Xe chạy với tốc độ rất nhanh, tâm trạng Vương Trạch Vinh không thể bình tĩnh. Ngồi trong xe nhìn cảnh tượng hai bên đường, tâm trạng hắn lúc này rất phức tạp. Bây giờ mới có vài năm mà hắn đã thành Thường vụ tỉnh ủy, không biết Khai Hà bây giờ như thế nào?
Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, mình có phải áo gấm về quê?
Hôm qua Tiểu Giang gọi tới, cô nói cô đã về Khai Hà, lần này cô cũng mang con gái về. Chẳng qua cô và Long Hương Băng đều ẩn thân phận đi đến. Tiểu Giang cũng nói các cô chỉ đến bái tế mộ tổ tiên khi mọi người đi hết.
Nghĩ đến Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh quyết định nhân cơ hội này đi gặp bố mẹ cô. Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh có chút xấu hổ. Mình có con với con gái nhà người ta mà chưa từng gặp phụ huynh. Bố mẹ Tiểu Giang nhất định đã khó chịu.
- Trạch Vinh, đến đâu rồi?
Lưu Kiến gọi tới.
Vương Trạch Vinh nói:
- Có lẽ còn gần tiếng nữa là về đến Hoa Khê.
Lưu Kiến cười nói:
- Tôi đã chuẩn bị tiệc rượu, các đồng chí rất nhiệt tình và tranh nhau muốn đến đón anh.
Vương Trạch Vinh có chút giật mình:
- Sao mọi người đều biết thế?
Lưu Kiến cười ha hả nói:
- Bà con nhà anh đã sớm truyền việc anh sẽ về Khai Hà ra ngoài. Anh còn không biết Lữ Khai Trung bây giờ rất đau đầu, các cán bộ đều muốn gặp mặt anh.
Vương Trạch Vinh biết bây giờ Lữ Khai Trung cũng đã là Bí thư huyện ủy Khai Hà. Hôm qua y cũng gọi điện cho Vương Trạch Vinh, nói các cán bộ rất nhiệt tình, đều muốn gặp hắn. Nhất là cán bộ xã Hoàn Thành. Hôm qua Vương Trạch Vinh còn nghĩ là Lữ Khai Trung chỉ nói như vậy mà thôi.
Nghĩ đến tình hình của mình, Vương Trạch Vinh chỉ có thể lắc đầu. Mình coi như là Lãnh đạo tỉnh ủy xuất phát từ Khai Hà, điều này đối với bà con của hắn là việc đáng để tự hào.
Nhớ lại tình hình trước đây ở xã Hoàn Thành, Vương Trạch Vinh phải thở dài một tiếng với bà con.
Không biết sao Vương Trạch Vinh lại đột nhiên muốn gặp Diệp Ny Na. Vương Trạch Vinh cũng có một thời gian không nói chuyện với Diệp Ny Na. Chẳng qua hắn biết Diệp Ny Na vẫn chưa có bạn trai, vẫn đợi hắn.
Có mấy lần Vương Trạch Vinh đã khuyên Diệp Ny Na, bảo cô tìm người đàn ông khác thích hợp. NHưng lần nào Diệp Ny Na cũng đổi đề tài.
Bây giờ Diệp Ny Na đã là Bí thư thị đoàn, Lưu Kiến có vẻ cũng biết một chút tình hình nên rất chiếu cố Diệp Ny Na.
- Bí thư Vương, nghe nói cảnh Khai Hà rất đẹp phải không?
Tô Hành Chỉ nói.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đi đến đâu thì quan trọng là tâm trạng của một người. Tâm trạng tốt thì thiên đường cũng là địa ngục.
Vương Trạch Vinh nói là do xuất phát từ cảm giác. Khi còn ở xã Hoàn Thành, hắn chỉ là một cán bộ bình thường, là người có thể mất chức. Mỗi ngày đều nghĩ đến việc giữ được bát cơm thì đâu ra tâm trạng mà ngắm cảnh.
Bây giờ nghĩ đến cảnh đẹp ở xã Hoàn Thành thì thấy rất đẹp.
Tô Hành Chỉ nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền ngồi đó mà suy nghĩ.
- Hành Chỉ, cậu phải chuẩn bị về tâm lý. Tôi định đưa cậu đến huyện rèn luyện một chút, trước hết làm một Phó chủ tịch huyện.
- Bí thư Vương, có phải tôi có chỗ nào làm không tốt?
Tô Hành Chỉ giật mình mà nói. Bây giờ cuộc sống của y rất tốt. Mặc dù chỉ là thư ký của Bí thư thị ủy nhưng y cũng là thư ký của Thường vụ tỉnh ủy, quyền lực rất lớn.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi không hy vọng cậu mãi ở trong một không gian, cậu phải nhìn ra bên ngoài. Tôi rất hài lòng với cậu, chẳng qua cậu cũng đến lúc đi rèn luyện, đường sau này còn dài. Cậu nhìn Tô Xán xem, bây giờ cậu ta rất tốt.
Tô Hành Chỉ lúc này mới có phản ứng. Bí thư Vương đây là muốn trọng dụng mình. Theo hiểu biết của y về Bí thư Vương thì không dùng thư ký quá lâu. Chỉ cần Bí thư Vương hài lòng thì sẽ cho đi rèn luyện, sau đó sẽ lên chức. Nghĩ đến Khương Tắc Xương bây giờ đã thành Lãnh đạo thị ủy, Tô Hành Chỉ cũng muốn được như vậy.
