- Hối hận còn kịp.
Uông Phỉ nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Anh đến bây giờ vẫn nghi ngờ tình cảm của em?
Ở đây cách phòng Uông Nhật Thần một đoạn rẽ, Vương Trạch Vinh ôm chầm lấy Uông Phỉ vào lòng, cô bé này đã cố gắng rất nhiều để có ngày này. Bây giờ đã là như vậy, Vương Trạch Vinh cũng chỉ có thể dùng hết tấm chân tình của mình đáp lại cô.
Nằm trong lòng Vương Trạch Vinh, hai mắt Uông Phỉ nhắm lại, cố gắng hưởng thụ sự yên bình mà hắn mang tới.
Thấy lỗ tai Uông Phỉ đã đỏ, lại cảm nhận cơ thể mềm mại trong lòng, Vương Trạch Vinh không nhịn được mà muốn hôn cô.
Không biết lúc nào chỗ đó của Vương Trạch Vinh đã cứng lên.
Rõ ràng cảm nhận được sự biến hoá của cơ thể Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ khẽ rên lên một tiếng, người mềm nhũn dựa vào lòng hắn.
Nhìn cô bé ngây thơ, Vương Trạch Vinh khẽ hôn lên tai cô.
Nụ hôn này làm cả người Uông Phỉ run lên. Cô đã bao giờ gặp việc này, cả người có cảm giác rất kỳ lạ.
Hai người rất nhanh không ngừng hôn nhau.
Uông Phỉ mềm nhũn nằm trong lòng hắn, Vương Trạch Vinh đúng là muốn lập tức xử lý.
Chẳng qua hắn rất nhanh khống chế mình. Ở đây có Uông Nhật Thần, tuy Uông Nhật Thần đã đồng ý quan hệ của hai người nhưng hắn đâu dám ăn Uông Phỉ vào lúc này.
Nói thật nếu như bây giờ làm chuyện đó với Uông Phỉ mà có Uông Nhật Thần ở đây, Vương Trạch Vinh không dám.
Một lần nữa sờ mó cơ thể Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói:
- Lần sau anh nhất định ăn em.
Uông Phỉ không nghe thấy Vương Trạch Vinh nói gì, miệng chỉ ừ một tiếng. Bây giờ dù Vương Trạch Vinh có làm gì thì cô cũng không phản đối.
Nghe tiếng rên nhỏ của cô, Vương Trạch Vinh nhìn xung quanh một chút thấy ở đây không phải chỗ làm việc đó. Chẳng qua lúc này Vương Trạch Vinh rất hâm muốn, bên dưới không ngừng cạ cạ vào cơ thể Uông Phỉ.
- Tiểu Phỉ, chị cháu tới đó, bảo cháu đi đón.
Hai người đang định có hành động thì nghe thấy Uông Nhật Thần lớn tiếng nói.
Giọng của ông làm cho Uông Phỉ và Vương Trạch Vinh rất kinh ngạc. Uông Phỉ rất xấu hổ nhìn Vương Trạch Vinh, rồi nằm trong lòng ngực Vương Trạch Vinh mà lên tiếng.
- Ông, cháu đi đón chị ấy đây.
Khẽ hôn lên mặt Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ nhỏ giọng nói:
- Anh yêu, em lúc nào cũng là của anh.
Nói xong câu này cô liền vội vàng rời khỏi vòng ôm của hắn.
Nghe Uông Phỉ đã thay cách gọi, Vương Trạch Vinh một lần nữa ôm cô và hôn dài:
- Có muốn anh cùng đi đón Tiểu Kiều không?
Uông Phỉ lắc đầu nói:
- Anh bận việc nên không cần đâu.
Uông Phỉ tiễn Vương Trạch Vinh ra khỏi biệt thự.
Đi ra, Vương Trạch Vinh mới phát hiện nơi này còn có cả người như quân lính đang canh gác.
Chuyện hôm nay làm Vương Trạch Vinh rất khổ sở, tâm trạng hắn không thể bình tĩnh. Hắn chưa bao giờ nghĩ quan hệ giữa mình và Uông Phỉ sẽ như thế này. Nghĩ đến sau khi bố mẹ Uông Phỉ biết chuyện, Vương Trạch Vinh lắc đầu, có lẽ Uông Nhật Thần phải tốn nhiều công sức.
Từ hôm nay mình lại có thêm một người phụ nữ.
Vương Trạch Vinh ngồi trong xe mà một lúc lâu không khởi động máy, cứ ngồi ngẩn ra đó.
Vương Trạch Vinh lấy thuốc ra hít vào một hơi thật sâu.
Vương Trạch Vinh bây giờ coi như biết vì sao Uông Nhật Thần luôn giúp đỡ mình.
Đang suy nghĩ thì thấy điện thoại di động vang lên, Vương Trạch Vinh lấy ra thì thấy là số máy lạ gọi tới.
- Tôi là Tiền Đại Quân.
Đối phương lúc này cười nói:
- Ha ha, Bí thư Vương à, tôi là Tiền Đại Quân ở Tỉnh ủy.
- Tiền Đại Quân.
Vương Trạch Vinh lúc này mới biết đối phương là Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Tiền Đại Quân, Tiền Đại Quân là người Phú gia.
Vương Trạch Vinh liền biết tại sao Tiền Đại Quân gọi cho mình, mục đích chính là vì việc làm đường của Phú gia ở Thường Hồng.
Mọi người cũng là Thường vụ tỉnh ủy nên Vương Trạch Vinh khách khí nói:
- Trưởng ban Tiền, chào anh.
Tiền Đại Quân cười nói:
- Bí thư Vương, tôi nghe nói anh lên Phượng Hải, sao, tôi mời anh dùng bữa được không?
Nghĩ đến Phó thị trưởng Triệu Hoài Đức Thường Hồng là người của Tiền Đại Quân, Vương Trạch Vinh biết rõ Tiền Đại Quân qua Triệu Hoài Đức mà biết hành tung của mình.
- Tôi đang không có chỗ ăn, vậy làm phiền rồi.
Tiền Đại Quân là Thường vụ tỉnh ủy nên Vương Trạch Vinh phải nể mặt.
- Ở Tương Phi viên, tôi chờ ở đó.
Tiền Đại Quân vui vẻ nói.
Đây là nhà hàng rất sang trọng ở Phượng Hải, Vương Trạch Vinh từng đến đó một lần.
Giao thông Phượng Hải bây giờ rất chật chội, một đoạn ngắn mà mất nhiều thời gian mới tới, trên đường rất hay kẹt xe.
Lần này Vương Trạch Vinh đến chỗ Uông Nhật Thần không mang theo ai, xe này là xe riêng của hắn.
Quả nhiên đường tắc, Vương Trạch Vinh không thể làm gì là gọi điện thông báo cho Tiền Đại Quân.
- Không sao, đường Phượng Hải vốn vậy mà. Tôi đợi.
Khi Vương Trạch Vinh tới nơi thì đã hơn nửa tiếng.
Thấy Tiền Đại Quân đứng dưới lầu đợi, Vương Trạch Vinh bắt tay y rồi nói:
- Làm phiền Trưởng ban Tiền đợi lâu. Không ngờ đường Phượng Hải tắc nhiều như vậy.
Tiền Đại Quân cười ha hả nói:
- Cũng không bao lâu nữa thì tình hình Thường Hồng các anh cũng vậy mà.
Sau khi vào cửa, Vương Trạch Vinh thấy còn có cả Phú Thì Kiên.
Phú Thì Kiên chủ động bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bí thư Vương, tôi đến có làm ngài mất hứng không?
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ hôm nay Phú Thì Kiên mới là nhân vật chính nên cười nói:
- Chủ tịch Phú, không sao, tôi sớm muốn mời anh dùng bữa để cảm ơn anh ủng hộ Thường Hồng. Hôm nay nhờ Trưởng ban Tiền để mời anh vậy.
Phú Thì Kiên cười nói:
- lời này nên là tôi nói mới phải, cảm ơn Thường Hồng ủng hộ tập đoàn chúng tôi.
- Không nói khách khí nhiều làm gì, mời ngồi.
Tiền Đại Quân đưa tay ra mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống.
Theo sắp xếp trong Tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh xếp sau Tiền Đại Quân vì thế Tiền Đại Quân ngồi ở giữa, Vương Trạch Vinh và Phú Thì Kiên ngồi hai bên.
Tiền Đại Quân dù sao cũng là Trưởng ban Tuyên giáo nên không khí trong bàn rượu rất sôi nổi.
Vương Trạch Vinh đã đói, sáng sớm đến nhà Uông Nhật Thần và sợ hãi, bây giờ vấn đề được giải quyết nên hắn muốn lấy lại dinh dưỡng, vùi đầu mà ăn.
Thấy Vương Trạch Vinh ăn nhiều như vậy, Tiền Đại Quân và Phú Thì Kiên có chút ngạc nhiên.
Ăn no, Vương Trạch Vinh cầm lấy khăn lông lau miệng rồi nói:
- Hôm nay đúng là hơi đói, sao hai anh không ăn?
Tiền Đại Quân cười ha hả nói:
- Tôi còn tưởng anh mấy ngày không ăn.
Vương Trạch Vinh nâng chén lên nói:
- Tôi mời hai vị.
Sau khi uống xong, Phú Thì Kiên nhìn Tiền Đại Quân, Tiền Đại Quân khẽ gật đầu.
- Bí thư Vương, hôm nay mời anh đến là có việc muốn nói. Có lão Phú ở đây. Nhớ lúc đó khi tập đoàn Phú Dân đến hỗ trợ xây dựng đường cao tốc cho Thường Hồng. Bây giờ anh thấy đó, giống như có người muốn tập đoàn Phú Dân xảy ra chuyện.
Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, ngoài mặt lại rất nghiêm nghị:
- Tôi cũng nghe thấy việc này. Chủ tịch Phú, khi làm kinh tế thì không thể làm chuyện vi phạm pháp luật.
Phú Thì Kiên hơi tái mặt mà nói:
- Bí thư Vương, tập đoàn Phú Dân chúng tôi là tập đoàn chấp hành nghiêm chỉnh pháp luật, quyết không thể làm việc đó.
Vương Trạch Vinh nói:
- Vậy là tốt.
Tiền Đại Quân nhíu mày và thầm nghĩ Vương Trạch Vinh này đúng là biết đánh trống lảng.
- Bí thư Vương, tôi thấy anh nên quan tâm một chút, không thể làm lớn chuyện. Như vậy sẽ không có lợi cho sự phát triển của Thường Hồng.
Tiền Đại Quân nói.
Phú Thì Kiên cũng nhân cơ hội mà nói:
- Bí thư Vương, anh tôi cũng rất quan tâm đến việc này.
Vương Trạch Vinh nhìn Phú Thì Kiên, biết y đã nói rõ ràng. Mục đích chính là muốn mình biết Phú gia rất coi trọng việc này, lúc nào cũng có thể tiến vào.
Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:
- Xin Chủ tịch Phú yên tâm, phải tin vào đồng chí của chúng ta. Bọn họ sẽ làm rõ ràng.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Tiền Đại Quân và Phú Thì Kiên tái mặt. Bọn họ biết ý của Vương Trạch Vinh, đó chính là phải tra triệt để.