Phân công của các Phó thị trưởng một lần nữa được tiến hành, Phổ Huy chỉ còn phụ trách vài lĩnh vực không quan trọng.
Thấy Phổ Huy bị xử lý, các cán bộ Thường Hồng đều giật mình. Người ta cũng thấy một mặt khác của Vương Trạch Vinh.
- Trạch Vinh, hôm nay em nhận được điện thoại. Mã Giới Yên gọi tới nói muốn gặp lão lãnh đạo.
Lữ Hàm Yên vừa cười vừa nói.
Nghe thấy là Mã Giới Yên, Vương Trạch Vinh nhớ lại tình hình công tác ở Huyện Đại Phường nên hỏi:
- Anh ta đến Thường Hồng?
- Nghe nói thành phố bọn họ tổ chức đoàn khảo sát đến Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu. Hắn nghe nói một vài tình hình về Mã Giới Yên. Nghe nói Mã Giới Yên được điều từ Huyện Đại Phường sang huyện lân cận, mới đầu làm Chủ tịch huyện, sau đó không biết như thế nào mà bị đưa về Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân.
Mã Giới Yên có năng lực mạnh, tuổi không cao, nếu không có biến hoá gì thì y có lẽ sẽ phải dưỡng già trong Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân.
Lúc Vương Trạch Vinh ở Huyện Đại Phường thì Mã Giới Yên mới đầu là thân tín của hắn. Theo địa vị thay đổi, tâm trạng y cũng biến hoá một chút, về sau bị đưa đến huyện khác.
Vương Trạch Vinh nghe Mã Giới Yên đến Thường Hồng liền suy nghĩ một chút và quyết định gặp y. Dù sao Vương Trạch Vinh cũng là người niệm tình cũ. Hơn nữa Mã Giới Yên cũng không phải đến mức không thể tha thứ.
- Cho anh số điện thoại.
Vương Trạch Vinh nói.
Gọi cho Mã Giới Yên, Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi là Vương Trạch Vinh.
Mã Giới Yên lần này theo lãnh đạo thành phố đến Thường Hồng khảo sát. Bây giờ Thường Hồng phát triển rất nhanh, thường xuyên có các thành phố từ nhiều tỉnh đến học tập.
Sau khi đến Thường Hồng, Mã Giới Yên cố lấy can đảm gọi điện cho Lữ Hàm Yên và tỏ vẻ muốn đi thăm lão lãnh đạo.
Mã Giới Yên không dám gọi cho Vương Trạch Vinh, y không biết Vương Trạch Vinh còn tức mình không.
Lần này đoàn khảo sát của thành phố Quán Hà đến Thường Hồng thì do Phó thị trưởng thường trực Thường Hồng Chung Đại Trí tiếp đón.
Ngồi ăn cơm, Mã Giới Yên chỉ là một Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân huyện nên vị trí không phải là bàn lãnh đạo.
Nghĩ tới hôm nay gọi điện cho Lữ Hàm Yên, Mã Giới Yên có chút lo lắng.
Bây giờ Mã Giới Yên đang rất hối hận. Thấy Vương Trạch Vinh không ngừng phát triển, y rất hối hận vì trước đó mình đã phản bội Vương Trạch Vinh ở Huyện Đại Phường. Nếu lúc ấy mình không có suy nghĩ kia thì bây giờ mình đã không như vậy.
- Lão Mã, ngẩn ra làm gì, uống đi.
Ngồi cùng là là Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thành phố Hoàng Tuấn Nhân thấy Mã Giới Yên có vẻ bất an nên giục y uống rượu.
- Lão Mã, nghe nói anh từng làm đồng nghiệp với Bí thư Vương Thường Hồng, nhất định có quan hệ. Sao đến Thường Hồng mà không liên hệ với Bí thư Vương?
Cục trưởng cục Chiêu thương thành phố Khương Kiến Bình cười ha hả nói.
Mã Giới Yên nghe thấy thế thì có chút tức giận. Người ở thành phố đều biết mình sau khi điều khỏi Huyện Đại Phường thì coi như là bị kiểm điểm. Khương Kiến Bình bây giờ nói như vậy là trêu chọc mình.
- Ồ, Chủ tịch Mã còn từng là đồng nghiệp với Bí thư Vương chúng tôi.
Ngồi cùng bàn còn có Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Thường Hồng – Cao Xương Lâm. Y có chút kinh ngạc nhìn Mã Giới Yên. Thấy người cùng bàn nhìn mình như vậy, Mã Giới Yên có chút xấu hổ. Y đang không biết nên nói như thế nào thì điện thoại di động vang lên.
Tiếng điện thoại di động như là cứu mạng y. Mã Giới Yên vội vàng rút ra hy vọng nhờ cuộc điện thoại này thoát khỏi tình hình xấu hổ.
Thấy điện thoại di động hiện số quá quen thuộc, tay Mã Giới Yên run lên.
Trong tai nghe thấy giọng nói quen thuộc, Mã Giới Yên vô cùng kích động.
- Bí, Bí thư Vương, tôi là Tiểu Mã.
Khi nói lời này, Mã Giới Yên muốn khóc.
Bởi vì giọng Mã Giới Yên rất lớn nên người cùng bàn đều nghe thấy.
Thấy mọi người đều giật mình, Mã Giới Yên lớn tiếng hơn chút.
Vương Trạch Vinh nghe thấy rõ Mã Giới Yên đang kích động, vì thế chút không hài lòng đối với y đã bay biến. Vương Trạch Vinh còn nghĩ Mã Giới Yên đã từng ủng hộ mình.
- Giới Yên, anh làm gì thế, đến Thường Hồng mà không nói với tôi? Tôi muốn phê bình anh.
Vương Trạch Vinh nói.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh trêu mình như vậy, Mã Giới Yên nói:
- Bí thư Vương, tôi chỉ sợ quấy rầy công tác của ngài nên không tiện.
- Giới Yên, mai đến nhà tôi, chúng ta làm vài chén chứ?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Không sao, tôi nghe Bí thư Vương.
Mã Giới Yên cảm thấy cả người run lên.
Mã Giới Yên dập máy rồi ngồi thẳng lưng lên, không còn áp lực như trước nữa.
- Lão Mã, là Bí thư Vương Thường Hồng?
Hoàng Tuấn Nhân có chút khó hiểu nhìn Mã Giới Yên.
- Ha ha, là Bí thư Vương. Bí thư Vương gọi tới hẹn tôi mai đến nhà dùng bữa.
Mã Giới Yên lớn tiếng nói.
Hả.
Không chỉ là lãnh đạo cùng thành phố, ngay cả Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Thường Hồng Cao Xương Lâm cũng nhìn Mã Giới Yên mà nói:
- Chuyện tốt.
- Lão Mã, xem ra anh sẽ tiến bộ.
Khương Kiến Bình hâm mộ nói.
Mã Giới Yên đã thành trung tâm của bàn.
Vương Trạch Vinh mặc dù là Bí thư thị ủy Thường Hồng, khác tỉnh với Quán Hà nhưng Thường Hồng bây giờ đã nổi tiếng khắp nước. Vương Trạch Vinh còn là Thường vụ tỉnh ủy trẻ nhất Trung Quốc. Nghe thấy Vương Trạch Vinh gọi tới mời Mã Giới Yên đến nhà, mọi người rất hâm mộ y.
Khương Kiến Bình nói:
- Lão Mã, chỉ cần Bí thư Vương coi trọng anh, anh nhất định sẽ tiến bộ.
Đêm đó khi về khách sạn thì tin Vương Trạch Vinh mời Mã Giới Yên đến nhà dùng bữa đã được truyền đi. Điều này làm người trong thành phố nhìn Mã Giới Yên với ánh mắt khác, người dẫn đoàn cũng đến nói chuyện với Mã Giới Yên.
Mã Giới Yên lúc này biết mình càng phải đi theo Bí thư Vương.
Cả đêm đó Mã Giới Yên không thể ngủ ngon, trong lòng đang suy nghĩ về việc mai sẽ đi gặp Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh có thể một lần nữa dùng mình hay không?
Khi vào nhà Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên rất nhiệt tình rót trà và nói:
- Anh Mã, sao đến Thường Hồng mà không liên hệ với Trạch Vinh?
- Bí thư Vương bận công tác, tôi lo Bí thư Vương bận nên không tới.
Mã Giới Yên nói.
Lúc này Vương Trạch Vinh cũng đã đi về.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Mã Giới Yên lập tức đứng dậy.
Vương Trạch Vinh cười cười bắt tay Mã Giới Yên rồi nói:
- Đã sớm muốn gặp anh nhưng không có cơ hội. Lần này chúng ta phải làm vài chén.
Vương Trạch Vinh hỏi tình hình của Mã Giới Yên, cũng hỏi về Huyện Đại Phường.
tuy đã rời khỏi Huyện Đại Phường nhưng Mã Giới Yên biết không ít tình hình ở đây. Y cố gắng nói hết những gì mình biết.
Nghe Mã Giới Yên bây giờ sang làm Chủ nhiệm Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của Mã Giới Yên thì thấy càng dựa vào mình hơn nữa. Hắn thở dài một tiếng và cảm thấy nên cho Mã Giới Yên cơ hội.
- Năng lực của anh rất tốt, ở Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thì hơi đáng tiếc. Như vậy đi, tôi bảo người bên dưới liên hệ với Quán Hà, điều anh tới Thường Hồng.
Mã Giới Yên lập tức lộ rõ vẻ vui mừng. Y rất kích động vì Bí thư Vương đã nhận mình.
- Bí thư Vương, xin ngài yên tâm, Mã Giới Yên tôi nhất định theo sát ngài.
Mã Giới Yên lập tức tỏ thái độ.
- Đồng chí Giới Yên, cách dùng người của tôi thì anh biết đó, chỉ cần cố gắng công tác thì chuyện khác có tôi.
Vương Trạch Vinh nói với Mã Giới Yên.
Mã Giới Yên gật đầu nói:
- Tôi nghe Bí thư Vương.
- Như vậy đi, cán bộ Chương Huyện cần điều chỉnh, tôi dự định đưa anh đến đó làm Chủ tịch huyện, cố gắng thể hiện.
Mã Giới Yên rất hưng phấn, mình coi như đã trở lại và thoát khỏi Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân.
- Lệnh điều động của anh sẽ nhanh chóng được tiến hành, về chuẩn bị một chút. Mai tôi sẽ cho người đưa tài liệu liên quan Chương Huyện cho anh, làm quen một chút.
Vương Trạch Vinh nói.
Vừa đến đã được làm Chủ tịch huyện, Mã Giới Yên rất kích động và biết đây là Vương Trạch Vinh đang thử thách mình nên nghiêm túc nói:
- Bí thư Vương, xin ngài yên tâm, nếu không thể làm cho Chương Huyện phát triển, ngài cứ xử lý.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh và tôi là cùng tỉnh, công tác của anh thì sẽ có nhiều người nhìn. Có khó khăn gì thì lập tức liên lạc với tôi. Chỉ cần làm đúng thì tôi sẽ hết lòng ủng hộ.
Mã Giới Yên cung kính nói:
- Bí thư Vương, cảm ơn ngài đã tin tưởng tôi.
Lữ Hàm Yên ở bên cười nói:
- Anh Mã vào dùng bữa.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Anh không mấy khi tới, hôm nay chúng ta phải uống thật say.
Mã Giới Yên vội vàng nói:
- Tôi không mang gì đến mà lại còn ăn cơm của Bí thư Vương.
Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:
- Anh mà dám mang đồ theo thì tôi không cho anh vào nhà. Không mang theo là đúng.
Mã Giới Yên cười nói:
- Nói thật đêm qua tôi nghĩ rất lâu là có mang quà theo không. Nhưng nghĩ Bí thư Vương không bao giờ nhận quà nên đành mặt dày đi tay không tới.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Giới Yên vẫn hiểu tôi.