Mục lục
Quan Khí​
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về phía tỉnh, Vương Trạch Vinh đã đưa được Tiền Hồng đảm nhiệm chức vụ Phó trưởng ban thường trựcTổ chức cán bộ. Có vị trí này trợ lực, tiếp theo hắn lại nghĩ đến tình hình của bộ máy Thị ủy thành phố Xuân Dương. Sau khi thương nghị với Cổ Duy Thành xong, rất nhanh chóng hắn liền bắt đầu điều chỉnh và bổ sung bộ máy của Thị ủy thành phố Xuân Dương.

Lúc này trong Thị ủy thành phố Xuân Dương có mười một Thường ủy, ngoại trừ Vương Trạch Vinh ra còn có đám người Lý Ích Tài, Trâu Tùng Diệu, Mạc Đại Bưu, Kỳ Hiền Mẫn, Dương Kế Thuận, Giang Vân Đảng.

Việc điều chỉnh bộ máy Thị ủy thành phố Xuân Dương đã trở thành đại sự của toàn bộ nhóm cán bộ trong thành phố. Rất nhiều người muốn tìm các phương pháp để chạy chọt Vương Trạch Vinh, bắt đầu có nhiều người bắt đầu bộc lộ tài nghệ của mình. Phó Thị trưởng thành phố Xuân Dương Lục Đào Nguyên vẫn thường xuyên quan sát đến tình hình liên quan đến Thường ủy. Hắn vẫn luôn luôn tin tưởng một đạo lý rằng bất kể người nào cũng đều có giá, chỉ là để mua được thì phải trả giá lớn hay nhỏ mà thôi.

Vốn trong việc này thì Lục Đào Nguyên thực hiện cực kỳ cẩn thận. Từ một cán bộ nhỏ bé phát triển lên đến Phó Thị trưởng, hắn phát hiện thủ pháp của mình đến nay vẫn chưa từng gặp phải sai lầm, vừa an toàn lại vừa hiệu quả.

Trong lý giải của Lục Đào Nguyên thì trong sinh tồn của xã hội thì có người thích danh, có người thích lợi lại có người thích sắc đẹp. Bất kể là dạng người gì, chỉ cần tìm được đúng điểm chuẩn mà người ta yêu thích, tung ra một đòn thì chắc chắn đạt được hiệu quả.

Ngồi ở trong phòng làm việc, Lục Đào Nguyên nhớ lại quãng đường mà mình đã đi qua. Hắn nhớ rõ một lần giao dịch chiếm được tiện nghi nhất là lần phát triển từ chức Chủ tịch xã trở thành Phó Chủ tịch huyện. Lúc ấy Bí thư Huyện ủy là một người cơ bản không có một kẽ hở gì có thể chui qua được, nhìn qua thì chính là dạng người đối nhân xử thế vô cùng quang minh chính đại.

Lúc ấy Lục Đào Nguyên sau khi âm thầm quan sát một thời gian rất lâu, sau đó mới phát hiện ra Bí thư Huyện ủy này lúc không có việc gì là lại nghiên cứu các đồ dùng cổ trong gia đình. Hắn liền tìm được trong xã một cái ghế bành đưa đến nhà Bí thư Huyện ủy, cùng với hắn thảo luận về công nghệ chế tác các đồ dùng cổ trong gia đình. Chính vì cái ghế này mà hai người đã trở thành bạn tốt, không lâu sau khi báo lên cấp trên việc chọn người đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch Huyện, với sự sắp xếp của chính mình mà đã thành công trong việc tiến chức.

Lúc này, Lục Đào Nguyên phát hiện ra rằng đã là thời kỳ mấu chốt. Hiện tại bộ máy Thị ủy thành phố Xuân Dương đang thiếu người, nếu Vương Trạch Vinh có thể đồng ý mình được tiến chức thì gần như chắc chắn việc này đã được quyết định.

Nâng chén trà lên uống một ngụm, trên mặt của Lục Đào Nguyên các nếp nhăn xếp thành hàng, đến mắt cũng trở nên như sợi chỉ. Hắn đúng thật không nghĩ ra được là Vương Trạch Vinh này thích điểm gì.

Đối với Vương Trạch Vinh này, Lục Đào Nguyên đã phân tích trong thời gian rất lâu. Thông qua phân tích, vấn đề đầu tiên được Lục Đào Nguyên loại trừ là việc Vương Trạch Vinh thuộc dạng người thích sắc đẹp, tiếp theo lại loại trừ hắn thuộc dạng người yêu thích danh lợi.

Lấy tay gõ nhẹ trên bàn, Vương Trạch Vinh đầu tiên là con rể của Hạng Nam, mà Hạng Nam là ai, Hạng Nam là Phó Thủ tướng. Cưới cô con gái của người này thì cho dù Vương Trạch Vinh có mấy cái gan cũng không dám ra ngoài làm loạn với những người con gái khác. Vì thế, Vương Trạch Vinh là người không dám tham sắc.

Sắp xếp loại bỏ sự tình này, sau đó Lục Đào Nguyên lại loại trừ tiếp việc Vương Trạch Vinh là người yêu thích danh lợi. Từ việc xảy ra một loạt các sự kiện như vậy trong tỉnh Bắc Dương này thì có thể thấy được trong thời điểm này Vương Trạch Vinh đang được dư luận thổi phồng trở thành một nhân vật, đấu sĩ gì đó chống tham nhũng. Mà quan sát người này lại có thể thấy rằng người này trong đối nhân xử thế đúng là rất là khiêm tốn.

Đương nhiên, Vương Trạch Vinh là người lăn lộn trên chốn quan trường thì chắc chắn hắn sẽ thích địa vị, nhưng cho dù thế nào thì mình cũng không thể cấp cho hắn điều này được.

Vương Trạch Vinh tham tiền chăng? Suy nghĩ một hồi hắn lại lắc lắc đầu. Từ lúc Vương Trạch Vinh tới tỉnh Bắc Dương này, từ biểu hiện cho thấy hắn chưa bao giờ thu lễ vật, đây là việc mà tất cả mọi người đều biết. Mà quan trọng hơn nữa là vợ của Vương Trạch Vinh hiện giờ đang cầm đầu một công ty lớn, trong ý nghĩ của bọn họ thì đúng là tiền bạc không phải là vấn đề.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Đào Nguyên cố gắng tìm hiểu một cách cẩn thận xem rốt cuộc là Vương Trạch Vinh thích cái gì.

- Lão Lục, tối thế này mà vẫn ở đấy sao?

Tiếng điện thoại di động vang lên, sau đó Lục Đào Nguyên nghe được từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng. Trong lòng hắn bất chợt nhảy lên, dường như hắn đã bắt được điểm mấu chốt nào đó.

Điện thoại đến là do vợ ngoài giá thú của Lục Đào Nguyên, đây là một giảng viên đại học.

Sau khi cúp điện thoại, Lục Đào Nguyên vỗ mạnh một cái lên đùi. Rốt cuộc hắn cảm thấy đã tìm ra được nhược điểm của Vương Trạch Vinh.

Tuy rằng Vương Trạch Vinh cưới con gái của Phó Thủ tướng làm vợ nhưng chẳng lẽ trong lòng hắn lại không có ý tưởng muốn hái hoa ngoài.

Vương Trạch Vinh một mình tới tỉnh Bắc Dương này, trong thời gian dài như vậy hắn vẫn phải ngăn chặn các ham muốn trong cuộc sống sinh hoạt. Một người trẻ tuổi sống như vậy chẳng lẽ lại không có lúc phát cuồng lên?

Lén lút sắp xếp cho hắn một cô gái thì có lẽ hắn sẽ thật cao hứng.

Nói đến chuyện yêu đương vụng trộm thì với một Vương Trạch Vinh dư thừa tinh lực như vậy đúng là một việc rất có lực hấp dẫn.

Càng nghĩ càng cảm thấy điều này đúng, nhưng lúc này Lục Đào Nguyên lại đang tự hỏi là có thể sắp xếp cái loại con gái như thế nào? Con gái bình thường thì không thể được, tốt nhất chính là loại người tràn đầy khí chất tao nhã mà lúc trên giường lại có thể hầu hạ đàn ông được sảng khoái. Mà để như vậy lại hoàn hảo nhất phải là một cô gái có xuất thân đàng hoàng.

Có chút khó khăn!

Lục Đào Nguyên phát hiện việc này có phần rất khó khăn.

Ở trong phòng ngồi suy xét một thời gian dài, sau đó ánh mắt hắn sáng lên. Cô gái như thế không phải là tình nhân của mình là Thường Lệ có một em gái tên là Thường Giai hay sao. Cô gái này là một giảng viên đại học ở Xuân Dương, khí chất tốt, dáng hình đẹp, ánh mắt lại như làn nước. Nghe bảo cô gái này hay tập yô-ga, nếu mà như vậy thì ở trên giường cô ta có thể có nhiều động tác mà người khác không thực hiện được.

Không biết như thế nào, vừa nghĩ đến đây thì trong đầu Lục Đào Nguyên lại sinh ra một ít ham muốn tình dục.

Sau khi có ý tưởng này, rốt cuộc hắn đã trở về trạng thái bình tĩnh. Đi ra từ văn phòng, hắn lập tức chạy thẳng một mạch tới nhà của Thường Lệ.

Trong quá trình công tác của Lục Đào Nguyên, Thường Lệ cũng thường xuyên theo dõi nhìn thấy Vương Trạch Vinh trên Ti vi. Nghĩ đến việc để cho em gái mình trở thành người phụ nữ của Vương Trạch Vinh thì cũng không uổng phí lắm nên Thường Lệ gọi em gái là Thường Giai đến làm một hồi công tác tư tưởng. Công tác này không ngoài chính là khuyên em gái mình trở thành một người đàn bà bí mật của Vương Trạch Vinh. Chỉ cần đi theo Vương Trạch Vinh khẳng định là có tiền, hơn nữa quyền thế cũng chắc chắn rất lớn.

Đúng thật là một cơ hội cần phải nắm thật chắc, bởi vì vừa lúc Thường Giai cũng có một cô bạn, cô bạn này được một cán bộ âm thầm bao dưỡng rồi sau đó trước mặt Thường Giai, cô ta liền lên mặt. Một cô gái được một cán bộ huyện bao dưỡng mà đã có quyền thế như vậy. Đừng nhìn thấy vẻ bề ngoài của Thường Giai có vẻ lạnh lẽo mà không nghĩ rằng cô ta cũng hy vọng có ngày mình sẽ vượt lên được cô bạn kia. Hơn nữa có bà chị rất mất công sức khuyên nhủ, lại nhìn thấy chị bởi vì theo Lục Đào Nguyên mà trong nhà mình đã thay đổi được diện mạo. Đặc biệt là em trai mình thông qua quan hệ của Lục Đào Nguyên được thăng chức lên thành trưởng phòng. Do vậy mà trong suy nghĩ của cô cũng bắt đầu tiếp nhận một chuyện như vậy.

Lại suy nghĩ về Vương Trạch Vinh, cô đã thấy người này trên Ti vi, đây là người trẻ tuổi, dáng vẻ cường tráng. Cuối cùng với việc này cô cũng gật đầu chấp thuận.

Ngay lúc này thì Vương Trạch Vinh không biết được các sự tình đang diễn ra. Lục Đào Nguyên âm thầm thao tác một kế hoạch dụ Vương Trạch Vinh vào bẫy.

Sau khi chuẩn bị kỹ việc này, Lục Đào Nguyên vội vàng chạy tới Vương Trạch Vinh để báo cáo công tác.

Gặp được Vương Trạch Vinh, Lục Đào Nguyên biểu hiện ra ngoài một bộ dáng cực kỳ nghiêm túc, tiến hành báo cáo nội dung công tác mà hắn phụ trách.

Vương Trạch Vinh đã sớm xem qua quan khí của Lục Đào Nguyên, phát hiện thấy quan khí của hắn có ý tứ nghiêng về phía mình. Vì vậy cho đến nay, đối với Phó Thị trưởng này thì trong thái độ của Vương Trạch Vinh biểu lộ ra một chút khách khí.

Nghe xong Lục Đào Nguyên báo cáo, Vương Trạch Vinh nói với hắn:

- Đồng chí Lục Đào Nguyên, công tác của đồng chí thực hiện được rất kiên định. Nghe xong báo cáo của đồng chí, tôi cảm thấy các đồng chí đã lĩnh hội được đúng tinh thần của Thường ủy, nhất định phải tiếp tục phát huy giữ vững.

- Đều là kết quả dưới sự chỉ đạo của Bí thư Vương. Chúng tôi nhất định sẽ thực hiện thật tốt công tác.

Đối với công tác của Lục Đào Nguyên thì thực ra trong lòng của Vương Trạch Vinh là rất vừa lòng. Trong khoảng thời gian tới, Vương Trạch Vinh cũng đã cố ý để cho Lục Đào Nguyên tiến vào Thường ủy. Tuy nhiên, hắn cũng có chút do dự bởi trong quan khí người này thì các tia chính khí không tồn tại nhiều.

Hiện tại, yêu cầu của Vương Trạch Vinh đối với người phụ tá có một tiêu chuẩn rất trọng yếu, đó chính là trong quan khí tất nhiên phải có các tia chính khí. Bây giờ đối với Lục Đào Nguyên này mà nói, bởi Vương Trạch Vinh không phát hiện ra trong quan khí của người này có tồn tại nhiều tia chính khí cho nên lập tức có chút do dự.

Căn cứ quan sát của Vương Trạch Vinh, trong quan khí không tồn tại tia chính khí có nghĩa là trong lòng hắn không có khả năng để ý đến quảng đại quần chúng, những việc thực hiện trong công tác chủ yếu là xuất phát từ lợi ích.

Trong điều chỉnh cán bộ của thành phố Xuân Dương, Vương Trạch Vinh bây giờ như mặt trời ở giữa buổi trưa nên bây giờ rất nhiều người muốn đầu nhập về phía hắn. Tuy nhiên, Vương Trạch Vinh chủ yếu quan sát nếu trong quan khí không tồn tại các tia chính khí thì nhất định không sử dụng người như vậy.

- Bí thư Vương, không biết lúc nào thì ngài có thể sắp xếp thời gian đi kiểm tra một chút các công tác được phân công của tôi?

Lục Đào Nguyên thử hỏi thăm. Vương Trạch Vinh cũng muốn tiến thêm một bước để hiểu biết thêm một chút về công tác của Lục Đào Nguyên nên cười nói:

- Tốt lắm, vậy buổi sáng ngày mai đi.

Lục Đào Nguyên là Phó Thị trưởng được phân công quản lý văn hóa, giáo dục, vệ sinh. Nghe được Vương Trạch Vinh đồng ý đi kiểm tra công tác, trong lòng hắn rất vui vẻ, vội vàng đi tiến hành sắp xếp.

Sáng sớm hôm sau, Vương Trạch Vinh cùng đi với Lục Đào Nguyên đến kiểm tra một vài địa phương.

Vương Trạch Vinh rất vừa lòng đối với Lục Đào Nguyên trong việc quản lý các công tác được phân công. Kiểm tra mấy địa điểm kia xong, trong lòng Vương Trạch Vinh lập tức có ý tưởng để cho Lục Đào Nguyên tiến vào Thường ủy.

- Bí thư Vương, ngài xem hây giờ đã đến giờ ăn cơm. Chúng tôi cũng đã thu xếp một chỗ ăn cơm, ngài cùng đi ăn với chúng tôi một lần.

Lục Đào Nguyên nói.

Vương Trạch Vinh nhìn xem thời gian thì quả thực đúng như vậy liền cười nói:

- Tốt lắm, vậy chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.

Xe chạy đến một nhà ăn có phong cảnh rất đẹp, Vương Trạch Vinh phát hiện người tới ngoại trừ Lục Đào Nguyên ra thì cũng chỉ có thêm hai người.

Đây là hai cô gái có hình dáng rất đẹp. Thấy được hai cô gái này, trong lòng Vương Trạch Vinh đối với việc đề bạt Lục Đào Nguyên lập tức đánh lên một dấu chấm hỏi thật to.

- Bí thư Vương, hai cô gái này đều là giảng viên đại học, hơn nữa đây là hai chị em. Tôi biết ngài vẫn quan tâm đến các vấn đề trong cuộc sống của các giáo viên cho nên tôi mời các cô ấy đến với suy nghĩ là sẽ giải đáp được tình hình của các giáo viên hiện giờ. Ngài có thể hỏi thăm từ các cô ấy.

