Vương Trạch Vinh quan tâm hỏi.
Bí thư Lâm khẽ lắc đầu nói:
- Thằng đó tự làm tự chịu.
Mặc dù ngài nói như vậy nhưng Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra Bí thư Lâm không thể vui nổi.
Kéo Vương Trạch Vinh sang bên, Bí thư Lâm nói:
- Tôi biết tình hình hội nghị hôm nay, có một số việc gấp không được. Nói thật tôi vẫn muốn xây dựng quân đội mạnh, thông qua mấy năm cố gắng thì tôi tin quân đội Trung Quốc sẽ càng lúc càng mạnh và đủ sức đương đầu mọi thử thách.
Nghe vậy, Vương Trạch Vinh mới biết Bí thư Lâm không phải không muốn chiến, mà do ngài biết quân lực Trung Quốc còn yếu. Ông khi còn đương chức vẫn luôn cố gắng để quân đội mạnh lên.
Vương Trạch Vinh cũng biết Bí thư Lâm nhắc đây là bảo vệ hắn. Trong hội nghị hôm nay Vương Trạch Vinh cũng thấy bây giờ hắn còn chưa đứng vững nên cần nhẫn nhịn.
- Bí thư Lâm, tôi biết nên làm như thế nào.
Vương Trạch Vinh nói.
Vương Đại Hải bị cao huyết áp không ảnh hưởng quá lớn. Bởi vì cứu kịp thời nên ngày hôm sau là ông về được nhà Vương Trạch Vinh.
Thấy Vương Đại Hải có chút mệt mỏi, Tiền Thanh Phân cười mắng:
- Ông già này, vừa vào Trung Nam Hải mà đã làm ông ngã xuống là sao?
Ngồi trên sô pha, Vương Đại Hải nói:
- Bà cho rằng ai cũng có thể vào Trung Nam Hải sao? Tôi không phải kích động vì thấy được Bí thư Lâm sao?
Vương Trạch Vinh nói:
- Bố, ở đây có không ít lão đồng chí, sáng bố dậy sớm tập thể dục nhất định thấy được nhiều Lãnh đạo trung ương mà bình thường chỉ có thể thấy trên Tv, nhìn quen lại thấy nó là bình thường.
Vương Đại Hải thở dài nói:
- Nghe Lãnh đạo trung ương gọi bố là Vương lão, bố đúng là xấu hổ. Ôi, bố sao có thể thành Vương lão. Bố chẳng qua chỉ là công nhân về hưu mà thôi.
Mọi người đều biết Vương Đại Hải đang có chút đắc ý nên không tiện đả kích ông.
Hai con của Lữ Hàm Yên đã được Tiền Thanh Phân kéo sang bên nói chuyện. Ba bà cháu rất vui vẻ.
Nhìn hai đứa cháu trai, Vương Đại Hải thở dài nói:
- Trạch Vinh, Đảng và quốc gia đã bồi dưỡng con lên vị trí này, con không thể phụ ân tình của Trung ương Đảng, chính phủ, phải làm nhiều việc vì lợi ích nhân dân.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bố yên tâm, con biết nên làm như thế nào mà.
Tiền Thanh Phân nói:
- Trạch Vinh bây giờ cũng đã là Lãnh đạo trung ương, chút trình độ của ông về sau đừng dạy con, ông tự quản mình đi.
Trừng mắt nhìn bà vợ, Vương Đại Hải nói:
- Sao, làm Lãnh đạo trung ương là không nghe lời ư? Tôi mặc kệ nó làm lãnh đạo cao như thế nào, nếu trong lòng không có dân chúng xem tôi có đánh gãy chân nó không?
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Bố, Trạch Vinh là quan tốt mà.
Vương Trạch Vinh cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng. Bố hắn vốn là người như vậy.
Lúc này Uông Nhật Thần cùng Uông Phỉ, Uông Kiều và cháu bé đi vào.
Thấy Uông Nhật Thần tới, Vương Đại Hải rất kích động. Đối với Uông Nhật Thần, Vương Đại Hải vẫn luôn kính trọng vì ông biết đây là người có ơn lớn đối với Trạch Vinh.
Thấy Vương Đại Hải định đứng lên, Uông Nhật Thần vội vàng ngăn lại:
- Ông đừng khách khí, người một nhà không cần phải như vậy.
Nghe Uông Nhật Thần nói là người một nhà, Vương Đại Hải nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Đúng thế, Bí thư Vương yêu thương Trạch Vinh như bố đối với con. Trạch Vinh, con nhất định không thể quên ân tình của Bí thư Uông.
Uông Phỉ lúc này rất tự nhiên đi đến bên Vương Trạch Vinh rồi nhỏ giọng nói:
- Em và ông đi xuống dưới một chuyến, hôm nay mới về.
Vương Trạch Vinh biết Uông Nhật Thần đến là để làm chỗ dựa cho thân tín, ông cũng muốn bảo vệ trận địa của mình.
