Uông Kiều thấy thế liền cười nói:
- Anh cũng đúng là, không nhường người ta một chút sao?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tư lệnh Khổng là một người thẳng thắn.
Nói xong Vương Trạch Vinh đứng lên ra ngoài cửa gọi nữ nhân viên phục vụ vào để bọn họ dìu Khổng Tường Phong đi ngủ.
Nhìn nữ nhân viên phục vụ đưa Khổng Tường Phong rời đi, Vương Trạch Vinh ngồi xuống nói:
- Uống một lúc mà bụng anh không có gì, đói rồi.
Vương Trạch Vinh bắt đầu ngồi ăn.
Uông Kiều nhìn Vương Trạch Vinh trông như kẻ chết đối thì cười hì hì:
- Anh đúng là, làm người ta không thể ăn cơm, anh một mình lại hưởng thụ như vậy.
Lúc này Quách Cường Cương cũng vừa vặn vào và nghe thấy. Y cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, không ngờ anh lại lợi hại như vậy, đánh ngã được Tư lệnh Khổng của chúng tôi. Thương hiệu của Tư lệnh Khổng đã bị anh phá vỡ rồi.
Quách Cường Cương coi như là người đứng bên phía mình nên thái độ của Vương Trạch Vinh rất khách khí:
- Lão Quách ngồi xuống cùng ăn.
Quách Cường Cương ngồi ăn với Vương Trạch Vinh một lúc, sau đó lấy cớ tiễn Uông Kiều về chỗ ở, Vương Trạch Vinh liền cùng Uông Kiều đi đến một căn biệt thự trong Quân khu thành phố.
Thân phận Uông Kiều rất rõ ràng, hơn nữa Khổng Tường Phong còn có quan hệ với Uông Chính Phong nên Uông Kiều rất có thế lực ở quân đội, là nhân vật trọng điểm để bảo vệ.
Thấy Quách Cường Cương đã đi, Uông Kiều liền nhào vào lòng Vương Trạch Vinh.
Cô ôm chặt lấy Vương Trạch Vinh:
- Ôm em đi.
Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra sự khao khát cháy bỏng trong mắt Uông Kiều.
Vương Trạch Vinh có chút khẩn trương nhìn xung quanh, hắn sợ có người khác.
Thấy thế, Uông Kiều nhỏ giọng nói vào bên tai Vương Trạch Vinh:
- Anh yên tâm, nơi này em đã bố trí tốt, quyết không có ai đến quấy rầy em và anh.
Vương Trạch Vinh từ trước đến giờ vẫn luôn có tình cảm đặc biệt với Uông Kiều. Người ngoài nghĩ Uông Kiều rất đặc biệt, hơn người nhưng hắn lại hiểu rõ tình hình của cô. Cô nhìn bề ngoài thì kiêu kỳ nhưng cô cũng là phụ nữ. Đối với một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa có thân phận như Uông Kiều, sâu trong lòng Vương Trạch Vinh sao không có tâm trạng muốn chinh phục.
Nghe Uông Kiều nói không ai quấy rầy, tâm lý trộm tình trong lòng hắn dâng lên, tay cũng bắt đầu sờ mó trên người Uông Kiều.
Hai người đều biết thời gian rất gấp nên ham muốn như muốn thiêu đốt bọn họ.
Vương Trạch Vinh biết nơi mà Uông Kiều ở sẽ được kiểm tra rất nghiêm ngặt, quyết không thể xảy ra chuyện gì khác. Hơn nữa Uông Kiều không phải người bình thường, sau lưng cô còn có cấp dưới của Uông Chính Phong. Chỉ cần cô ra lệnh không ai tới gần thì nhất định không xuất hiện tình trạng đó.
Tuy Uông Kiều có thai nhưng hai người biết làm như thế nào để không ảnh hưởng đến con. Ngay trong căn nhà này, hai người một lần nữa trở lại thế giới hai người.
Vương Trạch Vinh mấy lần đưa Uông Kiều lên đỉnh, nhìn cô mềm mại ngã vào trong lòng mình, trong lòng Vương Trạch Vinh cảm thấy rất thỏa mãn.
Nơi này dù sao không phải là nơi thích hợp để quan hệ xong rồi ôm nhau ngủ, vì thế hai người vội vàng đứng lên mặc quần áo và ngồi xuống ghế.
Uông Kiều rất thỏa mãn dựa vào trong lòng Vương Trạch Vinh. Cô nhỏ giọng nói:
- Trạch Vinh, em rất hâm mộ Tiểu Phỉ, cô ấy có thể nằm trong lòng anh bất cứ lúc nào.