Tô Hành Chỉ bình thường cũng muốn so sánh mình với Khương Tắc Xương, bây giờ thấy Bí thư Vương cũng định giúp mình nên rất kích động nói:
- Bí thư Vương, tôi nghe ngài.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Rất tốt, cậu có năng lực, ở chức thư ký thì không thể rèn luyện hết khả năng được. Phải có cơ sở thì cậu mới nhanh chóng phát triển, phải đến huyện rèn luyện. Cậu phải xâm nhập vào quần chúng nhân dân, phải hiểu nỗi lo của quần chúng nhân dân, trong lòng cậu có dân chúng thì mọi việc mới xuất phát từ dân chúng.
Sau đó hắn nhìn Long Dũng Đình đang lái xe:
- Cậu đừng học Dũng Đình, không có chí lớn. Bảo cậu ta đến cục Công an rèn luyện thì không chịu, chỉ muốn lái xe, không có tiền đồ gì cả.
Long Dũng Đình cười hì hì nói:
- Cuộc sống của em bây giờ rất tốt. Ngồi suốt ngày trong văn phòng rất mệt, mỗi ngày nghĩ đau hết cả đầu.
Tô Hành Chỉ cười nói:
- Đúng đó, có thể làm lái xe cho Bí thư Vương là chuyện quá tốt, bao người xếp hàng mà không được.
Long Dũng Đình nói:
- Anh nói đúng rồi. Tôi bây giờ mỗi ngày đều nghĩ một vấn đề là lái xe tốt và bảo vệ tốt cho Vương ca.
- Cậu đó, Bí thư Vương còn cậu bảo vệ, Bí thư Vương không bảo vệ cho cậu là tốt rồi.
- Hì, anh nói đúng. Tôi ở trong bộ đội đặc chủng thì đứng đầu nhưng đối phó với Vương ca thì không nổi một chiêu.
Nghe hai người nói chuyện, Vương Trạch Vinh chỉ cười cười.
Xe đã tiến vào địa phận Hoa Khê.
- Vương ca, đằng trước có không ít xe, có lẽ là đón anh.
Long Dũng Đình nói.
Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy một đoàn xe đứng đó trông như đang đón Lãnh đạo tỉnh ủy vậy.
Xe đi chậm lại, Vương Trạch Vinh thấy người đứng đầu chính là Lưu Kiến – Bí thư thị ủy Hoa Khê.
Thấy Lưu Kiến dẫn người đến đón, Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng.
Mình mặc dù là Thường vụ tỉnh ủy nhưng không phải của tỉnh Sơn Nam. Lần này hắn lại lén về quê, Lưu Kiến không cần làm lớn chuyện như vậy chứ?
Thấy xe Vương Trạch Vinh đi tới, Lưu Kiến cười cười đi lên.
Vương Trạch Vinh vừa mở cửa xuống xe, Lưu Kiến đã bước tới bắt chặt tay hắn:
- Chào mừng Trạch Vinh đến chỉ đạo công tác của Hoa Khê.
Vương Trạch Vinh lắc tay y mà nói:
- Anh làm gì thế, tôi còn tưởng các anh đến đón Lãnh đạo tỉnh ủy nào chứ?
Lưu Kiến cười nói:
- Anh bây giờ cũng là Lãnh đạo tỉnh ủy mà. Mọi người đều muốn tới đón anh, anh nhìn đi, đều là bạn cũ mà.
Vương Trạch Vinh lúc này mới nhìn thì thấy hầu hết là người quen.
Vương Trạch Vinh đi tới bắt tay và chào hỏi mọi người.
Theo Lưu Kiến giới thiệu thì hầu hết những người hắn biết đã lên chức. Nguyên Phó bí thư Thị ủy Thôi Minh Hà đã thành Thị trưởng và điều ra khỏi Hoa Khê. Nguyên Trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy Lật Tuấn Tường đã thành Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật. Nguyên Phó cục trưởng cục Công an thành phố Triệu Cao Sơn đã thành Bí thư đảng ủy. Phó cục trưởng cục Nhân sự Ninh Vi Quý đã thành Phó thị trưởng; Phó cục trưởng cục Tài chính Quách Chí Hỉ đã thành Phó thị trưởng. Thấy Lý Duy Hà đứng đó cười cười, Lưu Kiến cũng nói y bây giờ đã thành Trưởng ban thư ký Thị ủy.
Những người này đều là người quen cũ của Vương Trạch Vinh. Mọi người bắt tay Vương Trạch Vinh thì đều rất hưng phấn. Nhìn Vương Trạch Vinh vẫn còn trẻ như vậy, mấy người đều thở dài trong lòng. Tuy mọi người đều tiến bộ nhưng không ai tiến nhanh bằng Vương Trạch Vinh, càng có mấy người nhờ Vương Trạch Vinh mà phát triển. Nếu không phải Vương Trạch Vinh giới thiệu bọn họ với đám người Chương Kiều Cương thì bây giờ không nhất định đã lên chức.
Trong những người đến đón cũng có không ít người Vương Trạch Vinh chưa gặp. Theo Lưu Kiến giới thiệu thì bọn họ đều là lãnh đạo của bốn ban.
Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện mình bắt một bàn tay mềm mại.
Diệp Ny Na đang cười cười đứng đó bắt tay hắn.
Cô mặc quần jean trắng lộ rõ cơ thể, chân đi giày cao gót rất đẹp, trên người còn khoác chiếc áo cánh mỏng, bên trong là chiếc áo nhỏ màu đen, bên trên có vài vật trang sức, tóc buộc sau lưng, tai đeo chiếc vòng rất đẹp.
Nhìn Diệp Ny Na, Vương Trạch Vinh có chút sửng sốt.
- Vương ca, anh không hề thay đổi gì cả.
Giọng nói quá mê người lại truyền tới.