- Sao không nghỉ một chút rồi hãy tới.
- Bố bị bệnh, em sao có thể không tới?
Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu.
Nhìn Uông Phỉ và Vương Trạch Vinh thân như vậy, Tiền Thanh Phân ngẩn ra. Mặc dù Uông Phỉ nói rất nhỏ nhưng bà vẫn nghe thấy. Mà điều nghe được làm bà giật mình.
Tiền Thanh Phân nhìn con Vương Đại Hải dẫn theo, trong mắt bà đầy khó hiểu.
Kéo con Uông Phỉ sang bên, Tiền Thanh Phân nhân lúc nói chuyện với đứa bé mà quan sát.
Con Uông Phỉ - Uông Khai Vận mặc dù rất giống Uông Phỉ, nhưng bởi vì thấy Uông Phỉ và Vương Trạch Vinh thân thiết như vậy nên Tiền Thanh Phân nghi ngờ Uông Khai Vận có cái miệng giống Vương Trạch Vinh.
Càng nhìn càng giống, càng nhìn bà càng sợ.
Tiền Thanh Phân một lần nữa nhìn Vương Trạch Vinh, trong lòng về cơ bản đã xác định con mình nhất định có chuyện với Uông Phỉ.
Nghĩ nếu Uông Khai Vận là cháu trai của mình, Tiền Thanh Phân run lên. Uông Phỉ và Trạch Vinh có quan hệ, Uông gia lại là thông gia của Lâm gia, như vậy mình không phải có họ với Bí thư Lâm sao?
Tiền Thanh Phân bây giờ đúng là thấy quan hệ hơi loạn một chút.
Nhìn thoáng qua Vương Đại Hải, Tiền Thanh Phân đúng là không dám nói việc này với ông. Vương Đại Hải bị thêm kích thích thì không biết chịu được nổi nữa hay không?
Uông Nhật Thần lúc này đang nói chuyện với Vương Đại Hải, hai người nhanh chóng quay về chủ đề quân đội. Vương Đại Hải đã từng đi lính nên thích đề tài này.
- Bí thư Vương, tôi đúng là khó hiểu, mấy nước tranh chấp luôn mồm muốn đánh với Trung Quốc, bọn họ dựa vào cái gì chứ. Trung Quốc là nước lớn sao không đánh chứ, phải cho bọn họ một bài học.
Vương Đại Hải nói như vậy, Uông Nhật Thần liền nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Trạch Vinh, chuyện cháu nói ở hội nghị, ông cũng nghe tới, cháu làm rất tốt.
Vương Đại Hải khó hiểu hỏi:
- Trạch Vinh, con lại làm gì thế?
Uông Nhật Thần cười cười kể lại tình hình hội nghị Bộ Chính trị mới rồi.
Việc này mọi người không biết, nghe Uông Nhật Thần nói, Uông Phỉ đầy hưng phấn nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, anh quá tuyệt vời, làm người phải có khí phách như vậy.
Vương Trạch Vinh vỗ mạnh vào vai Vương Trạch Vinh:
- Đúng thế, người ta ép tới cửa mà còn nói Trung Quốc rộng lượng, đây là chống chế.
Uông Kiều cũng âu yếm nhìn Vương Trạch Vinh:
- Vương bá bá nói đúng, mấy nước kia dám như vậy là do có Mỹ ủng hộ, bọn họ muốn thử xem điểm giới hạn của Trung Quốc. Đôi khi càng như vậy mà chúng ta nhẫn nhịn thì càng bị bọn họ ăn hiếp. Trung Quốc chúng ta không hề sợ chiến tranh.
Vương Đại Hải nhìn Uông Kiều với vẻ khen ngợi:
- Uông Kiều nói đúng, Trung Quốc không phải nước nhỏ, nếu thật sự đánh chúng ta không phải sợ ai.
Vương Trạch Vinh nghe mọi người nói thế nhưng hắn không tiếp lời. Thông qua hội nghị hôm trước, Vương Trạch Vinh coi như hiểu thêm về Trung ương. Có một số việc không phải hắn muốn là được. Bí thư Lâm trong hai nhiệm kỳ cũng phát triển ra vấn đề của quân đội nên không ngừng tăng cường sức mạnh. Bây giờ quân đội coi như có sức chiến đấu nhất định, nhưng về phương tiện còn cần hiện đại hóa thêm nữa.
Vương Đại Hải lúc này nhìn Vương Trạch Vinh::
- Trạch Vinh, bố phải nhắc con một chút. Con bây giờ là Lãnh đạo trung ương, họp đừng quá nhịn, cần nói phải nói.
Tiền Thanh Phân nói:
- Đây là việc lớn của quốc gia, ông đừng có xen vào.
Khi nói câu này, Tiền Thanh Phân lại thấy có chút phức tạp. Con mình xem ra đã có con với Uông Phỉ, không biết Uông Nhật Thần có biết hay không?