Mục lục
Quan Khí​
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Vương Trạch Vinh từ trong phòng của tổng bí thư Lâm đi ra, có không ít lãnh đạo tỉnh ủy chờ ở ngoài đều muốn nhìn ra điểm gì đó từ vẻ mặt của Vương Trạch Vinh.

Bạch Kiến Sinh cũng giống thế, thấy Vương Trạch Vinh được tổng bí thư Lâm gọi vào phòng, hắn đừng ngoài thầm nghĩ, không biết lần này tổng bí thư Lâm có giận dữ hay không.

Bạch Kiến Sinh biết tổng bí thư Lâm hẳn là biết chuyện bức ảnh kia đầu tiên. Đây là chuyện con dâu của hắn, chuyện khác thì có thể người khác sẽ không nói cho tổng bí thư Lâm nhưng nếu đã liên quan tới chuyện trong nhà hắn thì không ai dám che giấu.

Thế nhưng nhìn Vương Trạch Vinh đi ra chẳng có biểu tình gì, Bạch Kiến Sinh rất nghi hoặc.

Nếu Vương Trạch Vinh không có việc gì như vậy thì người làm ra chuyện của hắn liệu có gặp vấn đề gì hay không? Trong lòng Bạch Kiến Sinh lại khẩn trương lên.

Tằng Lâm Thành cũng chú ý tới việc này nên tiến lên một bước hỏi Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, không có chuyện gì chứ?

Nhận thấy sự quan tâm thân thiết của Tằng Lâm Thành, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tổng bí thư Lâm rất hài lòng về công tác của thành phố Xuân Dương chúng tôi. Kêu tôi chuẩn bị một chút, bảo tôi ngày mai cùng tổng bí thư đi kiểm tra các xí nghiệp ở Xuân Dương.

A!

Mấy người quan tâm nghe xong đều nhìn Vương Trạch Vinh đầy quái dị. Câu nói này đã để lộ ra một tin tức trọng yếu, tổng bí thư Lâm vẫn đang rất tín nhiệm Vương Trạch Vinh, nói cách khác, Vương Trạch Vinh chẳng có bị ảnh hưởng gì.

Tằng Lâm Thành nghĩ thầm trong lòng, làm sao lại không có việc gì chứ?

Vương Trạch Vinh thì lại không có nghĩ nhiều như vậy, chuyện tổng bí thư đến các xí nghiệp Xuân Dương ngày mai mới là đại sự. Tuy nói đã có bố trí từ sớm nhưng vẫn phải đi kiểm tra lại một chút, nhất định không thể để có sai sót nào cả.

Từ trong lời nói của tổng bí thư Lâm hôm nay Vương Trạch Vinh đã xác nhận nhất cử nhất động của mình đã được Uông Kiều nói ra, vào thời điểm mấu chốt nhất định đã tạo được ấn tượng tốt với tổng bí thư Lâm.

Chuyện bức ảnh ở trên mạng thì giờ Vương Trạch Vinh hoàn toàn yên tâm. Tổng bí thư Lâm đã biết chuyện mình lén cưới Uông Phỉ, hắn chắc hẳn có thể tưởng tượng ra, đây là khi mình giúp Uông Phỉ thì Uông Kiều đi theo mà thôi.

Vương Trạch Vinh vỗ mông rời đi khiến cho đám lãnh đạo tỉnh đứng ngẩn ngơ nhìn theo.

Lý Hiểu nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt sáng bừng lên. Trong lòng thầm nghĩ, thế nào mới gọi là dạng người khủng chứ, đây mới là khủng nè, quyến rũ con dâu của tổng bí thư Lâm mà không có việc gì, đây mà không khủng thì ai mới khủng!

Sau khi Vương Trạch Vinh trở về thị ủy Xuân Dương thì lập tức tìm các lãnh đạo thị ủy khác tới, thông báo chuyện tổng bí thư Lâm muốn tới kiểm tra các xí nghiệp cũ rồi đặc biệt nhấn mạnh vấn đề bảo an.

Trên internet xuất hiện các bức ảnh về Vương Trạch Vinh thì các cán bộ ở Xuân Dương đều biết tới. Mọi người đều suy đoán xem lần này tổng bí thư Lâm tới sẽ xuất hiện chuyện gì.

Một số người tin tức nhanh nhạy thì lại đang truyền tai nhau rằng trong số các bức ảnh đó có một cô gái là con dâu của tổng bí thư Lâm.

Nghe được tin tức kinh người này thì đám người thuộc Vương hệ kinh ngạc nhất, bọn họ biết mình với Vương Trạch Vinh hoàn toàn là quan hệ lên cùng lên mà xuống thì cùng xuống, nên cầu mong Vương Trạch Vinh không xảy ra chuyện gì cả!

Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh chẳng có bị làm sao nên nhịp tim của mọi người mới trở về lại như cũ.

