- Trạch Vinh, vừa có quyết định điều chỉnh bộ máy Nam Điền. Lần này điều Trưởng ban tổ chức cán bộ ra, điều một người từ Tây Hà tới làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, người này vốn là thư ký của Tư Mã Hoàng.
Nghe tin này Vương Trạch Vinh rất ngạc nhiên. Không ngờ Tư Mã Hoàng không buông tha Nam Điền. Xem ra Tư Mã Hoàng lên Bắc Kinh đã lừa được Tư Mã Tú.
Vương Trạch Vinh ngồi đó mà suy nghĩ rất lâu. Xem ra suy nghĩ của hắn quá ngây thơ. Hắn vốn nghĩ Tư Mã Hoàng coi trọng mình, sẽ không chèn ép mình. Nhưng chính trị có ai nói rõ được. CHo dù mọi người đầy chính khí nhưng dính tới quyền lực thì sao có thể bỏ qua. Lần này Tư Mã Hoàng đưa thư ký đến Nam Điền chính là không muốn bỏ qua Nam Điền.
- Gọi Mã Yến Đống tới một chút.
Vương Trạch Vinh nói với Phan Bằng Trình.
Nếu Trưởng ban tổ chức cán bộ mới tới, hắn phải làm tốt chuẩn bị mới được. Một lúc sau Mã Yến Đống tới. Đây là người rất có năng lực và khôn khéo.
Sau khi Vương Trạch Vinh đến Nam Điền, Mã Yến Đống đã dựa vào Vương Trạch Vinh. Mã Yến Đống cũng có quan hệ của mình. Quan trọng nhất y có bạn học ở Bắc Dương. Y từ bạn học hiểu rõ tình hình của Vương Trạch Vinh ở Bắc Dương, y liền quyết tâm đi theo Vương Trạch Vinh.
Ngày thứ ba khi Vương Trạch Vinh tới Nam Điền, lúc chưa ai đến nhà Vương Trạch Vinh, Mã Yến Đống đã tới.
Đối với người dựa vào mình ngay khi mới tới, Vương Trạch Vinh lập tức tiếp nhận đối phương vì biết Mã Yến Đống thực lòng.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không coi tất cả là thân tín. Khi nói chuyện với Mã Yến Đống, hắn có thể nghe ra mặc dù Mã Yến Đống dễ dàng dựa vào mình nhưng đối phương cũng có năng lực mạnh trong công tác tổ chức.
Thấy Mã Yến Đống cẩn thận ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nói:
- Công tác Ban Tổ chức cán bộ có thuận lợi không?
Mã Yến Đống biết Vương Trạch Vinh không phải hỏi là trong Ban Tổ chức cán bộ có vấn đề gì không? Ban Tổ chức cán bộ Nam Điền cũng không có vấn đề gì, mà là hỏi mình có thể khống chế Ban Tổ chức cán bộ không?
- Bí thư Vương, các đồng chí Ban Tổ chức cán bộ đều nói chính trị, tất cả mọi người đều biết nắm chắc phương hướng.
Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, Mã Yến Đống này đúng là biết nói.
- Lần này Trung ương có thể sẽ điều chỉnh Ban Tổ chức cán bộ. Đồng chí Chu Huệ điều khỏi Nam Điền, Trung ương phái một người từ tỉnh khác đến Ban Tổ chức cán bộ.
Vương Trạch Vinh từ từ nói, hắn cũng muốn dùng việc này xem thái độ của Mã Yến Đống.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Mã Yến Đống hơi buồn. Theo y nghĩ mình rất có thể thay thế Chu Huệ. Nếu Trung ương điều người mới tới Ban Tổ chức cán bộ, vậy mình không thể lên làm Thường vụ tỉnh ủy.
Chẳng qua Mã Yến Đống cũng là người rất nhanh nhạy, y biết Vương Trạch Vinh nói trước với mình, đây là coi trọng mình, đây là tin tưởng mình. Đương nhiên có lẽ Bí thư Vương còn có ý thử thách mình.
Mã Yến Đống suy nghĩ rất nhanh rồi nghiêm túc nói:
- Bí thư Vương yên tâm, dù ai đến làm Trưởng ban, tôi luôn kiên quyết đoàn kết triển khai công việc xung quanh Tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra trong mắt Mã Yến Đống có vài tia hơi buồn.
Thấy Mã Yến Đống nhanh như vậy đã điều chỉnh được tâm trạng, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Người này có thể dùng, nhanh như vậy đã điều chỉnh được, vậy là quá tốt.
- Trưởng ban mới tới vốn là thư ký của Ủy viên trưởng Tư Mã Hoàng.
Vương Trạch Vinh nói thêm.
Nghe Vương Trạch Vinh nói tình hình của Trưởng ban tổ chức cán bộ mới tới, Mã Yến Đống không hề suy nghĩ nhiều đã biết ảnh hưởng của việc này đối với Nam Điền. Tư Mã Hoàng là bố vợ của Tiền Minh Phú, bây giờ đổi Chu Huệ thày thư ký của Tư Mã Hoàng, thư ký này nhất định kiên định đi theo Tiền Minh Phú. Như vậy Tiền Minh Phú có ba phiếu trong Tỉnh ủy.
Đương nhiên Mã Yến Đống cũng biết tình hình của mình. Sau khi Vương Trạch Vinh đưa y lên làm Phó trưởng ban thường trực thì y đã dóng dấu Vương Hệ, không thể thay đổi.
Bây giờ là lúc cần tỏ vẻ trung thành. Nghĩ vậy Mã Yến Đống ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói với Vương Trạch Vinh:
- Xin Bí thư Vương có chỉ thị đối với công tác của Ban Tổ chức cán bộ sau đây.
Lời này mặc dù hơi mờ ảo nhưng lại rất trực tiếp, đây là tỏ vẻ mình sẽ luôn nghe Vương Trạch Vinh trong công tác ở Ban Tổ chức cán bộ.
- Đồng chí Chu Huệ nếu điều đi, Trưởng ban mới trong thời gian ngắn chưa quen với tình hình, điều này làm anh phải làm nhiều việc, có gì khó khăn có thể đến báo cáo với tôi.
- Tôi nghe Bí thư Vương.
Mã Yến Đống nghiêm túc nói.
Chiều hôm dó Vương Trạch Vinh nhận được điện của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, bảo hắn và Chu Huệ lên Ban Tổ chức cán bộ Trung ương. Vương Trạch Vinh nói việc này với Chu Huệ. Hắn có thể nghe ra tâm trạng Chu Huệ rất không tốt. Tin rằng ả cũng biết Ban Tổ chức cán bộ Trung ương gọi đến là có việc gì.
Khi Vương Trạch Vinh đến Bắc Kinh, Hạng Nam lại ra nước ngoài. Vương Trạch Vinh liền đến nhà Uông Nhật Thần.
Thấy Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh thấy ông rõ ràng già đi sau việc của Uông Chính Phong. Vương Trạch Vinh nói:
- Ông, cháu gọi Tiểu Phỉ về.
- Tiểu Phỉ gọi về nói một tháng nữa mới về được.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Cháu bé sắp gần tuổi rồi, nhanh quá.
Con của Vương Trạch Vinh đặt tên là Uông Khai Vận, nghĩ đến tên này, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm mắng Uông Nhật Thần. Ông lão này đặt tên gì như món ăn. Chẳng qua thấy ông vui, Vương Trạch Vinh cũng vui. Con hắn họ Uông thì cũng là con hắn. Hai người ngồi xuống, Uông Nhật Thần nói:
- Có phải Ban Tổ chức cán bộ Trung ương gọi cháu lên Bắc Kinh?
Vương Trạch Vinh gật đầu.
- Biết tại sao mọi người không phản đối Tư Mã Hoàng đưa thư ký của mình tới Nam Điền không?
Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh hơi động tâm. Nói thật Tư Mã Hoàng dù có thực lực mạnh thì cũng không bằng lực lượng sau lưng mình. Có Hạng Nam, có Bí thư Lâm, có mấy ông lão kia, mọi người hợp sức thì Tư Mã Hoàng đâu dễ đạt mục đích. Nhưng sao lần này lại thành như vậy.
Thấy Vương Trạch Vinh có vẻ khó hiểu, Uông Nhật Thần cười nói:
- Lần trước Tư Mã Hoàng đến Nam Điền, Trung ương hy vọng thông qua việc này mà rèn luyện cháu. Nhưng chuyện loại lên khiến Tư Mã Hoàng về Bắc Kinh rất mất mặt.
Uông Nhật Thần cười cười, nghĩ đến bộ dạng của Tư Mã Hoàng khi về Bắc Kinh, tâm trạng ông đúng là khá tốt.
Vương Trạch Vinh cũng cười cười, hắn đương nhiên có thể nghĩ ra tâm trạng của Tư Mã Hoàng.
- Lần này điều Chu Huệ đi có phải do Tư Mã Hoàng?
- Ừ, ả này mà để ở Nam Điền thì Tư Mã Hoàng chỉ cần nghĩ tới Nam Điền là sẽ mất mặt.
- Biết cô ta điều đi đâu không ông?
- Tạm thời điều thới Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân toàn quốc, dù sao cũng không có ý nghĩa gì.
Uông Nhật Thần nói như một việc rất bình tĩnh.
Đúng thế, Chu Huệ trong mắt bọn họ đúng là không quan trọng. Thực ra Vương Trạch Vinh cũng không để ý đến ả. Do ả tự gây họa mà.
Uông Nhật Thần nói:
- Lần này Tiền Minh Phú về Bắc Kinh, có lẽ Tư Mã Hoàng vì con nên tha thứ cho Tiền Minh Phú.
Nghĩ đến Tư Mã Tú thì ngoài Tiền Minh Phú ra, ả đúng là không có sự lựa chọn nào tốt hơn. Vương Trạch Vinh nói:
- Tiền Minh Phú và Tư Mã Tú có lẽ không duy trì được lâu.
- Tư Mã Hoàng cũng biết việc này, đây là việc bất đắc dĩ.
Nghĩ tới Tư Mã Hoàng khôn khéo một đời mà lại không có biện pháp với con cái, Vương Trạch Vinh đúng là thương thay cho ông ta.
- Trung ương cũng có suy nghĩ là mượn lực lượng của Tiền Minh Phú, đương nhiên chủ yếu là lực lượng của Tư Mã Hoàng để thử thách cháu. Việc này Tư Mã Hoàng thấy rõ, y cũng thuận thế mà làm.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tiền Minh Phú có thể đấu cháu sao?
Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh và cười nói:
- Cháu đừng coi thường Tiền Minh Phú. Bây giờ trong tay y có ba phiếu, nếu có thêm vài người thì sẽ có quyền lên tiếng ở Nam Điền, tin rằng y rất nhanh sẽ về Nam Điền, cháu phải chuẩn bị tâm lý. Con người đều vì lợi ích, thấy Tiền Minh Phú không ngã mà còn tăng lực lượng, mọi người sẽ nghĩ như thế nào?
Vương Trạch Vinh cuối cùng coi như hiểu sao thư ký của Tư Mã Hoàng có thể đến Nam Điền. Chỉ cần hiểu rõ, Vương Trạch Vinh lại thấy yên tâm hơn hẳn.
Thấy Vương Trạch Vinh dần trưởng thành, Uông Nhật Thần khá vui.