Trưởng ban tổ chức cán bộ Mã Yến Đống rất nghiêm túc nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh vừa nhận được điện Vệ Hồng Lâm gọi tới. Ông nói tối qua Lão bí thư hôn mê, cấp cứu cả đêm nên sống lại. Nhưng có lẽ ngài chỉ vài hôm là ra đi.
Nhận được điện của Vệ Hồng Lâm, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất nặng nề.
Mặc dù hắn sớm biết Lão bí thư không còn sống được bao lâu, nhưng nghe Vệ Hồng Lâm gọi tới, Vương Trạch Vinh vẫn không thể bình tĩnh được.
Nghe Mã Yến Đống nói như vậy, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Bí thư Vương, Trịnh Nhã Quang – Học viện Dân tộc đã xảy ra chuyện.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền có chút giật mình nhìn Mã Yến Đống.
Vương Trạch Vinh đã sớm nói về Trịnh Nhã Quang với Mã Yến Đống, cũng yêu cầu Ban Tổ chức cán bộ coi trọng việc điều chỉnh bộ máy Học viện Dân tộc. Bây giờ nghe Trịnh Nhã Quang xảy ra chuyện, Vương Trạch Vinh khá giật mình.
Mã Yến Đống cũng biết Vương Trạch Vinh quan tâm tới Học viện Dân tộc, vì thế y liền vội vàng tới báo cáo chuyện của Trịnh Nhã Quang với Vương Trạch Vinh.
Nghe xong Mã Yến Đống nói về chuyện xảy ra với Trịnh Nhã Quang, Vương Trạch Vinh rất tức giận.
Vương Trạch Vinh là Bí thư tỉnh ủy thì sao không thể nhìn ra mưu kế thô thiển này, việc này rõ ràng là có người hại Trịnh Nhã Quang.
Hắn không ngờ Học viện Dân tộc lại xảy ra chuyện như vậy. Lần đầu tiên hắn phát hiện trí thức còn nguy hiểm hơn người bình thường.
Vương Trạch Vinh khó khăn lắm mới làm mình bình tĩnh lại:
- Trịnh Nhã Quang bây giờ thế nào rồi?
- Nghe nói rất không tốt, bây giờ đang xinh phép ở nhà. Y không muốn gặp ai, người nhà canh suốt ngày sợ nghĩ loạn.
- Anh cần gọi điện tới nhà Trịnh Nhã Quang.
Vương Trạch Vinh nói với Mã Yến Đống.
Vương Trạch Vinh có thể hiểu tâm trạng của Trịnh Nhã Quang bây giờ. Hắn thấy Trịnh Nhã Quang có nhiều chính khí, người này sao có thể làm mấy chuyện kia.
Việc này không cần điều tra cũng hiểu có người hại Trịnh Nhã Quang.
Nghĩ tới Trịnh Nhã Quang, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Xảy ra chuyện như vậy Trịnh Nhã Quang không muốn nổi tiếng cũng khó. Cả đời này y sẽ mang tiếng giáo viên cầm thú, tiếp tục ở lại Học viện Dân tộc là không thể, đề bạt lên hiệu trưởng càng không thể. Nếu thật sự đề bạt Trịnh Nhã Quang làm hiệu trưởng thì việc này người không hiểu sẽ không thể chấp nhận.
Vương Trạch Vinh đập bàn. Hắn rất tức giận. Con cọp không phát uy lại nghĩ hắn là mèo bệnh.
Đã có người muốn làm như vậy, được, vậy sẽ thay đổi toàn bộ bộ máy.
Nhìn Mã Yến Đống đi ra, Vương Trạch Vinh gọi điện cho giám đốc Sở công an Tô Lượng rồi nói:
- Đồng chí Tô Lượng, chuyện của Trịnh Nhã Quang – Học viện Dân tộc, anh nhất định phải điều tra rõ ràng. Tôi muốn nghe chính anh báo cáo.
Tô Lượng cũng biết chuyện của Trịnh Nhã Quang. Mới đầu Tô Lượng không chú ý, sau này y mới biết Vương Trạch Vinh nhìn trúng Trịnh Nhã Quang.
Bây giờ nghe Vương Trạch Vinh tự mình hỏi tới, hắn không thể ngồi yên, lập tức tự mình chỉ huy việc này.
Rất nhanh đã có kết quả trên bàn Vương Trạch Vinh.
Nhìn Tô Lượng, Vương Trạch Vinh nói:
- Kết quả thế nào rồi?
- Bí thư Vương, chúng tôi đã thẩm vấn tên trộm. Y khai có một người tìm mình nói làm như vậy sẽ được 20 ngàn. Y vì tham tiền nên lẻn vào trường, trộm cặp rồi nhét các thứ vào và vứt ra. Mọi người lúc ấy không chú ý nên nghĩ đều là đồ của Trịnh Nhã Quang.
Vương Trạch Vinh nhíu mày, bây giờ đã qua một thời gian, dù chính quyền nói chuyện giúp Trịnh Nhã Quang cũng chưa chắc có người chấp nhận, dù sao dân chúng đều nghĩ quan chức không tốt mà.
- Điều tra ra ai đứng sau lưng không?
- Chỉ có một số điện thoại, liên lạc không được, chúng tôi điều tra thì thấy không đăng ký.
- Các anh làm thế nào vậy hả?
Vương Trạch Vinh mắng.
- Xin Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi vẫn đang điều tra việc này, nhất định tìm ra manh mối.
Tô Lượng cười khổ một tiếng, đầu mối quá ít, chuyện này rõ ràng là đã sớm chuẩn bị kế hoạch nên điều tra khá khó khăn.
Vương Trạch Vinh xua tay ra hiệu cho Tô Lượng ra ngoài.
Chuyện đến nước này đủ để chứng minh Trịnh Nhã Quang trong sạch, nhưng Trịnh Nhã Quang lại không thể giải thích.
Mặc dù là như vậy nhưng Vương Trạch Vinh vẫn tự mình tới Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, Sở Giáo dục, Sở công an yêu cầu công bố kết quả điều tra, chứng minh sự trong sạch của Trịnh Nhã Quang.
Thấy Vương Trạch Vinh đứng trước mặt giáo viên, sinh viên nói về sự tong sạch của mình, Trịnh Nhã Quang không ngừng cúi đầu với Vương Trạch Vinh. Bao uất ức mấy ngày qua đã hóa thành nước mắt chảy ra.
Vương Trạch Vinh đi tới đỡ Trịnh Nhã Quang đứng lên, sau đó nhìn các sinh viên bên dưới:
- Giáo sư Trịnh xảy ra chuyện như vậy, đó là sỉ nhục với ngành giáo dục chúng ta. Trường học là nơi tốt, là nơi bồi dưỡng nhân tài, nhưng không ngờ có người lại té nước bẩn vào một giảng viên đại học, tôi rất đau lòng vì việc này. Thông qua việc này tôi cảm thấy mình phải nắm chặt công tác giáo dục. Không giấu mọi người, tôi từng tới nhà giáo sư Trịnh, thấy giáo sư Trịnh đang cầm quyển sách về Nghiên cứu gien, khi nói chuyện thì giáo sư Trịnh đều nói đến vấn đề giáo dục. Giáo sư Trịnh là một người như thế nào thì Tỉnh ủy sau khi điều tra đã thấy rõ. Thưa các giảng viên, các bạn sinh viên, chúng ta đều là người một lòng nghiên cứu, muốn phát triển trường, Tỉnh ủy sẽ không khiến người như vậy chịu khổ. Tôi nói với mọi người, Tỉnh ủy quyết không để âm mưu của ai đó đạt được. Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đang nghiên cứu điều chỉnh bộ máy Học viện Dân tộc. Lần này phải hoàn toàn điều chỉnh bộ máy Học viện Dân tộc.
Vương Trạch Vinh nói xong nhìn quanh một vòng.
Rất nhiều người nghe thấy Vương Trạch Vinh tỏ thái độ mà rất lo lắng.
Mọi người nghĩ Trịnh Nhã Quang coi như bị phán tử hình, đều cho rằng hắn không thể xoay người. Bây giờ lại thấy Vương Trạch Vinh đứng trên khán đài ủng hộ Trịnh Nhã Quang như vậy, từ trên người Vương Trạch Vinh còn phát ra chính khí lẫm liệt, nhìn Trịnh Nhã Quang đang rất kích động; rất nhiều người thở dài trong lòng. Trịnh Nhã Quang này không biết may mắn ra sao mà lại được Bí thư Vương ủng hộ như vậy.
Đám người Tương Thành Ngân đều tái mặt. Vương Trạch Vinh đã tỏ rõ đổi máu bộ máy Học viện Dân tộc, lời này đã nói rõ là Bí thư Vương rất tức giận.
Một vài Lãnh đạo tỉnh ủy tham gia cũng sợ hãi. Lần đầu Vương Trạch Vinh tỏ thái độ trước đông người như vậy, điều này đã nói rõ vấn đề.
Lời nói sau đó của Vương Trạch Vinh càng làm cho mọi người sợ hãi.
- Tại sao trong Học viện Dân tộc chúng ta lại xảy ra chuyện như vậy? Tôi thấy có mấy vấn đề cần phải suy nghĩ. Đầu tiên, việc quản lý của trường có nhiều sơ hở, đây là do lãnh đạo của trường ta có vấn đề về tư tưởng. Trong mắt một người không có trường, như vậy các gia đình sao có thể đưa con cái mình tới trường đó? Thứ hai đối mặt một giảng viên xuất sắc bị đối xử không công bằng, giảng viên và sinh viên không dùng lý trí mà đối đãi, điều này nói rõ giáo dục của chúng ta có vấn đề, nói rõ chúng ta không có năng lực tự hỏi. Tôi không tin không ai nhìn ra vấn đề, nhưng tôi hỏi mọi người, mọi người đều nghĩ tự giữ bản thân mình, cứ tiếp tục như vậy thì quốc gia còn có thể hy vọng gì. Thứ ba, vừa truyền ra tin bộ máy sẽ điều chỉnh là xảy ra chuyện như vậy. Tôi thấy chuyện này không bình thường. Cơ quan công an bây giờ mặc dù chưa điều tra ra ai đứng sau, nhưng từ đâu cũng thể hiện một số người không lo phát triển trường.
Vương Trạch Vinh nói rất lớn làm mọi người phải run lên.
Vương Trạch Vinh càng nói càng xa, một lần nữa lớn tiếng nói về sự phát triển của Trung Quốc, cũng là căn bản phát triển của Nam Điền. Bắt đầu từ bây giờ, Tỉnh ủy sẽ tiến hành hàng loạt hoạt động để cải cách giáo dục.