Mệnh lệnh của thị ủy được truyền đạt rất nhanh chóng, các ban ngành lập tức hành động.

Ngày hôm sau, khi Vương Trạch Vinh đứng bên cạnh tổng bí thư Lâm ở nhà máy cơ khí tại Xuân Dương thì mọi người đều thấy được sự kiêu hãnh của Vương Trạch Vinh. Từ biểu tình có thể nhìn ra tổng bí thư Lâm rất tán thưởng Vương Trạch Vinh.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện trông rất là thân thiết!

- Nghe nói nhà máy cơ khí Xuân Dương đã từng là một xí nghiệp cũ có vấn đề lớn?

Tổng bí thư Lâm nhìn thấy diện mạo đổi mới hoàn toàn của cánh cửa nhà máy liền hỏi Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh còn chưa kịp nói thì Cổ Duy Thành đứng cạnh cười nói:

- Thưa tổng bí thư, nói về nhà máy cơ khí Xuân Dương này thì trước đây có chuyện công nhân viên bị sa thải gây rối rất nghiêm trọng, đó là bởi vì vấn đề hủ bại đã phá nát xí nghiệp này. Sau khi đấu tranh chống lại hủ bại thành công, đích thân đồng chí Vương Trạch Vinh đã chủ trì xây dựng và cải cách lại xí nghiệp này, chuyển đổi và huấn luyện công nhân viên bị sa thải, đưa kỹ thuật mới và cấp thêm tài chính vào. Hiện tại hiệu quả và lợi ích của nhà máy cơ khí Xuân Dương rất tốt, thu nhập của công nhân cũng rất ổn định.

Tổng bí thư Lâm khẽ gật đầu đi vào bên trong.

Lần này tổng bí thư Lâm cũng không đi theo trình tự mà bọn Vương Trạch Vinh đã bố trí mà đi thẳng tới một hộ gia đình cũ nát.

Đây là một gia đình có 5 người, bọn họ không ngờ được lại có nhiều lãnh đạo lớn đến nhà mình nên đều giật nảy mình.

Thấy bộ dạng khiếp đảm của những người này, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói với một người cao tuổi nhất:

- Chào cụ, tổng bí thư đến thăm cụ đó.

Thính giác của ông cụ này cũng không tốt lắm nên không quản tới tổng bí thư Lâm mà tới cầm tay Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Vương, ngài là bí thư Vương, tôi biết ngài.

Tổng bí thư Lâm nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy rất thú vị, những lời ông cụ này nói rất chân thật, hắn cũng muốn nghe xem ông cụ này định nói gì.

Hai tay Vương Trạch Vinh bị ông cụ nắm lấy, ông cụ ngấn lệ nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, ngài đúng là đại ân nhân của nhà chúng tôi, ngài nhìn xem, ngày nào tôi cũng thắp một nén hương kính ngài.

Thốt ra lời này, mọi người mới phát hiện trên một cái bàn thờ sạch sẽ sáng bóng thì ngoài mấy bức ảnh thờ tổ tiên ra còn có một bức ảnh thấp hơn ở bên dưới, vừa nhìn qua thì có thể thấy đó là một bài vị được làm từ lâu trên đó đề ba chữ "Bí thư Vương".

Nhìn thấy tấm bài vì này, Vương Trạch Vinh hoảng sợ vội vàng nói:

- Như vậy sao được!

Tổng bí thư Lâm mỉm cười tiến lên hỏi:

- Thưa cụ, tại sao cụ lại muốn thờ bài vị này?

Thấy tổng bí thư Lâm tiến lên, ông cụ này dường như mới nhận ra giật mình run run nói:

- Ngài, ngài có phải là tổng bí thư Lâm!

Nói tới đây ông cụ liền chìa tay ra bắt tay với tổng bí thư Lâm nói:

- Xin chào tổng bí thư Lâm!

Tổng bí thư Lâm kéo ông cụ ngồi xuống hỏi:

- Cụ à, tại sao cụ lại muốn thờ bài vị của bí thư Vương?

Nhắc đến việc này, ông cụ cầm chặt tay tổng bí thư Lâm nói:

- Bí thư Vương là một bí thư tốt, không có bí thư Vương thì không có nhà chúng tôi hôm nay!