Vương Trạch Vinh giơ thuốc lên định châm hút nhưng nghĩ Uông Kiều đang có thai nên phải dừng lại.
Uông Kiều thấy Vương Trạch Vinh quan tâm mình như vậy thì rất vui. Cô cười hì hì nói:
- Dù sao em cũng như vậy rồi, anh không thể không để ý tới em. Chỉ cần hai ta thi thoảng ở bên nhau là được
Hai người đều biết mình không thể công khai. Uông Kiều càng biết như thế, vì vậy làm được như thế này là cô đã vui rồi.
Vương Trạch Vinh khẽ vuốt ve lưng Uông Kiều rồi nói:
- Sao em lại đột nhiên đến Hải Đông vậy?
- Trạch Vinh, anh cũng biết em thực ra không thể phát triển quá nhiều. Em có thể làm Phó bí thư Thành phố Tân Cảng chính là vì có con. Lâm gia bây giờ chỉ có một người để kế thừa mà.
- Trước đây đã xác định em tới một tỉnh làm Phó bí thư Tỉnh ủy mà, sao bây giờ lại đến Thành phố Tân Cảng?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Đưa miệng vào sát tai Vương Trạch Vinh, Uông Kiều nhỏ giọng nói:
- Lâm gia không có người nối dõi, con em vẫn chưa sinh nên càng không thể làm người kế thừa. Anh phải biết bố của Lâm Khâm đây là bố trí cho sau này. Thành phố Tân Cảng cách Bắc Kinh không xa, qua lại cũng tiện. Hơn nữa nơi này có cấp bậc cao nên có lợi cho sự phát triển của em.
Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than xem ra Bí thư Lâm cũng là người bình thường.
- Lần này bố Lâm Khâm đã hạ quyết tâm, người của bố em phần lớn đều được dùng tới, sức ảnh hưởng của em trong quân đội cũng tăng lên nhiều. Trước khi mất bố em đã có không ít thân tín, bọn họ cũng giống Khổng Tường Phong phân bố ở các nơi, bây giờ được dùng lại thì bọn họ biết nguyên nhân chính là ở chỗ em.
Vương Trạch Vinh biết Bí thư Lâm một lần nữa sử dụng người của Uông Chính Phong chính là muốn tăng lực lượng trong tay Uông Kiều. Xem ra Bí thư Lâm muốn bắt đầu giao lực lượng sang cho Uông Kiều. Vương Trạch Vinh khẽ vuốt ve bụng Uông Kiều, hắn nói:
- Con chưa sinh mà đã có nhiều người phục vụ như vậy rồi.
Hắn lúc này lại nghĩ đến tình hình của dân chúng, chẳng qua đây là điều rất bình thường. Các gia tộc Bắc Kinh sao lại không muốn kéo dài sự phát triển và sức ảnh hưởng của mình.
- Trạch Vinh, dù sao cũng là con của anh mà. Em thật ra không có suy nghĩ nhiều. Em là phụ nữ nên không muốn tốn tâm trí trong chính trị. Em sẽ từ từ giao sang cho anh, em tin anh nhất định sẽ đi đến vị trí càng cao hơn nữa.
Uông Kiều coi như toàn tâm toàn ý vì Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cũng rất cảm động vì tâm ý của Uông Kiều.
- Trạch Vinh, một người muốn chính thức lên đỉnh thì nhất định phải nắm giữ quân đội trong tay. Anh từ trước đến giờ phát triển nhưng không liên lạc mấy với quân đội, như vậy sẽ không tiện phát triển, rất bất lợi cho sự phát triển của anh. Em biết anh xuất thân bình thường nên không có quan hệ gì với quân đội, coi như là có thì chỉ là mấy nhân vật bình thường. Lần này bố Lâm Khâm đã tiến hành vận động nhiều bên quân đội, một nhóm lớn quân nhân Lâm hệ và cấp dưới của bố em đều được trọng dụng, tài nguyên này đã bắt đầu rơi vào tay em, em sẽ từ từ giao bọn họ cho anh.
Nhắc đến chuyện quân đội, Vương Trạch Vinh cảm thấy trong mắt hắn thì bên mảng quân đội đúng là nhược điểm của hắn. Bây giờ có Uông Kiều giúp đỡ về bên quân đội thì hắn tin sẽ không lâu nữa là tiến vào được quân đội. Hắn còn nhiều thời gian nên chỉ cần vận dụng tốt, hắn coi như sẽ bồi dưỡng được một nhóm người của mình trong quân đội.
Uông Kiều bây giờ đã thành một nhân vật rất quan trọng cho khả năng lên đỉnh của hắn.