Thư ký nói với Cận Trung Thuận.
Cận Trung Thuận ngồi trong nhà không nói gì.
Mấy hôm nay Cận Trung Thuận vẫn xin nghỉ ốm. Mặc dù ngồi nhà nhưng tâm trạng của y càng lúc càng kém. Mỗi ngày Cận Trung Thuận đều không thể ngủ.
Xuân Dương bây giờ hoàn toàn do Vương Trạch Vinh khống chế, tình hình trên Tỉnh ủy cũng không khá hơn.
Tâm trạng Cổ Dân Quân – thư ký của Cận Trung Thuận cũng không tốt. Làm thư ký của Cận Trung Thuận, y trước đây rất huy hoàng, đi đâu cũng có người nịnh nọt. Nhưng tuyệt đối không ngờ sau khi Vương Trạch Vinh đến Xuân Dương thì tất cả thay đổi. Theo đám lãnh đạo Tỉnh Bắc Dương không ngừng ngã ngựa, Cổ Dân Quân rất lo lắng.
Bùi Vân Hoa đột nhiên bị mang đi làm cho cán bộ Xuân Dương sợ hãi. Vương Trạch Vinh này không hề bỏ qua bất cứ ai. Bùi Vân Hoa vẫn nghe theo mà còn bị bắt.
Bùi Vân Hoa ngã, vậy sau đây là ai?
Cổ Dân Quân liền lo lắng cho Cận Trung Thuận. Tình huống của Cận Trung Thuận quan hệ đến sự phát triển của y. Nếu Cận Trung Thuận ngã, y cũng không thể phát triển.
- Tiểu Cổ, hai hôm nay lão Cận không đi làm, không biết có chuyện gì?
Vợ Cận Trung Thuận rất quan tâm chuyện của chồng nên hỏi Cổ Dân Quân.
Cổ Dân Quân cười khổ một tiếng rồi nói:
- Chị Hà, không giấu gì chị, chính quyền Xuân Dương bây giờ đã khác trước. Mọi người biết tôi là thư ký của Thị trưởng Cận nên không hề nói thật với tôi. Mấy người trước đây thường đến chỗ tôi thì bây giờ không thấy đâu nữa.
Vợ Cận Trung Thuận không hiểu chuyện quan trường nên hỏi Cận Trung Thuận:
- Lão Cận, xem ra ông trốn ở nhà cũng không phải biện pháp.
- Tiểu Cổ, cậu bận cả ngày rồi, về đi.
Cận Trung Thuận nói với Cổ Dân Quân.
Nhìn Cổ Dân Quân rời đi, Cận Trung Thuận nhìn vợ rồi nói:
- Con ở Canada thế nào rồi?
- Hôm trước con gọi điện về hỏi sức khỏe của ông. Ông sao lại đột nhiên đưa con sang Canada thế?
Cận Trung Thuận nhìn bức ảnh chụp cả gia đình rồi nói:
- Vốn định đưa bà sang Canada nhưng không thể được rồi.
Cận Trung Thuận lắc đầu rồi đi vào thư phòng.
Thư phòng của y rất lớn, bên trong đầy khí thế. Trên tường có một câu đối mà y tự viết.
“Không ngừng tiến lên” Mấy chữ này thể hiện rõ ý chí của Cận Trung Thuận.
Nhưng mà hôm nay nhìn chữ này, Cận Trung Thuận lại thấy rất trào phúng.
Cận Trung Thuận nhìn ra ngoài thì thấy mây đen vây kín bầu trời.
Tâm trạng của y càng lúc càng thấp.
Chuyện Cổ Dân Quân báo cáo hôm nay đã khiến Cận Trung Thuận chú ý. Vương Trạch Vinh đến Quân khu.
Quân khu là như thế nào thì Cận Trung Thuận rất rõ. Tổ công tác trung ương bây giờ đang ở đó, nơi này đề phòng rất nghiêm ngặt.
Thiết Dũng Nghị tiến vào, Trần Quốc Minh đi, Bùi Vân Hoa tiến vào.
Bùi Vân Hoa đi vào, đặc biệt Cận Trung Thuận nghe Bùi Vân Hoa là kẻ đứng sau sai khiến Thiết Dũng Nghị, Cận Trung Thuận biết mình đã xong.
Bây giờ đối với Cận Trung Thuận mà nói thì mọi việc đã quá rõ.
Bảo sao Tỉnh Bắc Dương xuất hiện nhiều việc làm người ta rất khó hiểu như vậy. Thì ra trong đó ẩn giấu kẻ chủ mưu là Bùi Vân Hoa.
Nghĩ đến Bùi Vân Hoa vẫn âm thầm khống chế Thành phố Xuân Dương, Cận Trung Thuận rất mất mát. Cận Trung Thuận từ trước đến giờ vẫn đứng trong bóng tối mà cười thầm trong lòng. Tất cả mọi việc thực ra vẫn nắm trong tay Bùi Vân Hoa.
Hôm nay Vương Trạch Vinh đến Quân khu là làm gì? Điều này nói rõ Bùi Vân Hoa đã khai.
Một vệt sáng lóe lên, Cận Trung Thuận giật mình và nghe thấy tiếng sấm.
Theo tiếng sấm thứ nhất, bên ngoài cửa sổ không ngừng phát ra ánh sáng, từng tiếng sấm như vang lên ngay ngoài cửa sổ nhà Cận Trung Thuận.
Mỗi tiếng sấm vang lên là làm trong lòng Cận Trung Thuận chấn động mạnh. Y chưa bao giờ thấy sợ như hôm nay.
Ngoài cửa sổ lại lóe sáng, Cận Trung Thuận rất sợ. Y thấy tia chớp giống yêu ma đang cười chế giễu y.
Cận Trung Thuận đổ mồ hôi và ngồi phịch xuống ghế.
Cận Trung Thuận cầm thuốc lên và run run châm lửa.
Bật lửa trong tay y nóng rực, Cận Trung Thuận hoảng hốt đánh rơi xuống mặt đất.
Cận Trung Thuận nghĩ chiếc bật lửa này nghe nói rất quý, là Thiết Dũng Nghị tặng. Lúc đưa còn có một thẻ ngân hàng, bên trong có bao tiền thì y không thể nhớ. Con y hình như đã lấy dùng.
Nghĩ đến con trai, Cận Trung Thuận rất tức giận. Cũng may mình sớm đề phòng và đưa thằng con trai sang Canada.
Ngoài cửa sổ đang mưa rất to, Cận Trung Thuận đột nhiên thấy cả người lạnh run lên.
Túm chặt quần áo, Cận Trung Thuận co quắp người trên ghế. Sau một tiếng sấm, Cận Trung Thuận ngồi nghĩ đến vấn đề của mình.
Mấy năm qua vì lên chức mà Cận Trung Thuận gắn chặt vào Tư Mã Sơn. Khi Thành phố Xuân Dương cải tổ công ty, Cận Trung Thuận hiểu rõ những gì mọi người làm. Cận Trung Thuận đột nhiên có chút hâm mộ Tư Mã Sơn, bại não, như vậy không phải suy nghĩ gì cả. Nhưng mình thì sao? Mình nên làm gì, đó là một vấn đề.
Nhìn tia chớp không ngừng hiện ra ngoài cửa sổ, Cận Trung Thuận cảm thấy Vương Trạch Vinh đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nghĩ tới Vương Trạch Vinh, Cận Trung Thuận lại run lên. Vương Trạch Vinh này đúng là tử thần, trước kia nghe nói hắn tới đâu thì có một nhóm cán bộ ngã xuống thì y còn nghĩ là nói quá. Bây giờ xem ra quả nhiên là như vậy. Ngay cả Bùi Vân Hoa nghe lời hắn nói mà cũng bị bắt.
Ngày mai, có lẽ ngày mai Vương Trạch Vinh sẽ ra tay với mình.
Cận Trung Thuận biết mình không còn bao thời gian nữa.
Cận Trung Thuận không ngừng nhớ lại sự phát triển trong đời mình.
Cận Trung Thuận cũng từng là một thanh niên đầy nhiệt huyết, cũng từng muốn phục vụ nhân dân, từng làm rất nhiều chuyện tốt.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ vang lên, Cận Trung Thuận đắm chìm trong quá khứ của mình.
Nghĩ tới lần đó khi mình uống say và ngủ với một người phụ nữ ở xã khiến tâm trạng của mình đã thay đổi.
Nghĩ tới lần đó Thiết Dũng Nghị lấy ra bức ảnh mình ngủ với gái, mình từng rất tức giận với y, cuối cùng mình phải khuất phục. Hai bên từ từ trở nên thân cận.
Nghĩ tới khi Tư Mã Sơn bắt tay mình và khen ngơi, nhìn Quản Ngọc Hân như hoa như ngọc ngồi bên cạnh Tư Mã Sơn, mình giống như ăn thuốc kích thích và rất hy vọng vào con đường quan trường.
….
Cận Trung Thuận ngồi đó mà suy nghĩ rất lâu….
Bên ngoài không còn tia chớp, không còn sấm sét, mưa bên ngoài cửa sổ cũng không còn lớn nữa, Cận Trung Thuận nghĩ đến hình ảnh các công nhân mất việc ở Xuân Dương, dần hiện ra quần chúng nhân dân nghèo khổ sau khi mình phê duyệt cải tổ, càng hiện ra một vài công nhân về hưu lên tỉnh tố cáo việc không thể sống.
Cận Trung Thuận giống một lão già hết sức lực cô độc ngồi trên ghế.
Sai rồi.
Cận Trung Thuận thở dài một tiếng.
Đứng lên, Cận Trung Thuận đi vào phòng ngủ, nhìn vợ ngồi bên trong mà khẽ lắc đầu.
Cận Trung Thuận cầm điện thoại lên mà ngẩn ra.
Cận Trung Thuận run run ấn số.
Ấn nhầm.
Cận Trung Thuận bỏ máy xuống, rồi lại cầm lên.
Lần này cuối cùng đã ấn đúng.
Tiếng chuông tút tút làm thần kinh Cận Trung Thuận căng thẳng tột độ.
- Alo, tôi là Vương Trạch Vinh.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Vương Trạch Vinh.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói, Cận Trung Thuận cố để mình bình tĩnh:
- Bí thư Vương, tôi là Cận Trung Thuận.
Vương Trạch Vinh đang ngủ thì nghe thấy tiếng chuông. Bởi vì Cận Trung Thuận dùng điện thoại nhà nên Vương Trạch Vinh không lưu số.
Vương Trạch Vinh nghe thấy là Cận Trung Thuận liền nói:
- Thị trưởng Cận, đã muộn thế này anh còn có chuyện gì?
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi như vậy, Cận Trung Thuận càng thêm lo lắng. Y biết mình phải chủ động.
- Bí thư Vương, tôi muốn nói với tổ chức về vấn đề của mình, ngài có thời gian không?
Vương Trạch Vinh ngẩn ra rồi khẽ gật đầu, xem ra Cận Trung Thuận đã suy sụp.
- Như vậy đi, tôi lập tức liên lạc với tổ trưởng Cổ.
Cận Trung Thuận vội vàng nói:
- Tôi nghe Bí thư Vương.
Trong màn đêm, Cận Trung Thuận ngồi vào chiếc xe đã bắt đi không ít quan chức.