Không ai ngờ tình hình lại là như vậy, đây là một cơn động đất quá lớn. Bộ máy lãnh đạo Thường Hồng ngoài người của Vương Trạch Vinh thì hầu như đổi hết. Ngay cả người của Vương Trạch Vinh cũng có vài người bị rời đi, tình hình quá phức tạp.
Làm sao bây giờ? Đây là việc lớn đối với các cán bộ Thường Hồng. Bây giờ bộ máy mới tới thì các cán bộ sẽ bị điều chỉnh. Nghĩ đến tương lai thì tâm trạng các cán bộ có chút phức tạp. Vương Trạch Vinh vẫn còn rất mạnh, người Vương Hệ khá vui vẻ về việc này. Chẳng qua người của Phùng Triêu Lâm lại vô cùng lo lắng.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết suy nghĩ của mọi người nhưng hắn không hề ra mặt. Hắn ngồi trong văn phòng xem văn bản. Lần này chính là cơ hội tốt để tổng hợp lại bộ máy.
Vương Trạch Vinh xem một vài văn bản và gặp vài cán bộ, Hạng Nam gọi tới.
Hạng Nam cũng nhận được tình hình của Thường Hồng.
- Trạch Vinh, lần này điều chỉnh ở Thường Hồng về cơ bản làm chúng ta hài lòng, ít nhất thế lực của con vẫn được đảm bảo.
- Tình hình tỉnh Giang Sơn càng lúc càng phức tạp. Lần này các nhà tạm thời hợp sức mà thôi. Qua việc này con cũng thấy Phó bí thư Lâm gặp rất nhiều khó khăn.
- Con nói đúng, Sử Thiên Cầm lần này đã điều đến phía Tây bắc làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, cô ta điều đi khiến chúng ta mất một người ở tỉnh Giang Sơn. Như vậy có ảnh hưởng nhất định đối với bước tiếp theo của con.
Vương Trạch Vinh nói:
- Sao Phó chủ tịch Sử lại đi vậy bố?
- Đây là chuyện bất đắc dĩ, có khi cần phải thỏa thuận một chút. Chẳng qua cô ta cũng không thiệt gì. Sau khi đến Tây bắc thì không bao lâu nữa sẽ tiến thêm một bước.
Vương Trạch Vinh biết việc này Hạng Nam nhất định có bố trí nên không hỏi nhiều.
Hạng Nam có chút hưng phấn nói:
- Lần trước bố nói chuyện Chương Kiều Cương với con thì bây giờ đã được bổ nhiệm làm Quyền Chủ tịch tỉnh Sơn Nam, Khuông Năng Hỉ cũng thành Phó bí thư tỉnh Sơn Nam. Hai người bọn họ hợp tác thì tình hình tỉnh Sơn Nam sẽ thay đổi.
Vương Trạch Vinh nghe như vậy liền hiểu được Hạng Nam không thể bỏ tỉnh Sơn Nam, bây giờ có hai người làm Phó bí thư thì thế lực Hạng hệ sẽ tăng mạnh.
Hạng Nam lần này gọi là để nhắc nhở Vương Trạch Vinh một chút nên nói:
- Trạch Vinh, bây giờ dù là tỉnh Giang Sơn hay là Thường Hồng đều có chút phức tạp. Con nên biết lần này có rất nhiều thế lực dính vào, công tác của con sẽ gặp khó khăn lớn. Làm việc có thể không gây mâu thuẫn là tốt nhất.
- Bố, con biết.
Vương Trạch Vinh ngồi trong văn phòng mà không ngừng có điện thoại gọi tới. Các cuộc gọi điện hỏi tình hình Thường Hồng, đương nhiên càng nhiều người tỏ vẻ chúc mừng Vương Trạch Vinh.
Uông Phỉ cũng gọi tới nói:
- Vương ca, lần này anh coi như đạt được mục tiêu, ông nội nói chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Phó bí thư Lâm ở trong sở cũng có chút khó khăn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh sẽ gọi điện cảm ơn Bí thư Uông.
Uông Phỉ nói:
- Anh biết là được rồi, ông nội không để ý mấy cái này đâu.
Nghĩ đến lời ám chỉ của Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh nói:
- Được rồi, mấy hôm nữa anh tới Phượng Hải mời em ăn cơm.
- Tốt quá, quyết định thế nhé. Em chờ anh.
Uông Phỉ rất vui vẻ mà nói, cô thích ở bên Vương Trạch Vinh.
Nghe giọng nói hưng phấn của Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh có chút đau đầu.
Cận Hình Đào có lẽ là người vui vẻ nhất. Lần này y điều đến Xương Dư làm Phó bí thư Thị ủy, đây là việc y không ngờ đến.
- Anh làm gì thế, không sợ con thấy sao?
Vợ Cận Hình Đào đỏ mặt vì bị y véo mông. Đã lâu y không làm như vậy.
- Em biết gì chứ, hôm nay anh rất vui.
Cận Hình Đào lại ngâm nga hát.
- Lão Cận, hôm nay khắp nơi đều bàn tán nói bộ máy lãnh đạo Thường Hồng biến hoá rất lớn, không biết tình hình của anh như thế nào.
- Ha ha, lần này anh đến Xương Dư làm Phó bí thư Thị ủy, em nói anh có phải là lên chức không?
Cận Hình Đào cười phá lên nói:
- Em không biết là năm nay anh sống khổ sở như thế nào đâu.
Vợ y hiểu rõ tình huống của y, Cận Hình Đào từ sau khi đấu không lại Vương Trạch Vinh liền vô cùng lo lắng bị đối phương đá đít.
Cận Hình Đào nói:
- Em biết không, anh vẫn mang theo cái đuôi làm người.
Nói đến đây Cận Hình Đào lại hát lớn lên giống như muốn phát tiết tâm trạng khó chịu trong lòng.
Thấy y như vậy, vợ nói:
- Anh nghĩ nhiều gì thế, Vương Trạch Vinh không làm gì anh?
- Ha ha. Em cho rằng Vương Trạch Vinh là người tốt ư. Hắn chỉ thấy anh nghe lời nên mới không động mà thôi. Bây giờ cuối cùng đã thoát nạn, đến Xương Dư thì anh là Phó bí thư Thị ủy, không bao giờ bị Vương Trạch Vinh áp chế nữa. Em nói anh có đáng ăn mừng không?
- Anh đó, anh không nghĩ Vương Trạch Vinh về sau sẽ là Thường vụ tỉnh ủy, đến lúc đó muốn xử lý anh không phải quá dễ sao?
Cận Hình Đào liền tái mặt lại, vợ y nói rất đúng.
Cận Hình Đào thở dài một tiếng rồi nói:
- Ôi, xem ra tối nay anh còn phải đến nhà Vương Trạch Vinh một chuyến rồi.
Y cũng là người thông minh, nghe vợ nhắc nhở như vậy liền phát hiện mình dù như thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Vương Trạch Vinh, không thể làm gì khác là đối mặt sự thật. Y cố gắng tạo quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh, chỉ có như vậy thì sau này mới không bị Vương Trạch Vinh xử lý.
Khác với Cận Hình Đào, tâm trạng Các Vũ Tuấn bây giờ rất không tốt, sa sầm mặt về nhà. Người khác đều được đề bạt, y vẫn điều đi làm Phó bí thư Thị ủy, đây là điều ngang hàng.
Các Vũ Tuấn vẫn không phục Vương Trạch Vinh, trong lòng y nghĩ đẩy Vương Trạch Vinh ngã xuống nên mới đầu hợp tác với Phùng Triêu Lâm, sau lại thấy Phùng Triêu Lâm không dám đấu với Vương Trạch Vinh nữa, y đành tự mình ra trận. Nhưng kết quả cuối cùng mình điều ngang hàng khỏi Thường Hồng. Bây giờ Vương Trạch Vinh như mặt trời giữa trưa, nghe nói ban Tổ chức cán bộ Trung ương đã nói chuyện với hắn. Vương Trạch Vinh sẽ vào Tỉnh ủy.
Các Vũ Tuấn ngồi trong nhà không ngừng hút thuốc, ngồi đó suy nghĩ tình huống của mình. Vấn đề của mình là không có năng lực sao? Mình có năng lực, nếu không thì sao phát triển đến được như hôm nay. Nhưng mình đấu với Vương Trạch Vinh thì mình không thể nhìn ra vấn đề đại cuộc. Uông Nhật Thần đề bạt Vương Trạch Vinh không phải là đột nhiên hứng khởi, mà Vương Trạch Vinh có nhiều chỗ dựa hơn. Nhân vật như vậy mà mình không dựa vào, vậy mà còn đi chống đối.
Các Vũ Tuấn muốn tự tay tát mình, mình làm sao đây, sao lại nhìn nhầm như vậy?
Nghĩ đến Khương Tắc Xương, Các Vũ Tuấn càng hiểu thêm mình sai như thế nào.
Y đột nhiên có một suy nghĩ, có thể hòa giải quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh từ chối không ít lời mời dùng cơm mà về nhà. Y biết rất nhiều người đang muốn dựa vào mình.
Thấy trong nhà chỉ có Vương Đại Hải, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Mẹ con đâu?
- Đến chỗ Tiểu Giang rồi.
Vương Đại Hải nói.
- Ồ.
Vương Trạch Vinh biết bố mẹ đã nhìn ra quan hệ của mình và Tiểu Giang, trong thời gian này hai người thường xuyên đến chỗ Tiểu Giang, mục đích là chăm sóc cháu nội.
- Tiểu Giang có một mình không dễ dàng gì. Mặc dù có bảo mẫu nhưng dạy bảo con cái thì phải chú ý.
Vương Đại Hải nói một câu rồi ngồi im.
Tắm xong, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất tốt. Quan trường đúng là quá mệt mỏi.
- Đồ ăn đều nóng, mau đi ăn đi. Hàm Yên dẫn cháu đến chỗ Tiểu Giang rồi.
Vương Đại Hải thấy Vương Trạch Vinh đã tắm xong đi ra liền nói một câu.
Vương Trạch Vinh gãi đầu, hắn không biết nói gì.
Vừa ăn cơm không thì chuông cửa vang lên, cán bộ Thường Hồng không ngừng có người tới làm Vương Trạch Vinh muốn được yên tĩnh cũng không thể.
Khi hắn vừa tiễn một đám người về thì thấy Cận Hình Đào và Các Vũ Tuấn một trước một sau tới.
Thấy hai người này tới, Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên.