Quân nhân hôm nay không ngờ bại hết, đây không chỉ có Uông Chính Phong mà các quân nhân khác đều không ngờ, việc này vốn không thể xuất hiện mà lại xuất hiện. Theo Uông Chính Phong nghĩ hôm nay dù như thế nào cũng phải làm Vương Trạch Vinh say một trận. Chỉ có như vậy thì mọi người mới tán thành Vương Trạch Vinh. Nhưng bây giờ Uông Chính Phong vừa có chút ngạc nhiên vừa vui mừng. Vương Trạch Vinh và Uông Chính Phong nhìn nhau, cả hai đều nở nụ cười. Uông Chính Phong vẫy tay mời Vương Trạch Vinh đi vào phòng mình.
Vương Trạch Vinh thấy thư phòng của Uông Chính Phong khác các thư phòng khác. Trong này còn phải điền mật mã ở cửa mới có thể đi vào.
Qua vài cánh cửa tới một nơi rất bí mật. Chẳng qua đi vào thì thấy ở đây có hoa, có cây cối, rất đặc biệt.
Một quân nhân quân hàm trung tướng rót trà rồi nhanh chóng rời đi.
Vương Trạch Vinh không biết nơi này còn có gì mình không phát hiện nữa.
Có lẽ nhìn ra suy nghĩ của Vương Trạch Vinh, Uông Chính Phong nói:
- Đây là quy định, có rất nhiều điểm phải giữ bí mật. Đương nhiên nơi này cũng chỉ là một thư phòng mà thôi, không nên căng thẳng.
Vương Trạch Vinh gật đầu, việc này có lẽ là bình thường.
- Sao, bác bảo người mang gì đó tới ăn chứ?
Vừa nãy Uông Chính Phong thấy Vương Trạch Vinh ngoài uống rượu thì không ăn gì.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hôm nay ngoài uống rượu chính là đi vệ sinh, cháu đúng là hơi đói bụng.
Hôm nay Vương Trạch Vinh mới biết quân nhân coi uống được rượu cũng là danh dự.
Uông Chính Phong ấn nút trên bàn rồi nói:
- Làm đồ ăn đưa vào, phải nhanh.
Hai người nói chuyện được vài câu thì bên ngoài có nữ quân nhân bưng vài món đồ ăn đi vào rồi lập tức rời đi. Hai người bắt đầu ăn.
Uông Chính Phong vừa nãy cũng ăn không lo. trong thời gian ngắn mà Vương Trạch Vinh làm nhiều người say ngã như vậy, y đúng là không ngờ tới. Hai người chỉ ngồi ăn chứ không nói chuyện.
Vương Trạch Vinh ăn rất nhanh, ăn hết hai bát liền bỏ bát xuống mà nói:
- Văn hóa rượu của Trung Quốc đúng là muốn mạng, lúc nào cũng có thể đấu rượu. Cháu thấy Trung Quốc sẽ tiến bộ nếu thay đổi được việc này.
Uông Chính Phong ăn xong rồi nói:
- Đây là cách thông thường để qua lại của Trung Quốc, không thể bỏ. Chẳng qua từ biểu hiện hôm nay của cháu đúng là rất tốt.
Vương Trạch Vinh cũng chỉ nói mà thôi. Hắn đương nhiên biết văn hóa rượu sao có thể bỏ. Rất nhiều chuyện chỉ có thể hoàn thành trên bàn rượu. Ví dụ như hôm nay nếu hắn không biết uống rượu, muốn hòa hợp là không thể.
- Cháu cũng biết.
Vương Trạch Vinh nói.
- Quân đội Trung Quốc là lực lượng rất quan trọng, Đảng phải phụ trách quân đội cho nên nếu cháu không có căn cơ bên quân đội thì cho dù cháu là Phó chủ tịch Quân ủy, cháu có thể chỉ huy được không?
Uông Chính Phong đột nhiên nói như vậy.
Lời này rất rõ ràng, Vương Trạch Vinh nhìn Uông Chính Phong và thầm nghĩ bắt đầu từ bây giờ Uông Chính Phong coi như chính thức giúp mình.
Vương Trạch Vinh đương nhiên nghĩ đến nên thở dài nói:
- Một thường dân đương nhiên không thể chỉ huy được quân đội.
Uông Chính Phong cười nói:
- Ngoài Chủ tịch Mao ra thì nước ta có mấy người thực sự giỏi trong việc này.
Vương Trạch Vinh đúng là chưa nghĩ tới, hắn suy nghĩ một chút.
- CHáu có thể không biết quân sự nhưng cũng không thể không có mấy người bên quân đội làm tay chân. Không ai hoàn hảo, chỉ cần cháu hiểu chính trị là có thể khống chế được quân đội.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Chính Phong, không biết sao mà bắt đầu phục y.
Vương Trạch Vinh từ trên người Uông Chính Phong thấy rất nhiều thứ. Đây là người như thế nào? Nhìn Uông Chính Phong, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận người này nếu đối mặt với liqd và tình thân, y nhất định chọn lợi ích quốc gia.
- Ông Tiểu Kiều nói đúng, bác có thể lên chức này là đã đi tới đỉnh, hy vọng chỉ có thể đặt hết vào cháu.
Uông Chính Phong thở dài nói.
- Bác không có hy vọng tiến thêm sao?
Vương Trạch Vinh không biết nói gì.
Uông Chính Phong lắc đầu nói:
- Cháu nhìn lịch sử phát triển nước ta xem thì thấy giữ quân đội và chính trị phải được chia rõ ràng.
Vương Trạch Vinh nghe thấy vậy liền không tiện hỏi. quân nhân muốn lên chức không phải muốn là được, trong này có rất nhiều điều bị khống chế, hỏi nữa cũng vô ích.
- Những người này đều đáng tin, hôm nay gọi cháu tới chính là hy vọng cháu có thể được bọn họ ủng hộ.
Uông Chính Phong nói.
Nghĩ đến ba người mình thấy,Vương Trạch Vinh cảm thấy cần phải nói vài câu.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói với Uông Chính Phong:
- Hôm nay nhiều người như vậy nhưng không biết sao cháu thấy có ba người có biểu hiện không tốt.
Vương Trạch Vinh nói như vậy ngay cả hắn cũng không tin. Mình dựa vào cái gì nói bọn họ biểu hiện không đúng. Vương Trạch Vinh liền nói ba người kia với Uông Chính Phong.
Uông Chính Phong là nhân vật quân nhân làm chính trị, thấy Vương Trạch Vinh nông thôn như vậy, y liền nhíu mày. Y biết Vương Trạch Vinh trẻ như vậy ngồi lên chức Bộ trưởng thì cũng có cách xem người của mình.
Khó hiểu chính là Uông Chính Phong cũng không hỏi tại sao Vương Trạch Vinh nói ra như vậy, y lập tức ghi nhận lời Vương Trạch Vinh nói:
- Bác sẽ quan sát một chút.
Uông Chính Phong là người rất cẩn thận, lập tức tiếp nhận sự chỉ điểm của Vương Trạch Vinh.
- Cháu chỉ là cảm thấy như vậy mà thôi.
- Dù là như thế nào thì cháu đã có thể nói ra suy nghĩ của mình, bác sẽ quan sát kỹ.
Vương Trạch Vinh một lần nữa đánh giá Uông Chính Phong cao hơn. Đây là người rất quyến đoán, là người làm việc lạnh lùng. Đồng thời Vương Trạch Vinh cũng hiểu tính cách của Uông Chính Phong. Y là kẻ thà giết sai chứ không bỏ sót. Ba người mình nói sẽ bị y trọng điểm giám sát.
Một lần nữa nghĩ đến ba người kia, Vương Trạch Vinh không hề hối hận. Bọn họ không phải thân tín của Uông Chính Phong, có thể là do thế lực chống đối phái tới.
- Trạch Vinh, bác nói một điều. Uông Phỉ bây giờ là phụ nữ của cháu, con của nó cũng là con cháu Uông gia, đứa bé là người kế thừa Uông gia, cũng là con cháu. Cho nên bây giờ Uông gia giúp cháu chính là giúp mình.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nghe nói Lâm Khâm sẽ có phát triển, anh ta là con rể bác mà.
Uông Chính Phong hừ một tiếng rồi nói:
- Cháu nếu là đàn ông của Uông Phỉ thì cũng biết quan hệ của hai đứa kia. Thằng ranh kia là gì chứ?
Vương Trạch Vinh nghe thấy Uông Chính Phong nói như vậy liền trợn tròn mắt. Có bố vợ như vậy sao?
- Đừng nhìn bác như vậy, so sánh giữa cháu và Lâm Khâm. Lâm Khâm đại biểu Lâm gia, cháu thì sao? Cháu không có Vương gia, cháu có thể đại biểu Hạng gia và Uông gia. Có hai nhà này ủng hộ, cháu có một con đường lớn đi tới, hy vọng rất lớn.
Lời này đã rất rõ ràng, trong mắt Uông Chính Phong thì Vương Trạch Vinh xuất thân rất bình thường. Ở Bắc Kinh đầy các gia tộc, gia đình Vương Trạch Vinh không thể nói là gia tộc, càng không cần tranh đấu với các gia tộc khác. Theo Uông Chính Phong nghĩ thì Vương Trạch Vinh chỉ là người phát ngôn cho Hạng gia và Uông gia mà thôi.
Vương Trạch Vinh nghe vậy thì có chút không vui, không có Vương gia. Ai quy định mình không thể phát triển Vương gia. Con của mình và Lữ Hàm Yên là họ Vương, con Tiểu Giang cũng họ Vương cơ mà.
Vương Trạch Vinh bắt đầu có suy nghĩ thành lập và phát triển Vương gia.
Vương Trạch Vinh mặc dù suy nghĩ như vậy nhưng không hề biểu hiện ra.
- Trạch Vinh, cháu bây giờ đã làm Bộ trưởng, rất nhiều chuyện phải chú ý. Ví dụ con bé Diệp Ny Na kia, cháu có biết là cháu tới tỉnh Sơn Nam đã tạo ảnh hưởng rất không tốt không. Có phụ nữ khác thì bác không phản đối nhưng phải chú ý ảnh hưởng. Hơn nữa phụ nữ như vậy có thể mang gì cho cháu, không mang đến gì cả.
Vương Trạch Vinh bực bội nói:
- Đây là việc riêng của cháu.
Vương Trạch Vinh có cảm giác Uông Chính Phong còn có suy nghĩ gì đây, như là muốn khống chế mình.
- Đúng, đây là việc riêng nhưng sự phát triển của cháu không là việc cá nhân nữa, mà đại biểu lợi ích rất nhiều người. Bác không hy vọng nó ảnh hưởng đến đại cuộc.
- Dù như thế nào cháu cũng không hy vọng có người ảnh hưởng tới chuyện của cháu, không hy vọng có người theo dõi.
Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói.
- Ha ha, đương nhiên rồi. Cháu có thể hoàn toàn yên tâm, mọi người làm gì cũng là vì tốt cho cháu.
Trong mắt Uông Chính Phong lộ ra một tia sát khí.