Mặc dù Vương Trạch Vinh có chút nghi hoặc nhưng cũng mỉm cười gật đầu chào hai chị em này.

Hôm nay hai chị em đều tiến hành ăn mặc một cách tỉ mỉ. Đặc biệt là cô em, khí chất tao nhã trên người cô được toát ra một cách toàn diện.

Lục Đào Nguyên âm thầm đánh một ánh mắt về phía tình nhân, Thường Lệ ngồi ở bên cạnh Vương Trạch Vinh khẽ cười nói:

- Bí thư Vương, tôi là giảng viên của trường đại học, em tôi là luật sư. Nếu ngài có suy nghĩ gì về tình hình của các giáo viên thì chúng tôi có thể giải thích rõ cho ngài hiểu.

Thường Giai biểu hiện ra bên ngoài một bộ dạng dịu dàng, ngồi ở một bên giúp đỡ Vương Trạch Vinh uống bát trà giải nhiệt. Cô nói:

- Bí thư Vương, ngài một mình sống ở thành phố Xuân Dương này, trong sinh hoạt chắc chắn là không tiện lợi lắm. Nếu cần hai chị em chúng tôi hỗ trợ, ngài cứ việc phân phó. Chúng tôi tuy rằng không làm được việc lớn gì nhưng giúp ngài ở điểm này thì có thể thực hiện được.

Khi nói chuyện, cô dùng hết khả năng biểu hiện ra một bộ dáng rất quan tâm.

- Bí thư Vương, em tôi nói đúng lắm. Tôi thường xuyên nhìn thấy ngài trên Tivi đi đến các nơi kiểm tra công tác, đúng là cực kỳ vất vả.

Hai chị em một trái một phải dùng những lời nói ôn hòa nhỏ nhẹ nói với Vương Trạch Vinh, thể hiện ra một thứ tình cảm rất quan tâm.

Vương Trạch Vinh vội hỏi thăm một chút về công việc giảng dạy và tình hình cuộc sống của các cô, toàn bộ quá trình trong bữa ăn có vẻ rất hòa hợp.

Nhìn thấy không khí như thế, trong lòng Lục Đào Nguyên cảm thấy rất cao hứng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, xem ra Vương Trạch Vinh này đúng là thuộc loại người phải dùng đến các cạm bẫy ôn nhu của các chị em để thu thập. Vương Trạch Vinh tuổi trẻ như vậy, đây lại là thời điểm tinh lực tràn đầy thì sao mà hắn có thể chịu được tình cảnh cặp chị em xinh tươi như hoa này dụ dỗ làm chuyện đó trên giường? Than thầm một tiếng, Lục Đào Nguyên tự hỏi nếu là mình thì đúng là cũng không thể chịu được sự hấp dẫn kiểu này.

Nếu thật sự có thể đạt được điều này thì bỏ qua một cô gái như Thường Lệ này cũng không phải tiếc lắm.

Nhìn Thường Giai đang gắp rau giúp Vương Trạch Vinh, Thường Lệ ngồi một bên lại đang biểu hiện cử chỉ săn sóc, trong lòng Lục Đào Nguyên sớm đã có ý định cống dâng Thường Lệ cho Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Vương, tôi vừa nhận được cuộc điện thoại, nội dung là trên tỉnh muốn tới kiểm tra các công tác có liên quan. Cục trưởng Cục vệ sinh muốn gặp tôi báo cáo để sắp đặt chương trình, ngài cứ ăn đi, tôi phải đi một chút.

Nhìn thấy bộ dạng của Lục Đào Nguyên đang muốn cố ý rời đi, lập tức trong lòng Vương Trạch Vinh đem suy nghĩ đưa hắn vào trong danh sách chuẩn bị được đề bạt trở thành quá khứ.

Việc ngày hôm nay quá sức rõ ràng, chính xác là Lục Đào Nguyên có ý tứ muốn dẫn mối cho mình.

Tuy rằng hai chị em này đúng là thuộc cái loại có sức hấp dẫn đàn ông rất mạnh, nhưng mà Vương Trạch Vinh thì cái dạng con gái gì mà còn chưa thấy qua. Lục Đào Nguyên không ngờ chọn thủ pháp này để lấy lòng mình, điều này đủ để thuyết minh người này không phải là người có thể dùng được.

- Đồng chí Đào Nguyên, buổi chiều nay công việc của tôi còn rất nhiều. Chúng ta cùng nhau đi thôi.

Khi nói lời này thì Vương Trạch Vinh cũng đứng lên.

Không nghĩ tới lại xảy ra tình huống này, trong đầu Lục Đào Nguyên không ngừng suy nghĩ. Hôm nay đã thực hiện một loạt các sắp xếp, theo toàn bộ quá trình cho đến lúc này thì không khí tạo được trong các sắp xếp cũng không có vấn đề gì. Như thế nào mà Vương Trạch Vinh đột nhiên nói muốn đi? Chẳng lẽ hắn thuộc cái loại người trước mặt người khác thì đạo mạo hiên ngang, sau lưng thì mới làm những việc khác?

Nghĩ đến đây, Lục Đào Nguyên mỉm cười nói:

- Bí thư Vương, nếu vậy cũng tốt. Để các cô ấy lưu lại cách thức liên lạc, có thể bất cứ lúc nào ngài cũng có thể thông qua các cô ấy để hiểu biết thêm về tình hình của các giáo viên.

Thường Lệ vội vàng lấy ra một cái danh thiếp nói:

- Bí thư Vương, đây là danh thiếp của tôi, bất cứ lúc nào ngài cần cũng có thể liên hệ với tôi.

Thường Giai cũng lên tiếng nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, đây là danh thiếp của em. Cho dù ngài ở nơi đâu, bất cứ lúc nào, nếu cần em giúp đỡ thì ngài đều có thể liên hệ.

Vương Trạch Vinh cũng không muốn bác bỏ thể diện của hai cô gái này, lập tức nhận lấy các danh thiếp rồi giả bộ nói:

- Đi thôi, tôi ghi nhận.

Nhìn bóng dáng Vương Trạch Vinh rời đi, đột nhiên hai cô gái có một loại cảm giác thất bại.

Thường Giai dậm chân một cái, nhìn cô chị nói:

- Chị nhìn xem việc này đúng là làm em thẹn chết đi được. Tự động đưa đến cửa mà người ta cũng không thèm để ý em một chút.

Thường Lệ cũng rất buồn bực, trước mặt Lục Đào Nguyên bản thân mình cố tình lấy lòng Vương Trạch Vinh chính là muốn nhìn một chút thái độ của Lục Đào Nguyên đối với mình. Kết quả lại phát hiện Lục Đào Nguyên về cơ bản không để ý gì đến cả. Người đàn ông này đúng là để đạt được mục đích của mình thì ngay cả tình nhân của mình cũng có thể bán đứng được.

- Em à, không quan hệ lắm. Anh ta đã nhận được cách liên lạc là còn có hi vọng, chúng ta nghĩ cách truy đuổi. Tục ngữ nói nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng giấy, nếu truy đuổi được anh ta thì cái gì em cũng đều có.

Rất nhanh, lập tức Vương Trạch Vinh gạt bỏ chuyện này sang một bên. Ngồi ở trên xe hắn cười thầm loại chiêu số này của Lục Đào Nguyên. Không ngờ hắn lại chọn cách đi đường hẹp. Đúng là hắn không biết gì về các suy nghĩ của mình, thế mà hắn lại nghĩ rằng có thể dựa vào hai cô gái lại có thể mua được bản thân mình.

Thầm than trong lòng một tiếng, Lục Đào Nguyên nếu mà không chọn chiêu số như vậy thì đúng là mình không nhìn ra hắn lại là loại người như thế. Có đôi khi quan khí hướng theo mình thì cũng không có nghĩa là toàn bộ đều như vậy. Quan khí hướng theo mình chỉ nói rõ được rằng thái độ của đối phương, cái mấu chốt chính là trong lòng có còn tồn tại ý tưởng khác hay không.