Qua trò chuyện thì mới biết được, từ sau khi nhà máy cơ khí cải cách thì bọn họ chỉ nhận được một ít tiền rồi cả nhà nhanh chóng rơi vào tình trạng thất nghiệp. Người trong nhà đều là những công nhân viên công tác nhiều năm trong xí nghiệp, hầu như chẳng có kỹ năng nào khác, sau ông cụ lại ốm đau bệnh tật đã tiêu tốn hết tiền cả nhà. Đã có thời điểm ai nấy đều ở bên bờ tuyệt vọng, ông cụ cũng đã có lúc nghĩ tới cái chết nên đã đi mua thuốc diệt chuột chuẩn bị cả nhà chết cùng nhau thì đúng lúc này Vương Trạch Vinh đã đàm phán xong với xí nghiệp, qua đó xí nghiệp và thành phố đã trích ra một khoản tiền để cứu trợ. Hơn nữa sau đó còn đề xuất tiến hành điều tra việc cải cách xí nghiệp khiến cho ông cụ lại nhen nhóm hi vọng, sau đó một thời gian nhà máy cơ khí đã thay đổi chóng mặt, ông cụ đã đến tuổi nên được cho về hưu và nhận lương hưu. Còn con trai và con dâu đều được huấn luyện lại được đi làm tiếp, hơn nữa còn trở thành công nhân cốt cán, thu nhập tăng lên nhiều nên có đủ khả năng cho đứa bé đến trường. Khi nghĩ đến tất cả những điều này là do Vương Trạch Vinh mang đến nên cả nhà ông cụ liền coi vị bí thư mới đến này là ân nhân cứu mạng và quyết định làm một bài vị để thờ phúng.

Nghe xong ông cụ trình bày, biểu tình của tổng bí thư Lâm liền trở nên trang nghiêm.

Vợ ông cụ liền lấy một bình thuốc nhỏ được bọc kín từ trên bàn thờ nói với tổng bí thư:

- Thưa tổng bí thư, ông già nhà tôi giấu tôi đi mua gói thuốc này, thiếu chút đã khiến cho cả nhà chết hết. Sau này nói lại thì chúng tôi mới được biết chuyện này, gói thuốc này tôi cũng không ném đi mà giữ lại và đặt lên bàn thờ làm kỷ niệm!

Nhìn bình thuốc nhỏ này, tổng bí thư Lâm lập tức xúc động nói với mọi người:

- Mọi người có nhìn thấy không, giả bộ là cái gì, giả bộ chính là hủ bại! Giả bộ chính là những lời trách mắng của nhân dân với chú ý! Thưa các đồng chí, nghe xong việc này tôi cảm thấy lòng nặng trĩu, không biết mọi người có cảm tưởng như thế nào nhưng chú ý là chính đảng vì nhân dân phục vụ, chúng ta là công bộc của nhân dân. Không ngờ dưới sự lãnh đạo của chúng ta mà dân chúng lại sinh ra tuyệt vọng, đây chính là một loại khiển trách đối với chúng ta!

Nói tới đây, tổng bí thư Lâm nắm chặt tay ông cụ nói:

- Thưa cụ, là tổng bí thư tôi thấy thẹn trong lòng!

Ông lão cũng cầm chặt tay tổng bí thư nói:

- Không có việc gì, không có việc gì, có bí thư Vương ở thành phố Xuân Dương này thì chúng tôi có hi vọng!

Lúc này tổng bí thư Lâm nhìn về phía bài vị trên bàn thờ nói với mọi người:

- Đã nhìn thấy chưa, ba chữ "Bí thư Vương" này đại biểu cho sự tin tưởng của nhân dân đối với Đảng ta, ba chữ này không còn là của cá nhân đồng chí Vương Trạch Vinh nữa mà đã đại biểu cho cán bộ Đảng viên chúng ta. Tôi hi vọng chúng ta sẽ xuất hiện nhiều bí thư Vương hơn nữa.

Lại hỏi thăm thêm tình hình thì được biết rằng gia đình này dần dần phát triển, tổng bí thư Lâm nói với đoàn lãnh đạo hộ tống:

- Mọi người nhất định phải nhớ kỹ đó, chúng ta là công bộc của nhân dân!

Ra khỏi nhà này, tổng bí thư Lâm nói với Vương Trạch Vinh ở bên cạnh:

- Vốn muốn hiểu thêm một gia đình không theo bố trí của các đồng chí, không ngờ tôi lại được học một bài học sinh động đến vậy. Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi rất hài lòng về công tác của đồng chí ở thành phố Xuân Dương!

Trong khi nói chuyện tổng bí thư Lâm cầm tay Vương Trạch Vinh lắc lắc nói:

- Cần phải giữ vững cái tâm một lòng làm việc vì dân này!

Vương Trạch Vinh cũng rất bất ngờ khi phát sinh chuyện như vậy, không ngờ vẫn có người lập bài vị cho mình, có phần ngượng ngùng nói:

- Thưa tổng bí thư, tôi cũng không ngờ có người lập bài vị. Tôi là Đảng viên, việc này có ảnh hưởng không tốt, tôi sẽ thương lượng để bọn họ mau chóng dỡ bỏ bài vị này.

Tổng bí thư Lâm mỉm cười nói:

- Đây là tâm ý của dân chúng, đồng chí cứ coi đây là một sự khích lệ đối với mình đi. Khi làm bất cứ chuyện gì thì đồng chí có thể nghĩ tới bài vị đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK