Tình hình chính là nếu không dựa vào Vương Trạch Vinh thì không chừng sẽ bị Vương Trạch Vinh bắt. Đối với cán bộ Hải Đông mà nói dựa vào Vương Trạch Vinh cũng không có áp lực quá lớn về tâm lý. Dù sao Vương Trạch Vinh được Lão bí thư chỉ định, dựa vào Vương Trạch Vinh coi như về với phe cánh. Về phần Lô Ninh Quốc thì mọi người tạm thời bỏ qua bên vì đó cũng là người lui.
Nghĩ đến Hoa Thái Tường, mọi người cũng có chút lo lắng nhưng càng nhiều người cho rằng Vương Trạch Vinh là Ủy viên Bộ Chính trị, chỉ cần không phạm sai lầm quá lớn thì Hoa Thái Tường cũng không làm gì được. Hơn nữa Vương Trạch Vinh cũng có chỗ dựa rất mạnh sau lưng.
Bây giờ Hải Đông trống nhiều vị trí, không ít người động tâm. Hải Đông là đất của Vương Trạch Vinh, Trung ương không can thiệp quá nhiều vào Hải Đông, chỉ cần được Vương Trạch Vinh tán thành thì tiến thêm bước nữa cũng không phải không thể.
Vương Trạch Vinh cũng hiểu được nhiều người nhìn chằm chằm vào mấy vị trí thường vụ kia.
Hải Đông biến hoá nhanh như vậy đúng là điều hắn không ngờ tới. Trước đó hắn chỉ hy vọng tạo bầu trời trong sáng cho dân chúng Hải Đông, nhưng theo sự phát triển làm hắn có chút giật mình. Hải Đông có nhiều cán bộ lãnh đạo dính vào xã hội đen, thấy thế Vương Trạch Vinh liền có cái nhìn với Lô Ninh Quốc.
Trước đó Vương Trạch Vinh chỉ cho rằng Lô Ninh Quốc phạm sai lầm cá nhân. Chẳng qua bây giờ Vương Trạch Vinh liền thấy xử lý Lô Ninh Quốc là chính xác.
Lãnh đạo Hải Đông mà đã như vậy, kẻ như Lô Ninh Quốc sao có thể thành Lãnh đạo quốc gia.
Đối với mấy vị trí kia, Vương Trạch Vinh có chút đau đầu. Hắn là Ủy viên Bộ Chính trị, chuyện ở Hải Đông, Trung ương có vẻ cũng không muốn tùy tiện xen vào, muốn hắn đề cử. Hắn vốn hy vọng điều cán bộ từ nơi khác đến nhưng Hải Đông bây giờ không thể có thay đổi quá lớn.
Bây giờ các Thường vụ thị ủy hầu hết từ ngoài vào, nếu không đề bạt cán bộ địa phương thì nhất định ảnh hưởng tới triển khai công việc.
Trưởng ban Tuyên giáo, Chủ tịch Mặt trận tổ quốc, Bí thư Đảng ủy chính pháp, ba vị trí này là rất hấp dẫn.
Vương Trạch Vinh châm thuốc và cho rằng hắn phải lợi dụng ba vị trí này mà có thu hoạch.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì Tiểu Giang gọi điện tới.
Tiểu Giang cười hì hì nói:
- Đang làm gì thế?
Vương Trạch Vinh không nghĩ Tiểu Giang gọi. Thời gian này hắn rất bận nên ít có thời gian liên lạc với cô.
- Anh nhiều việc quá.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
- Không đến thăm em và con ư?
Thăm hai người?
Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng. Chuyện Hải Đông nhiều như vậy, hắn sao đi được.
- Em và con tới Hải Đông đi.
- Không sợ ư?
Tiểu Giang vẫn lo ảnh hưởng tới Vương Trạch Vinh, thấy Vương Trạch Vinh nói có vẻ không sợ nên cô hỏi lại một câu.
- Hải Đông là thành phố quốc tế, thêm em cũng không nhiều mà.
Vương Trạch Vinh đúng là không sợ. Hắn giờ là Ủy viên Bộ Chính trị, chỉ cần chú ý một chút sẽ không vấn đề gì. Hơn nữa chỉ vào vòng tròn này mới biết chuyện này dù có nói ra cũng không đánh bại được đối thủ.
Trừ khi đối thủ phạm sai lầm rất nghiêm trọng thì mới có thể nói thêm điểm này vào.
Nghe Vương Trạch Vinh nói nhẹ nhàng như vậy, Tiểu Giang cười nói:
- Anh không sợ thì mẹ on em sẽ đến.
- Đến đi.
- Được, em đến rồi, anh mau tới đón em.