Mặc dù Lục Đào Nguyên này đúng là có chút năng lực, nhưng hắn đã làm ra chuyện này đã đủ để thuyết minh rằng hắn cũng không phải là cái loại người mà mình cần.

Đừng nói Xuân Dương, ngay cả trên toàn bộ tỉnh thì tình hình hiện nay cũng đã có sự thay đổi rất lớn. Thủ hạ của mình cũng không thiếu người, phải dùng người là dùng một ít người mà trong tâm hắn có tồn tại các tia chính khí. Chỉ có người như vậy mới có thể chân chính vì dân chúng mà làm việc, và cũng chỉ có người như vậy mới quyết tâm đi theo làm việc với mình.

Tới trình độ này rồi, lý giải của Vương Trạch Vinh đối với quan khí lại có thêm một ít sự phát triển. Ở thời điểm trước kia, người mà hắn sử dụng chủ yếu là nhìn ở hướng quan khí, chỉ cần trên quan khí hướng theo phía mình là liền có thể sử dụng do đó tạo thành kết quả là những người này không đồng đều, so le nhau, bất cứ dạng người gì cũng có.

Bây giờ thì khác rồi, đã đạt tới vị trí Phó Bí thư Tỉnh ủy, trong tay có rất nhiều người tài, lại càng có rất nhiều người mà trên quan khí hướng theo phía mình cho nên để lựa chọn sử dụng ai thì Vương Trạch Vinh đã bắt đầu chú trọng đến những người mà trên quan khí của người đó tồn tại các tia chính khí.

Trong khoảng thời gian này, tâm tính của các cán bộ Xuân Dương đã bắt đầu rối loạn.

Vương Trạch Vinh nghĩ đến đây liền cảm thấy phải đưa việc tiến hành điều chỉnh và bổ sung thường ủy Thị ủy Xuân Dương nhanh lên mới được. Nếu không làm như vậy thì sau khi bộ máy mới của Tỉnh ủy được tạo thành thì chắc chắn sẽ có một chút các biến số, trong việc này thì thời gian không chờ đợi người được.

Lục Đào Nguyên cũng không biết rằng đối với các hành vi của hắn trong việc cố ý lấy lòng Vương Trạch Vinh thì không chỉ không có tác dụng mà ngược lại bởi hắn đã làm như vậy nên kết quả là Vương Trạch Vinh đã trực tiếp gạch tên hắn trong danh sách đề cử đi.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đã đi khỏi, hắn đi một vòng rồi lại quay về địa điểm ăn cơm. Kết quả hắn phát hiện là Thường Giai cũng đã rời đi, Thường Lệ thì nhìn về phía hắn, trong ánh mắt của cô mất đi cái loại tình cảm như ngày xưa nữa.

- Ngày mai các em nhanh chóng liên lạc với Vương Trạch Vinh đi.

Lục Đào Nguyên căn bản không để ý đến suy nghĩ của Thường Lệ, vừa nhìn thấy cô liền lớn tiếng nói.

Trong lòng Thường Lệ vốn đã vạn phần ủy khuất, nghe nói như thế cũng không nói cái gì, liền cầm cái túi xách xoay người đi ra phía bên ngoài. Trong lòng cô đột nhiên toát ra một suy nghĩ, bất kể như thế nào thì mình cũng phải đi theo để câu dẫn Vương Trạch Vinh cho Lục Đào Nguyên nhìn thấy rằng mình cũng không phải là người có thể tùy tiện vứt bỏ.

Nhìn một bàn ăn trên đó đầy đồ ăn thừa, Lục Đào Nguyên phát hiện là hôm nay có lẽ mình đã là một việc sai lầm.

Một mình ngồi ở chỗ kia kiểm tra lại chính xác các tình huống diễn ra, trên mặt hắn lộ ra một loại vẻ mặt thể hiện sự khó hiểu.

Chẳng lẽ Vương Trạch Vinh này trong vấn đề kia lại có vấn đề, đã sắp xếp một cặp chị em xinh đẹp như hoa như vậy mà không ngờ cũng không có một chút cảm giác.

Lần đầu tiên Lục Đào Nguyên phát hiện lý luận kia của chính mình là bất cứ người nào cũng có thể mua được đã xuất hiện vấn đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK