnh Chí Minh vừa cười vừa nói, hắn khá hài lòng với các công việc đã thực hiện.
Bây giờ không riêng huyện Khai Hà, mà ngay cả Thị ủy thành phố Hoa Khê cũng đang thực hiện các công tác này.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Trịnh, có một chuyện tôi muốn nói. Mọi người đều biết các công tác hiện nay rất quan trọng, nó quan hệ đến vấn đề hình tượng của huyện Khai Hà trong mắt Tỉnh ủy. Nhưng có không ít phòng ban đang cản trở công việc này. Tôi cho rằng đây là thời kỳ nhạy cảm nên dù là ai cũng phải xử lý.
Vương Trạch Vinh nói rất nghiêm khắc, mọi người đều nhìn vào hắn vì không biết hắn muốn chỉnh ai. Đối với Vương Trạch Vinh, mọi người đều không muốn đắc tội bởi họ biết chỗ dựa của hắn. Nhưng bởi vì hắn đối đầu với Trịnh Chí Minh nên dù muốn quan hệ tốt cũng không dám.
Trịnh Chí Minh nhíu mày nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Hắn đúng là lo lắng huyện Khai Hà lại xảy ra chuyện lớn gì.
Vương Trạch Vinh nói:
- Vì cố gắng thay đổi hoàn cảnh toàn huyện, phòng vệ sinh môi trường đã tăng cường nhân lực, ca trực. Nhưng đến nay vẫn có không ít điểm đen về vệ sinh môi trường chưa dẹp hết. Tôi lo lắng việc này sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ hình tượng huyện.
- Có phải bên phòng vệ sinh môi trường làm không tốt?
Trịnh Chí Minh nghe vậy liền tức giận. Nếu thật sự như vậy thì tiền đồ của hắn sẽ ra sao?
- Tôi đã nói rồi, ai làm không tốt thì cách chức kẻ đó.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đây không phải vấn đề của phòng vệ sinh môi trường. Ngược lại phòng vệ sinh môi trường lần này biểu hiện rất xuất sắc. Cb của phòng đều đến tuyến đầu. Bí thư Trịnh, vì tăng nhanh tiến độ công việc của phòng vệ sinh môi trường, bên Ủy ban huyện đã triệu tập hội nghị thường trực ủy ban, trong hội nghị đã quyết định cấp một phần tiền tăng các phương tiện làm việc cho phòng vệ sinh môi trường. Nhưng phòng tài chính của chúng ta lại lấy lý do không có tiền để từ chối. Xin hỏi tài chính huyện ta thực sự không có khoản tiền này sao?
Kinh tế của huyện Khai Hà khá mạnh nên thuộc huyện giàu có trong thành phố, sao lại không có tiền mua ít phương tiện làm việc cơ chứ.
Vương Trạch Vinh không có cách nào cả, Trương Thuận Tường nhất định không đi đầu. Như vậy hắn đành phải ra mặt.
Trịnh Chí Minh nghe đến đây liền hiểu ý của Vương Trạch Vinh. Xem ra Vương Trạch Vinh có chút bất mãn với Thiệu Quốc Chí. Trịnh Chí Minh nghĩ đến Thiệu Quốc Chí chỉ nghe lời mình, hắn dùng chân cũng biết đám người Vương Trạch Vinh đang muốn túm chặt Thiệu Quốc Chí.
- Trạch Vinh, tài chính trong huyện giờ có khó khăn tôi cũng biết. Thiệu Quốc Chí nếu nói như vậy thì chắc là đúng.
Trịnh Chí Minh đương nhiên phải nói giúp Thiệu Quốc Chí.
Trương Thuận Tường cười nói:
- Cũng không biết Thiệu Quốc Chí như thế nào mà tôi là chủ tịch huyện triệu tập hội nghị chủ tịch và đưa ra quyết định nhưng vẫn không thể khiến phó chủ tịch chấp hành. Nói ra điều này đúng là mất mặt. Vì triển khai tốt công tác trong huyện, tôi cũng xin đưa ra ý kiến của mình. Tôi cho rằng đồng chí Thiệu Quốc Chí cần phải tăng cường học tập. Tư tưởng đề cao thì công việc mới thuận lợi.
Trương Thuận Tường nói ra như vậy đúng là không biết xấu hổ, mọi người nghe vậy không khỏi buồn cười. Một chủ tịch huyện mà không chỉ huy được một phòng ban, việc này nói rõ Trương Thuận Tường không có năng lực.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Chủ tịch nói rất đúng. Tôi thấy Thiệu Quốc Chí phải đi học tập một chuyến. Trên thành phố không phải lập tức có lớp tập huấn cán bộ quản lý kinh tế sao? Tôi đề nghị để đồng chí Thiệu Quốc Chí đi học tập.
Chỉ có thể đẩy Thiệu Quốc Chí đi, mọi người mới có thể động tay động chân trong phòng tài chính.
Hai người cùng vỗ tay đã tạo thành viên đạn quá rõ ràng.
Mọi người vừa thấy tình hình này liền cười thầm trong lòng. Xem ra bên Ủy ban huyện bị tên Thiệu Quốc Chí làm cho tức điên lên rồi.
Lữ Khai Trung cũng nói:
- Công tác chính quyền cần các cán bộ kinh tế có tố chất cao. Tôi đồng ý với ý kiến của Phó chủ tịch Vương. Đồng chí Thiệu Quốc Chí nên đi học tập một chút.
Vương Trạch Vinh vừa đưa ra ý kiến thì người đầu tiên tán thành đương nhiên là Lữ Khai Trung.
Quách Khải Quốc:
- Tôi đồng ý.
Đã có bốn người đồng ý. Trịnh Chí Minh không khỏi cười lạnh trong lòng. Xem ra Trương Thuận Tường đã sớm có chuẩn bị. Hôm nay vốn không có nội dung này sao bọn chúng làm như vậy, đây là phạm vào tối kỵ của quan trường.
- Việc này tạm thời không bàn đến.
Trịnh Chí Minh trực tiếp bác bỏ.
Lý Duy Hà nghiêm túc nói:
- Có nhiều đồng chí có cái nhìn với Thiệu Quốc Chí như vậy, tôi thấy đây là việc lớn cần phải bàn bạc. Ai cũng biết công tác tài chính liên quan đến vấn đề cơm áo của mọi người, không thể xem nhẹ. Bí thư Trịnh, việc này không thể tránh được. Tôi cũng đồng ý để Thiệu Quốc Chí đi học tập.
Trịnh Chí Minh nhìn thấy lại có một người nhảy ra ủng hộ Trương Thuận Tường, mặc dù là năm phiếu nhưng kết quả cuối cùng vẫn chỉ là ngang cơ. Hắn cười nói:
- Tốt lắm, việc này chúng ta bàn xem. Nếu đa số các đồng chí thấy Thiệu Quốc Chí cần đi học tập thì chúng ta quyết định như vậy.
- Đã có năm người đồng ý để Thiệu Quốc Chí đi học, ai có ý kiến nào khác không?
Trịnh Chí Minh trầm giọng nói.
Tả Chính, Cổ Kiến Quân, Viên Chí Minh cùng tỏ vẻ Thiệu Quốc Chí làm việc rất xuất sắc, không cần đi học.
Nhìn hai người không tỏ thái độ, Trịnh Chí Minh hỏi:
- Còn hai vị thì sao?
Chu Lâm nhìn Trương Thuận Tường rồi nói:
- Tôi không đồng ý với việc để Thiệu Quốc Chí đi học. Tôi thấy Thiệu Quốc Chí bây giờ làm rất tốt.
Hả. Trương Thuận Tường giật mình nhìn Chu Lâm. Hắn dù như thế nào cũng không ngờ Chu Lâm vào lúc này lại ngã về phía Trịnh Chí Minh. Có vụ việc của Lưu Trường Thanh thì sao Chu Lâm có thể làm như vậy?
Vương Trạch Vinh cũng giật mình. Bởi vì Trương Thuận Tường trông rất tự tin nên hắn không quan sát mọi người. Việc này đột nhiên xảy ra khiến hắn rất giật mình.
Cũng may bây giờ vẫn là ngang nhau. Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng.
- Lão Thiết, anh có ý kiến gì không?
Trên mặt Trịnh Chí Minh đầy ý cười. Dù Thiết Cương không có ý kiến thì việc này đám Trương Thuận Tường cũng không thể thông qua.
Nhưng khi Trịnh Chí Minh hỏi ý kiến của Thiết Cương thì một chuyện không ai ngờ đến đã xảy ra. Thiết Cương vốn không khi nào tham gia bây giờ đột nhiên lại nói:
- Tôi đồng ý ý kiến của Bí thư Trịnh. Đồng chí Thiệu Quốc Chí không cần tham gia học tập.
Trịnh Chí Minh kéo Thiết Cương từ lúc nào? Lý Duy Hà lần đầu tiên biến sắc nhìn Thiết Cương, việc này đúng là không ai ngờ đến. Thực ra ngay cả Trịnh Chí Minh cũng giật mình, hắn không ngờ Thiết Cương lại ủng hộ mình.
Vương Trạch Vinh vội vàng quan sát Thiết Cương. Điều làm hắn ngạc nhiên đó là quan khí của Thiết Cương không ngã về phía Trịnh Chí Minh, mà hoàn toàn trái ngược với hắn. Chẳng lẽ hắn có ý kiến với mình, nên cô sy nhằm vào?
Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ chuyện của mình nhưng cảm thấy không làm gì đắc tội với Thiết Cương mà.
Vương Trạch Vinh không biết đó là Thiết Cương bây giờ đang rất tức hắn. Ngày hôm qua khi Thiết Cương hỏi con trai thì mới biết thằng nhóc vẫn không tốt gì với Giang Anh Hà. Ngược lại Vương Trạch Vinh còn âm thầm đến nhà Giang Anh Hà ngủ. Hắn không ngờ mình giúp Giang Anh Hà mà lại vô dụng, trong lòng hắn đầy lửa giận. Hôm nay hắn vốn định không phát biểu nhưng vừa thấy Vương Trạch Vinh thì lửa giận bốc cao. Hắn đưa ra ý kiến phản đối chính là muốn đả kích Vương Trạch Vinh một chút.
Kế hoạch của Trương Thuận Tường và Lý Duy Hà vốn rất tốt bây giờ đột nhiên sụp đổ. Hai người không khỏi nhìn nhau, việc này quá đột nhiên.
Trịnh Chí Minh cười ha hả nói:
- Xem ra huyện chúng ta không thể không có đồng chí Thiệu Quốc Chí.
Nói đến đây hắn cũng cảm thấy cần phải tăng cường dọn dẹp các điểm đen về vệ sinh môi trường trong huyện. Vì thế nói với Trương Thuận Tường:
- Đồng chí Thuận Tường, sau khi hội nghị kết thúc tôi sẽ hỏi điện thoại về khoản tiền kia. Dọn dẹp các điểm đen đó nhất định phải làm thật tốt, không lo tốn tiền.
Hội nghị thường ủy lần này đám người Vương Trạch Vinh coi như thất bại. Tâm trạng mấy người khá nặng nề đi ra ngoài. Vương Trạch Vinh đang không ngừng nhớ lại quan hệ giữa mình và Thiết Cương, nhưng dù như thế nào hắn cũng không ngờ chuyện do Tiểu Giang.
Người chính thức ủng hộ Vương Trạch Vinh gồm Quách Khải Quốc và Lữ Khai Trung. Ba người sau hội nghị đã tụ lại trong một quán trà.
Quách Khải Quốc nói:
- Chuyện hôm nay quá đột nhiên. Chu Lâm thì không nói, không ngờ Thiết Cương cũng đứng về phía Trịnh Chí Minh. Tình hình ở huyện Khai Hà về sau càng thêm phức tạp.
Lữ Khai Trung không ngừng dùng tay gõ vào thành ghế mà nói:
- Vô lý, Thiết Cương sao đột nhiên đứng về phía Trịnh Chí Minh.
Vương Trạch Vinh đưa cho mỗi người một điếu thuốc rồi nói:
- Nếu Chu Lâm và Thiết Cương đều đứng bên phía đối phương thì thế lực của Trịnh Chí Minh sẽ càng mạnh.
Lữ Khai Trung đột nhiên cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, tôi nghe nói con trai của Thiết Cương vẫn theo đuổi Giang Anh Hà. Nhưng anh lại quen với Giang Anh Hà như vậy, hay là thông qua Giang Anh Hà để tìm hiểu suy nghĩ của Thiết Cương.
Lữ Khai Trung vừa nói như vậy, Vương Trạch Vinh lập tức bị trúng đòn. Hắn rốt cuộc biết được nguyên nhân của chuyện này. Trên người Vương Trạch Vinh đầy mồ hôi lạnh. Có lẽ con Thiết Cương phát hiện chuyện của hắn và Tiểu Giang, sau đó Thiết Cương biết. Vương Trạch Vinh cũng biết được nguyên nhân mà mấy lần Thiết Cương đã nói giúp Tiểu Giang trong hội nghị thường ủy.
Nhưng điều này hắn đâu thể nói với ai khác, Vương Trạch Vinh chỉ khẽ gật đầu.
Phải dựa Mạc Đại Bưu thôi. Vương Trạch Vinh bây giờ hy vọng tên này đạt được thành quả, tìm được chứng cứ có thể diệt một hai người của Trịnh Chí Minh thì tình hình huyện Khai Hà sẽ thay đổi. Bây giờ hắn chỉ có thể nhịn.