Hỏi lại một lần nữa và biết Tiểu Giang đã tới, Vương Trạch Vinh rất vui mừng. Mẹ con Tiểu Giang đến là bất ngờ đối với hắn.
Vương Trạch Vinh cười phá lên nói:
- Em ở đâu, anh tới ngay.
- Được rồi, ai cần anh đón, bọn em rơ tiểu khu Giang Viên.
Vương Trạch Vinh liền đứng lên đi ra.
Đến xe, Vương Trạch Vinh phát hiện Lý Minh Quốc và Thổ Bính đi sát theo hắn.
Vương Trạch Vinh do dự một chút rồi nói:
- Đến tiểu khu Giang Viên.
Hai người Lý Minh Quốc được huấn luyện nghiêm ngặt. Đối với bọn họ mà nói chỉ có nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ thủ trưởng. Về phần thủ trưởng làm gì không phải chuyện của bọn họ.
Đây là một căn biệt thự riêng biệt được Tiểu Giang mua từ trước đó, mục đích là đến Hải Đông liền ở lại.
Tiểu Giang bây giờ có rất nhiều tiền, mua căn nhà này cũng đơn giản.
Lý Minh Quốc nghe Vương Trạch Vinh đến tiểu khu liền lấy một xe có biển bình thường mà chạy tới.
Vương Trạch Vinh chưa từng tới tiểu khu này, thấy trên đường được bố trí thiết bị an ninh khá tốt, hoàn cảnh cũng được.
Xe đến căn biệt thự lớn của Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh còn chưa xuống xe thì thấy Tiểu Giang dắt con gái ra đón.
- Bí thư Vương, lúc nào đến đón ngài.
Lý Minh Quốc cung kính nói.
Thấy một người phụ nữ xinh đẹp dắt bé gái đi ra, Lý Minh Quốc và Thổ Bính giật mình, đồng thời cũng cảm động vì Vương Trạch Vinh tin tưởng nên mới mang mình đến đây.
Thực ra Vương Trạch Vinh vẫn quan sát hai người bọn họ. Với năng lượng của hắn thì không lo hai người kia phản bội hắn. Còn nếu bọn họ dám phản bội hắn thì Vương Trạch Vinh hoàn toàn có thể thông qua Thập cục âm thầm xử lý.
Đến cấp bậc của Vương Trạch Vinh thì cũng cần bồi dưỡng thân tín ủa mình. Từ từ Vương Trạch Vinh lấy Thập cục làm trung tâm mà bồi dưỡng thân tín chân chính của hắn.
Thấy quan khí của hai người không dao động khi Tiểu Giang xuất hiện, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng.
- Tôi gọi thì hai anh tới.
Vương Trạch Vinh nói.
Thổ Bính còn có chút lo lắng cho an toàn của Vương Trạch Vinh, nhưng Lý Minh Quốc lại không lo. Theo y thấy Vương Trạch Vinh sâu không lường được.
Lý Minh Quốc kéo Thổ Bính lên xe rồi rời đi
Vương Trạch Vinh lúc này mới nhìn Tiểu Giang và con gái.
Vương Trạch Vinh cười cười đưa tay ra mà nói:
- Lại đây bố ôm.
Tuy nói hàng năm cũng gặp vài lần nhưng cô bé Vương Ái Giang thấy khá lạ với Vương Trạch Vinh. Nó giữ chặt áo Tiểu Giang mà không đi lên.
Tiểu Giang cười nói:
- Hôm nào cũng đòi gặp bố, gặp lại trốn gì.
Thấy Vương Ái Giang như vậy, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Hắn đi lên ôm lấy Vương Ái Giang mà nói:
- Con lớn lên nhiều rồi.
Ba người vào phòng, Vương Trạch Vinh thấy ở đây được trang bị rất đầy đủ.
Hắn nhìn Tiểu Giang mà nói:
- Xem ra em dự định ở đây lâu dài.
- Sao, không chào đón ư?
Tiểu Giang nhìn Vương Trạch Vinh.
Hôm nay Tiểu Giang mặc rất đẹp, cô ở thương trường nhiều năm nên khí chất không khỏi lộ ra làm Vương Trạch Vinh động tâm.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn mình với ánh mắt ham muốn, Tiểu Giang rất hài lòng, cô liếc yêu hắn mà nói.
- Sao, không nhận ra ư?
Vương Trạch Vinh cười nói với Vương Ái Giang:
- Mẹ con càng lúc càng đẹp.
Lúc này Vương Ái Giang đã sớm ôm chặt Vương Trạch Vinh:
- Mẹ hôm nay mặc quần áo mất nửa ngày đó bố.
Vương Trạch Vinh cười phá lên.