Đương nhiên Tiền Minh Phú cũng không phải không có làm được gì. Dù sao y cũng là chủ tịch tỉnh nên người bên dưới thì cũng có kẻ dựa vào.
Theo Tiền Minh Phú nghĩ nếu Chu Huệ làm gián điệp cho mình trong phe của Vương Trạch Vinh thì càng tốt hơn.
Thấy Chu Huệ bắt đầu dao động, Tiền Minh Phú nhẹ nhàng nói:
- Chu Huệ, chị yên tâm, không đến lúc quan trọng nhất thì sẽ không nhờ chị giúp tôi. Chị cứ ở bên kia, cùng lắm âm thầm giúp tôi là được.
Lời này quá rõ ràng, hoàn toàn không phải điều chủ tịch tỉnh nên nói. Nhưng lại khá mập mờ, nói rằng hai người lén giao dịch.
Thấy Tiền Minh Phú như vậy, nghe y nói, Chu Huệ ngẩn ra. Tiền Minh Phú cũng không hy vọng mình lập tức phản bội, chỉ âm thầm giúp mà thôi, việc này mình có thể nhận.
Tiền Minh Phú nhấp ngụm trà rồi nói:
- Nghe chị thích uống trà Bích la xuân, tôi đã bảo người mua loại trà tốt nhất. Lát nữa chị mang về uống.
Chuyện nhỏ này mà Tiền Minh Phú cũng biết. Chu Huệ không hiểu sao lại thấy ngọt ngào, đã lâu không ai quan tâm mình như vậy, người đàn ông này lại rất phong độ.
- Muốn tôi giúp anh, tôi được gì?
Chu Huệ không biết sao liền nhìn Tiền Minh Phú với ánh mắt đầy quyến rũ và nói lời không đúng suy nghĩ.
Tiền Minh Phú nghe vậy thì rất hưng phấn, biết chỉ cần thêm chút nữa thì ả này sẽ dựa vào mình. Nhìn Chu Huệ thì thấy mặc dù đã bước sang tuổi già nhưng vẫn còn quyến rũ hơn mụ vợ của mình.
- Ha ha, chị muốn tôi cho chị chỗ tốt gì?
Hai người lúc này đang ngồi sát vào nhau nên khá mập mờ.
Chu Huệ nghe Tiền Minh Phú nói như vậy thì mặt hơi đỏ lên.
Đêm về một mình Chu Huệ không biết sao lại nghĩ đến cảnh mình với Tiền Minh Phú. Ả đã sớm qua tuổi mộng mơ nhưng sao lại gặp phải chuyện này, điều này làm Chu Huệ rất khó hiểu.
Tiền Minh Phú là một người rất đẹp trai, phong độ, lúc còn đi học đã quyến rũ được bao cô gái. Vì thế y thấy rõ vẻ mặt của Chu Huệ. Tiền Minh Phú đặt tay lên tay Chu Huệ rồi nói:
- Có chị giúp thì tôi tin Nam Điền sẽ có tương lai rất tốt đẹp.
Bị Tiền Minh Phú cầm tay như vậy, tất cả lý trí của Chu Huệ đã không còn. Trong lòng ả chỉ có một suy nghĩ là giúp người đàn ông này.
- Anh yên tâm, tôi sẽ thầm giúp anh.
Chu Huệ nói như vậy đã hoàn toàn dựa vào Tiền Minh Phú.
Hai người nói chuyện một lúc, Chu Huệ cuối cùng mới tươi cười ra khỏi văn phòng của Tiền Minh Phú.
Nhìn Chu Huệ rời đi, Tiền Minh Phú cuối cùng đã nở nụ cười, mình coi như đã mở được cục diện ở Nam Điền. Đừng nhì Chu Huệ chỉ là một phiếu của Trưởng ban tổ chức cán bộ, đây là cơ quan ngay trong lòng Tỉnh ủy. Có một cái đinh là Chu Huệ cắm ở trung tâm vòng tròn của thằng Vương Trạch Vinh thì sẽ có tác dụng lớn đối với y. Cẩn thận suy nghĩ về các Thường vụ tỉnh ủy, Tiền Minh Phú đang nghĩ xem có thể lôi kéo ai.
Nghĩ đi nghĩ lại thì Tiền Minh Phú cảm thấy bí thư đảng ủy Sở công an Tô Tắc Đào đến bây giờ vẫn chưa có thái độ rõ ràng. Nếu như có thể kéo người này tới thì thực lực của mình nhất định tăng nhiều.
Bí thư đảng ủy Sở công an là người khá quan trọng. Nếu có đối phương giúp thì công tác của Tiền Minh Phú đúng là triển khai dễ hơn nhiều.
Ngay khi Tiền Minh Phú đang ngồi suy nghĩ lôi kéo Tô Tắc Đào, Vương Trạch Vinh cũng đã nghe Phan Bằng Trình báo cáo về việc của Chu Huệ.
Lần này Phan Bằng Trình nói trực tiếp hơn:
- Bí thư Vương, vừa nãy tôi nghe thấy một việc đó là Trưởng ban Chu ngồi rất lâu trong văn phòng của Chủ tịch Tiền, lúc ra còn cười rất tươi.
Phan Bằng Trình bây giờ quyết tâm đi theo Vương Trạch Vinh. Trong nhà sớm phân tích và biết đi theo Vương Trạch Vinh rất có tiền đồ. Phan Bằng Trình cũng có suy nghĩ của mình. Sau khi đi theo Vương Trạch Vinh, trên đầu y đã đánh dấu của Vương Trạch Vinh, đây là điều không thể khác. Chỉ có thể một lòng đi theo Vương Trạch Vinh.
Đừng nhìn Chu Huệ vào văn phòng Tiền Minh Phú là việc nhỏ, thực tế nó quan hệ đến vấn đề quyền thế của Vương Trạch Vinh. Từ mấy lần Tiền Minh Phú lôi kéo Chu Huệ, Phan Bằng Trình cũng đã thầm để nhân viên của Phan hệ chú ý. Chuyện hôm nay chính là từ người của Phan hệ lộ ra. Nghe Phan Bằng Trình nói, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi biết.
Nhìn Phan Bằng Trình đi ra, Vương Trạch Vinh biết Chu Huệ này không đáng tin. Có lẽ muốn nhân cơ hội Tư Mã Hoàng đến mà đứng về phía Tiền Minh Phú.
Vương Trạch Vinh cũng muốn xem tình hình của Chu Huệ bây giờ. Hắn cầm điện thoại lên gọi cho Chu Huệ:
- Trưởng ban Chu, phương án trao đổi cán bộ làm đến đâu rồi, chị cầm tới cho tôi xem.
Sau khi về văn phòng Tiền Minh Phú, tâm trạng Chu Huệ rất vui vẻ. Ả đứng trước gương trang điểm và thấy mình như trẻ đi vài tuổi.
Điện thoại vang lên, Chu Huệ cầm lên thấy là Vương Trạch Vinh gọi. Có lẽ vừa dựa vào Tiền Minh Phú nên Chu Huệ rất lo lắng:
- Bí thư Vương, có chỉ thị gì?
Nghe Vương Trạch Vinh gọi tới nói chuyện công việc, Chu Huệ thở phào nhẹ nhõm, uống một ngụm nước rồi cầm tài liệu đi sang văn phòng của Vương Trạch Vinh.
Thấy Chu Huệ đi vào, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Xem ra ả này đã dựa vào Tiền Minh Phú.
Sau khi biết Chu Huệ dựa vào Tiền Minh Phú, thái độ của Vương Trạch Vinh đối với Chu Huệ sẽ có thay đổi.
Trước đây Chu Huệ chưa rõ ràng dựa vào Tiền Minh Phú, Vương Trạch Vinh cũng cố gắng không động tới quyền của ả. Bây giờ thì khác, hắn không việc gì phải nể mặt.
Bây giờ Vương Trạch Vinh đang có chút do dự. Hắn đang nghĩ xử lý Chu Huệ như thế nào?
Vừa nói chuyện công việc với Chu Huệ, Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ việc xử lý ả.
Bởi vì đã dựa vào Tiền Minh Phú, Chu Huệ càng tỏ ra cẩn thận hơn khi nói chuyện với Vương Trạch Vinh, vẻ mặt càng thêm cung kính.
Dù sao Tiền Minh Phú cũng nói ả có thể vẫn giả vờ ủng hộ Vương Trạch Vinh, còn đâu thầm ủng hộ Tiền Minh Phú. Đương nhiên lúc quan trọng thì ả phải đứng ra.
Thấy nội dung tài liệu về cơ bản đúng như mình bố trí, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chị Chu vất vả rồi.
- Bí thư Vương, nội dung này đều theo chỉ thị của ngài mà làm, neus có chỗ nào không hài lòng thì tôi sẽ lập tức sửa đổi.
- Làm rất tốt, điều này nói rõ Ban Tổ chức cán bộ chú tâm trong công việc, cứ như vậy đi.
Đây là phương án trao đổi cán bộ với Thành phố Hải Đông, Vương Trạch Vinh đưa một số cán bộ có tư tưởng hơi cũ tiến vào.
Chu Huệ đi ra, Vương Trạch Vinh ngồi đó mà suy nghĩ. Cầm bản danh sách đoàn người Tư Mã Hoàng đến Nam Điền, hắn nhìn vào cái tên Tư Mã Tú.
Vương Trạch Vinh gọi cho Vương Tú Toàn. Vương Trạch Vinh nói:
- Hỏi chú một việc.
Vương Tú Toàn cười nói:
- Chuyện gì vậy Vương ca?
- Biết Tư Mã Tú – con gái Ủy viên trưởng Tư Mã Hoàng không? Ả ta là như thế nào?
- Ha ha, anh hỏi đúng người rồi. Người khác không biết nhưng Bắc Kinh ai cũng biết Tư Mã Tú rất ghen. Mặc dù người thì xấu nhưng lại lấy một thằng rất đẹp trai là Tiền Minh Phú.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tình cảm hai người này là như thế nào?
Vương Tú Toàn nói:
- Có tình cảm gì chứ? Nếu không phải có ông lão Tư Mã Hoàng kia thì Tiền Minh Phú đã sớm làm phản rồi.
- Tiền Minh Phú bị quản rất chặt. Nghe nói trước đây Tiền Minh Phú từng có quan hệ với một ả trên Bắc Kinh, kết quả Tư Mã Tú biết khiến gia đình ả kia rất thảm.
Biết chuyện này, Vương Trạch Vinh nói chuyện vài câu rồi dat máy. Như vậy thì cũng tốt. Tư Mã Hoàng không phải muốn đến tạo thế cho Tiền Minh Phú sao? Vậy để ông ta xem trò hay.