- Bí thư Vương, tôi vừa nhận được thông báo của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, điều Chủ tịch huyện Củng Lệ tới công tác tại Hội liên hiệp Phụ nữ tỉnh.
Cận Hình Đào gọi điện thoại tới.
Nhận được cuộc điện thoại này, trong lòng Vương Trạch Vinh khẽ động. Xem ra Củng Lệ này muốn kéo những người kia xuống ngựa trước khi đi. Người phụ nữ này muốn làm náo loạn lên trước khi ra đi, nhưng không ai có thể làm gì được cô ta.
Vương Trạch Vinh có thể tưởng tượng được, việc Củng Lệ điều đi hoàn toàn là kết quả do Khâu Đại Giang vận động. Xem như cô ta nhảy ra khỏi huyện, tới Hội liên hiệp Phụ nữ phỏng chừng cũng là bước quá độ. Có một bước Chủ tịch huyện trong lý lịch, cô ta hẳn là còn phát triển thêm một chút.
Nhưng vì sao cô ta lại vội vã điều đi như vậy? Vương Trạch Vinh nghĩ tới vấn đề vừa bộc lộ ở huyện Tân Xuyên, cảm thấy đúng là ở huyện này có vấn đề rất lớn.
Vương Trạch Vinh vừa buông điện thoại, Tô Hành Chỉ đi vào nói:
- Bí thư Vương, Chủ tịch huyện Củng Lệ đến đây, cô nói có chuyện trọng yếu muốn báo cáo anh.
Từ khi tới huyện Tân Xuyên, Vương Trạch Vinh liền cảm thấy người phụ nữ này rất hay gây sức ép, giờ nghe thấy cô ta phải điều đi, không biết hiện tại lại có chuyện gì nữa. Vương Trạch Vinh biết hiện tại Củng Lệ khẳng định là đã biết mình phải điều đi. Hiện tại cô ta có chuyện trọng yếu muốn báo cáo, cũng không biết là sự tình trọng yếu gì.
Củng Lệ vẫn bộ dạng phong tình vạn chủng đi tới, cười nói:
- Bí thư Vương, chỗ tôi nhận được không ít tài liệu tố cáo về bộ máy lãnh đạo huyện, không biết nên làm thế nào mới tốt, bởi vậy tôi mang tới cho anh xem, xin anh phê chỉ thị.
Người phụ nữ này nói năng rất cung kính, đặt một chồng lớn tài liệu xuống.
Nhìn tài liệu của Củng Lệ, Vương Trạch Vinh cười thầm: Xem ra người phụ nữ này thực sự muốn đảo loạn huyện Tân Xuyên mới chịu đi.
- Nếu là tài liệu tố cáo, vậy phải giao cho Ủy ban kỷ luật mới đúng chứ.
Vương Trạch Vinh nhận tài liệu nói. Hắn cảm thấy có chút kỳ quái: Từ sau khi tới đây, Củng Lệ không ngừng cung cấp tài liệu, rất có bộ dạng cấp thiết muốn tố cáo vấn đề tham ô, tham nhũng ở huyện ra ngoài. Rốt cuộc là cô ta có ý tưởng gì?
- Bí thư Vương, tôi cũng muốn chuyển tới Ủy ban Kỷ luật huyện, tuy nhiên, những thứ này chuyển tới Ủy ban Kỷ luật huyện có lẽ cũng không ổn, tình hình bên trong rất phức tạp.
Củng Lệ cảm thán nói.
- Được rồi, để tôi xem kỹ rồi nói.
Vương Trạch Vinh biết người phụ nữ này sắp điều đi tới Hội liên hiệp Phụ nữ tỉnh nên vẫn có chút khách khí với cô ta.
- Bí thư Vương, anh cứ làm việc, tôi đi trước ạ.
Củng Lệ thấy đã trao được tài liệu cho Vương Trạch Vinh, liền cáo từ bước đi.
Người phụ nữ này thật là thú vị! Nhìn dáng người xinh đẹp của Củng Lệ, Vương Trạch Vinh nghĩ thầm, bề ngoài mềm yếu của người phụ nữ này ẩn chứa một tâm lý mạnh mẽ. Cô ta làm như vậy không tiếc chiến đấu với đám người Phiền Ba, rốt cuộc không biết là vì lý do gì.
Vương Trạch Vinh ngồi tại chỗ chậm rãi đọc tài liệu Củng Lệ đưa tới.
Những tài liệu này còn phong phú hơn nhiều so với tài liệu nhận được trong hội nghị. Quan trọng nhất là tài liệu này xâm nhập tới thật sâu trong bộ máy huyện Tân Xuyên. Mức độ đầu cơ trục lợi tài sản quốc gia trong này đạt tới trình độ điên cuồng, thậm chí trong này còn có bóng dáng của một số người trên tỉnh.
Huyện Tân Xuyên là huyện công nghiệp của Thường Hồng. Nơi này vốn có không ít mỏ, tài nguyên rất là phong phú, nhưng, theo sự phát triển của kinh tế thị trường, vô hình trung, rất nhiều công ty nhà nước lâm vào tình cảnh khốn khó, một số công ty xưa cũ càng khó khăn hơn. Chính trong tình hình như vậy, công tác thay đổi chế độ xã hội tại huyện được thực hiện rất mạnh mẽ, rất nhiều tài sản quốc gia biến thành tài sản tư hữu. Trong quá trình này, một số ít người giàu lên nhanh chóng nhưng đa số công nhân của các công ty đó lại càng khổ sở, khó khăn hơn.
Trong tài liệu có không ít hành vi bán tài sản quốc gia với giá thấp, trong đó đề cập đến gần như toàn bộ các nhân viên trong huyện, chỉ trừ một số ít lãnh đạo huyện mà thôi.
Xem những nội dung này, tâm tình Vương Trạch Vinh hơi không tốt. Hiện tại hắn quan tâm nhất chính là làm sao có thể giải quyết vấn đề khó khăn của đa số công nhân viên các công ty.
Cất tài liệu vào cặp, Vương Trạch Vinh nói với Tô Hành Chỉ:
- Theo tôi ra ngoài một chút.
Tô Hành Chỉ nói:
- Chúng ta đang ở nhà khách huyện, nếu muốn đi ra ngoài, khả năng lãnh đạo huyện sẽ biết cả.
Vương Trạch Vinh muốn tự mình tới vài xí nghiệp, công ty xem tình hình, nghe Tô Hành Chỉ nói vậy, cũng cảm thấy việc này không dễ làm. Nếu nói với huyện về mục đích của mình, khả năng là còn chưa kịp tới đó thì họ đã kịp bày binh bố trận để đối phó với mình.
- Thế này đi, cậu phụ trách dẫn người xuống dưới, tôi cùng Dũng Đình đi đến là được.
Vương Trạch Vinh đành phải nói vậy.
Tô Hành Chỉ cười khổ nói:
- Bí thư Vương, Long Dũng Đình là lái xe của anh, việc này ai mà chẳng biết. Nếu cậu ta đi theo anh, có lẽ không lừa được ai đâu.
Vương Trạch Vinh buồn bực. Đại danh của mình có lẽ hơi lớn, đi đến đâu cũng không thể trốn tránh được.
Nghĩ tới tình cảnh khó khăn của các công nhân viên trong các công ty, Vương Trạch Vinh nói:
- Được rồi, tôi đi một mình ra ngoài, cả hai người đều ở lại đây.
Sau khi Tô Hành Chỉ và Long Dũng Đình dẫn người của huyện đi, Vương Trạch Vinh đi nhanh ra khỏi nhà khách. Đối với việc Vương Trạch Vinh hành động một mình, Tô Hành Chỉ vẫn cảm thấy khá yên tâm: Bản thân công phu của Vương Trạch Vinh rất thâm hậu, cho dù có vấn đề xảy ra chắc chắn cũng không phải vấn đề lớn...
Sau khi ra khỏi cửa, Vương Trạch Vinh liền nhìn thấy một chiếc taxi, hắn liền vẫy xe tới rồi ngồi vào trong xe.
- Tới nhà máy sứ!
Vương Trạch Vinh quyết định trước tiên tới nhà máy xem tình hình.
Nghe Vương Trạch Vinh nói muốn tới nhà máy, người lái xe cười nói:
- Tới nhà máy sứ à, vừa lúc tôi muốn về nhà máy, thật là tiện đường.
Nhìn người đàn ông cao lớn thô kệch này nói là người của nhà máy sứ, Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này đúng là may mắn, liền cười hỏi:
- Sư phụ, anh là người của nhà máy sứ à, sao lại phải lái taxi thế?
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi vậy, người lái xe nói:
- Có lẽ cậu không phải người huyện Tân Xuyên nhỉ. Tới đây làm gì thế?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi làm ăn buôn bán, muốn tới nhà máy sứ các anh xem một chút.
- Coi như hết, chỗ đó không có gì để xem đâu. Nhà máy đã bán xong rồi, đang xây dựng nhà cửa. Ngành bất động sản đang nóng bỏng mà.
- Đây là chuyện tốt chứ nhỉ! Chỉ cần khai phá phòng ốc, công nhân viên nhà máy cũng phải có ưu đãi.
Vương Trạch Vinh nói.
Lái xe liếc Vương Trạch Vinh một cái, nói:
- Cậu biết gì mà nói chứ? Mảnh đất nhà máy sứ rộng lớn như thế mà bán ra ngoài chỉ có hai triệu, nghe nói là bán cho một người ở tỉnh. Kết quả là người ở trên tỉnh đó lại bán qua tay hơn năm mươi triệu cho một thương nhân khai phá bất động sản. Kiếm quá thảm!
Nghe thấy tình hình như vậy, Vương Trạch Vinh biết trong chuyện này có ích lợi quá lớn, chuyện như vậy khẳng định có không ít người được hưởng lợi trong đó.
Thấy Vương Trạch Vinh trầm tư, lái xe là một người thích nói chuyện, liền lớn tiếng nói tiếp:
- Hiện tại làm quan chức đều đen tối cả. Cậu có biết một trường học nhà nước của huyện không? Đó mới là lợi hại. Đầu tiên là trường học đó làm việc thế nào đó, chuyển giao toàn bộ trường học cho địa phương. Vậy là trung học, tiểu học đều cùng nhau chuyển, lúc ấy toàn bộ học sinh đều chuyển đến trường huyện để học. Cậu có biết không? Bên kia vừa chuyển tới, phòng giáo dục huyện liền bán toàn bộ sân của trường học cho một tư nhân với giá ba triệu. Sau khi người kia vừa tiếp nhận không bao lâu, lại bán cho một thương nhân khai phá bất động sản với giá một trăm triệu. Cậu chưa nhìn thấy mảnh đất đó nhỉ, lớn lắm!
Nghe thấy chuyện này, Vương Trạch Vinh phát hiện trong chuyện này đều có một người trung gian. Chân chính kiếm tiền chính là người trung gian đó. Kinh doanh thế này thật sự quá dễ dàng.
- Kể từ khi nhà máy sứ không hoạt động nữa, cuộc sống của mọi người xoay xở thế nào?
Vương Trạch Vinh quan tâm hỏi.
- Còn có thể làm gì nữa chứ? Nữ ngồi sô pha, nam đi làm cò mồi. (Dg: Nữ làm cave, nam làm dẫn mối)
- Cái gì?
Vương Trạch Vinh nghe không hiểu được gì.
- Trừ công việc ở nhà máy sứ, còn có thể làm được nghề nào khác chứ? Không chỉ nói nhà máy sứ, các công ty, xí nghiệp khác cũng vậy. Không có biện pháp, một số đàn bà có sắc đẹp một chút đều đi ngồi sô pha. Hà...
- Sao lại như thế? Chẳng lẽ không có ai quản sao?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Quản thì vẫn quản. Ủy ban nhân huyện vẫn triển khai công tác đảm bảo cuộc sống ở mức tối thiểu. Dù sao ưu đãi cũng đều bị bọn họ nắm cả, tùy tiện thả ra vài xu xuống dưới mà thôi. Nói không gạt cậu, tôi cũng là lãnh đạo đó.
Nghe nói vẫn đảm bảo sinh hoạt của công nhân ở mức tối thiểu, tâm tình Vương Trạch Vinh khá lên một chút, nói:
- Cái này được. Chỉ cần mọi người có thể có chút thu nhập tối thiểu, vậy vẫn giải quyết được một chút vấn đề cuộc sống.
Vương Trạch Vinh lại nhìn lái xe cười nói:
- Anh lái taxi thế này dường như thu nhập không đạt tiêu chuẩn để nhận trợ cấp tối thiểu nhỉ?
Lái xe cười hì hì nói:
- Bọn họ dám không phát, tôi tới đập tan phòng Dân chính! Tôi biết rất rõ, bọn họ ai mà không ăn một chút chứ.
Lái xe lắc đầu, lại nói tiếp:
- Chú em, nếu thực sự có đường ra, ai muốn đi nhận tiền trợ cấp làm gì. Hiện tại cái gì chẳng cần tiền. Con nhỏ tới trường, sinh đẻ nằm viện, cái gì cũng cần tiền hết. Nói thật với cậu, các công ty, xí nghiệp trong huyện cũng không phải bi đát như bề ngoài đâu. Cậu ngẫm lại đi! Huyện phong phú khoáng sản như vậy, mấu chốt cũng không phải vấn đề nguồn tiêu thụ cho các công ty mà chính là vấn đề về người lãnh đạo. Nhưng cậu biết không? Rất nhiều công ty đều biến thành công ty tư nhân. Người ta vừa tiếp nhận xong liền kiếm được không ít tiền.
Tới nhà máy sứ, Vương Trạch Vinh đi vào trong, nhìn thấy hai loại tình huống bất đồng. Trên mảnh đất của nhà máy lúc trước, khí thế xây dựng nhà cửa đang lên ngút trời, mà qua một bức tường ngăn lại là một cảnh tượng rách nát.
Thấy tình huống như vậy, tâm tình Vương Trạch Vinh rất trầm trọng. Loại tình hình này có lẽ không chỉ duy nhất huyện Tân Xuyên. Hiện tại Trung Quốc tồn tại một vấn đề rất lớn: Cán bộ chính phủ ăn lương nhà nước, để sinh tồn căn bản là không có vấn đề. Nông dân cũng khá ổn. Mặc kệ nói thế nào, họ vẫn còn một mảnh đất để làm ăn. Nếu là nông dân ngoại ô thì thật tốt, sau khi trưng dụng đất đai, bọn họ có thể thu được rất nhiều tiền lời. Nếu may mắn, còn có thể xây dựng một khu phố buôn bán, chỉ ngồi chơi ăn tiền thuê nhà cũng đủ sống. Nhưng công nhân thì tồn tại vấn đề rất lớn. Bọn họ chẳng hề có chút đất đai nào, nếu mất công việc thì sẽ thật sự biến thành giai cấp vô sản! Thống khổ nhất phỏng chừng chính là một số lớn công nhân không nghề nghiệp. Bọn họ mới chính là những con người ở tầng lớp thấp nhất của xã hội.
Trước kia Vương Trạch Vinh cho rằng vấn đề chủ yếu của huyện Tân Xuyên là đường xá, tuy nhiên hiện tại sau khi thấy tình huống cụ thể của huyện Tân Xuyên, hắn cảm thấy đường xá cũng không phải vấn đề chính yếu mà mấu chốt là nơi này có tham ô, tham nhũng.
Nghĩ tới tập tài liệu Củng Lệ mang tới, cảm quan của Vương Trạch Vinh đối với Củng Lệ có sự thay đổi rất lớn. Người phụ nữ này có phải đang biểu hiện một tâm lý "có tâm giết địch nhưng không có lực để làm" hay không?
Vương Trạch Vinh cũng không muốn xem nữa. Vấn đề ở huyện Tân Xuyên quá lớn, chỉ xem chút ít như vậy so với tình huống thực tế cũng đủ khiến người ta cảm thấy đau lòng. Hiện tại tình huống của hắn cũng không sợ đắc tội với người khác. Không phải là có mấy lãnh đạo trên tỉnh sao? Có lớn thì cũng chỉ lớn như Phù Thì Cách là cùng. Ngay cả Phú Thì Cách còn bị thu thập, Tiền Lâm Đào chỉ là một Bí thư thị ủy Phượng Hải sao có thể chống đỡ nổi cú đấm sắt do mình tung ra tấn công tham ô, tham nhũng.
Vừa trở lại nhà khách, Vương Trạch Vinh liền phát hiện các cán bộ huyện đều đang chờ ở đó.
Nghe được Vương Trạch Vinh không ở nhà khách, Phiền Ba rất hoảng sợ. Kể từ sau khi Củng Lệ trình một tập tài liệu có liên quan tới mình trong hội nghị, trong lòng hắn liền rất lo lắng. Tuy nhiên, sau khi nghĩ tới trong tài liệu kia còn có cả lãnh đạo của tỉnh, hắn lại ôm một chút hy vọng. Thấy Vương Trạch Vinh cũng không phát tác tại chỗ, tâm tình khẩn trương của hắn mới thả lỏng một chút.
Vương Trạch Vinh cũng không nói gì với họ. Sau khi trở lại nhà khách, hắn chỉ nói với Tô Hành Chỉ:
- Quay về thành phố.
Thấy sắc mặt Vương Trạch Vinh không tốt, Phiền Ba liếc nhìn Củng Lệ đầy vẻ ác độc.
Vương Trạch Vinh vừa đi ra ngoài xem, lúc trở về liền quay lại thành phố ngay. Tình hình này rốt cuộc là thế nào? Là ở thành phố có việc hay là Vương Trạch Vinh cho rằng nơi này là vùng đất nguy hiểm nên chủ động rời khỏi?
Ngay cả cơm cũng không ăn, xe Vương Trạch Vinh vun vút lao đi.
Nhìn xe Vương Trạch Vinh rời đi, Phiền Ba hơi ngẩn người. Việc này có vẻ kỳ quái!
Củng Lệ cười nói với Phiền Ba:
- Bí thư Phiền, tôi sẽ điều đến tỉnh, hy vọng còn có cơ hội được gặp lại anh.
Nói xong, Củng Lệ mỉm cười quay người bước đi. Hiện tại tâm tình cô rất cao hứng. Hai tập tài liệu đã đệ trình, dựa theo hiểu biết về tính cách của Vương Trạch Vinh, huyện Tân Xuyên này không tránh khỏi một hồi động đất trong quan trường. Mình tránh đi trước một chút, cho qua động đất rồi nói sau.
Điều đi!