- Dũng Đình, cậu về trước đi.
Xe đi được một đoạn, Vương Trạch Vinh nói với Long Dũng Đình.
Biết Vương Trạch Vinh còn có chuyện không muốn người ngoài biết, thấy ở đây có nhiều lãnh đạo tỉnh như vậy, Long Dũng Đình nhỏ giọng nói:
- Vương ca, em để xe lại chứ?
- Chú lái xe về đi, anh đi xe bọn họ.
Thấy Long Dũng Đình đã đi, Vương Trạch Vinh gọi cho Uông Phỉ:
- Mấy người quay lại chút, anh đợi ở ven đường.
Không lâu sau Uông Phỉ rất nhanh vòng xe lại.
Thấy Vương Trạch Vinh ngồi trong xe, Uông Kiều cười nói:
- Làm gì mà thần bí thế?
- Còn tưởng anh phải vào nội thành thì mới tìm bọn em.
- Cùng bọn em đi dạo chứ?
Uông Kiều nhìn Vương Trạch Vinh mà nói.
- Không vấn đề.
Vương Trạch Vinh cũng đã lâu không đi dạo phố. Nghĩ đến mình mặc dù là Thường vụ tỉnh ủy nhưng người bình thường không thể nhận ra nên hắn đồng ý đề nghị này.
Phượng Hải mấy năm nay phát triển rất nhanh, thành phố về đêm rất đẹp.
Tìm một chỗ đỗ xe, ba người đi dạo trong thành phố.
Uông Phỉ rất tự nhiên khoác tay Vương Trạch Vinh, Uông Kiều ôm Uông Phỉ, ba người đi như vậy.
Trên đường đi, Uông Phỉ rất vui vẻ, nói rất nhiều.
Đi qua một cửa hàng bán mũ, Uông Kiều vào mua một chiếc mũ rồi đội lên đầu Vương Trạch Vinh:
- Anh đội mũ này vào đi.
Bây giờ trời đã vào thu, trên đường cũng có vài người đội mũ. Vương Trạch Vinh nhìn bộ đồ mình đang mặc thì thấy mũ này rất hợp. Hắn cười nói:
- Mũ này rất được.
Uông Phỉ vui vẻ nói:
- Chị chu đáo quá.
Vương Trạch Vinh lúc này mới yên tâm, hắn không sợ có người nhận ra mình.
Uông Phỉ rất quen thuộc đường đi, dẫn hai người đến các nơi nhộn nhịp, hơn nữa còn vào siêu thị tự chọn, trong toàn đồ ăn vặt.
Phượng Hải không hổ là thành phố trung tâm của tỉnh, các đặc sản trong tỉnh đều có.
- Vừa nãy ăn không no, chúng ta ăn gì chứ?
Uông Phỉ hỏi.
Vừa nãy mọi người đều là lãnh đạo tỉnh ăn cơm nên không ăn nhiều.
- Cẩn thận không béo đó.
Uông Kiều nhỏ giọng nói với Uông Phỉ.
- Sợ gì chứ?
Uông Phỉ cũng nhỏ giọng nói.
Nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh đang mua đồ bên kia, Uông Kiều cười nói:
- Cẩn thận béo là chồng em không thích đâu đấy.
- Hả, vậy em không ăn.
Uông Kiều cười hì hì nói:
- Yên tâm đi, dáng người em đang rất được, chỉ là ngực hơi nhỏ một chút.
Nhìn thoáng qua ngực Uông Kiều, Uông Phỉ nói:
- Của chị sao lại lớn nhanh như vậy?
Hai người đang nhỏ giọng nói, Vương Trạch Vinh đã mua vài chuỗi thịt nướng về và cười nói:
- Bọn họ nói thịt nướng ăn được, vừa đi vừa ăn chứ?
Uông Kiều cầm một chuỗi thịt nướng từ tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Em đúng là hơi đói.
Uông Phỉ nói:
- Hai người ăn đi.
Vừa nãy Uông Phỉ nói muốn ăn, bây giờ lại không nên làm Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Sao lại không ăn thế?
Uông Kiều cười hì hì nói:
- Có người sơ béo đây mà.
Vương Trạch Vinh đưa một xiên cho Uông Phỉ rồi nói:
- Yên tâm, không sao đâu.
Cầm xiên thịt nướng, Uông Phỉ bắt đầu ăn.
Ba người vừa đi vừa ăn.
Uông Phỉ và Uông Kiều đều là các cô gái rất đẹp, Vương Trạch Vinh đi cùng có vẻ không tương xứng.
- Ồ, ngon đó chứ.
Một thằng thanh niên trên tay có hình xăm cười cười nói nói, phía sau y còn có mấy tên thanh niên tóc nhuộm vàng nhuộm đỏ.
Thấy mấy tên thanh niên say rượu đi tới, Vương Trạch Vinh kéo Uông Phỉ và Uông Kiều ra sau mình.
- Cưng, đi nhảy cùng bọn anh chứ?
Tên thanh niên cầm đầu giơ chai bia uống một ngụm, trong mắt lộ ra vẻ dâm dê.
Vương Trạch Vinh lắc đầu, người đẹp đi đâu cũng có thể xảy ra chuyện.
Vương Trạch Vinh bây giờ đã là Thường vụ tỉnh ủy, hắn không muốn đánh nhau trên đường. Hắn nhìn xung quanh thì thấy không quen ai cả.
- Trạch Vinh, chúng ta đi, đừng để ý bọn họ.
Uông Kiều nhỏ giọng nói.
Uông Phỉ lại nói:
- Vương ca, đánh bọn họ.
Cô biết Vương Trạch Vinh rất lợi hại, biết mấy tên này không phải đối thủ của Vương Trạch Vinh.
Thấy Vương Trạch Vinh ôm cô bé xinh đẹp, thằng thanh niên tức tối chỉ vào Vương Trạch Vinh mà nói:
- Đánh nó cho ta.
- Đánh.
- Quỳ xuống.
- Quỳ xuống cho tao.
Mấy thằng thanh niên hét lên, có thằng còn rút cây gậy sắt trong người, có thằng cầm lấy hòn đá có thằng vung chai bia vọt tới.
Thấy đám thanh niên này hung hăng như vậy, mọi người trong siêu thị sợ hãi tránh ra.
Đưa túi thịt cho Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh cười khổ nói:
- Anh không muốn đánh nhau mà.
- Anh cẩn thận đó.
Uông Kiều nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh.
- Không sao.
Vương Trạch Vinh nhìn xung quanh. Hắn nghĩ đánh sẽ lập tức rời đi, như vậy không ai phát hiện ra mình.
Lúc này mấy thằng thanh niên đã xông tới.
Vương Trạch Vinh vung tay lên, mỗi một quyền đánh ra đều đánh trúng vào người đối phương.
Vương Trạch Vinh vẫn còn giữ lại sức, chẳng qua dù là như vậy thì bảy tám thằng thanh niên đã lập tức bị đánh ngã.
Nhìn mấy tên thanh niên nằm trên mặt đất, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, đám người này quá yếu.
- Hay quá.
Mắt Uông Phỉ sáng lên, cô đi tới khoác tay Vương Trạch Vinh.
Uông Kiều cũng đi lên và khen:
- Không ngờ anh lại lợi hại như vậy.
Cô cũng nhìn về tên thanh niên cầm đầu kia.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới, thằng thanh niên sợ đến độ cả người run lên, lắp bắp nói:
- Mày đừng tới đây.
Nói xong y lập tức xoay người bỏ chạy.
Vương Trạch Vinh vốn không muốn làm lớn chuyện nên nói với Uông Phỉ:
- Chúng ta đi.
Ba người đi dạo vài vòng rồi ra khỏi siêu thị.
- Là bọn chúng, mau bắt chúng.
Vừa ra ngoài siêu thị thì Vương Trạch Vinh nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, từ bên trong có vài tên cảnh sát đi xuống, trong tay đều cầm côn.
Làm Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu là tên thanh niên vừa chạy đang ngồi trong xe cảnh sát này.
Đám cảnh sát này vừa xuống liền lao về phía Vương Trạch Vinh, thằng thanh niên kia cũng chạy theo bọn họ, trong tay cũng có chiếc gậy.
- Chính là nó đánh bạn tôi, xử lý nó cho tôi.
Vương Trạch Vinh đứng đó, hắn muốn xem cảnh sát muốn làm gì.
Làm Vương Trạch Vinh có chút giật mình là cảnh sát không nói gì, một tên đã lao tới vung côn đánh vào Vương Trạch Vinh.
- Dừng tay, cảnh sát các người chấp pháp như vậy sao?
Vương Trạch Vinh tức giận nói.
- Lên.
Thằng thanh niên lớn tiếng nói, có thể do có cảnh sát nên y rất kiêu căng.
- Chị.
Uông Phỉ hoảng sợ kêu lên.
Vương Trạch Vinh vội vàng quay đầu nhìn thì không biết lúc nào mà một tên cảnh sát đã cầm côn đánh vào Uông Kiều, đầu cô sắp bị đánh trúng.
Vương Trạch Vinh lo lắng. Nếu Uông Kiều bị đánh thì là chuyện quá lớn. Vương Trạch Vinh vội vàng vung chân đá một hòn đá trên mặt đất về phía tên cảnh sát, Vương Trạch Vinh cũng lao về phía Uông Kiều.
Hòn đá rất chuẩn xác nhằm trúng tay cầm côn của tên cảnh sát.
Vương Trạch Vinh cũng đã lao tới được bên Uông Kiều, hắn ôm lấy cô và tránh sang bên.
Uông Kiều còn nghĩ mình bị đánh trúng nên rất sợ. Đúng lúc này cô đột nhiên cảm thấy cả người mình đã rời khỏi vị trí.
Bây giờ Vương Trạch Vinh rất giận, hắn không ngờ cảnh sát không hỏi tình hình đã đánh người, thiếu chút nữa là làm Uông Kiều bị thương. Hắn chỉ vào cảnh sát mà nói:
- Tôi sẽ xử lý các người.
Uông Kiều nằm trong lòng Vương Trạch Vinh nên đã lấy lại bình tĩnh, cô thấy rất an toàn.
Khẽ thoát khỏi lòng Vương Trạch Vinh, mặt Uông Kiều đỏ bừng lên.
- Chị, em sợ muốn chết.
Uông Phỉ đã chạy tới, không ngừng nhìn Uông Kiều xem cô có sao không.