Cuối năm, mọi người trong chính quyền không ngừng nhận được các loại tin tức, Thường Hồng cũng vậy. Thông qua công tác khẩn trương, các hạng mục công việc của thành phố đều thuận lợi. Bây giờ trụ sở chính quyền đã xây xong.
Người trong chính quyền không ai không muốn quan tâm, không ai không muốn biết chuyện sẽ diễn ra sắp tới. Nhất là việc chọn lựa phe phái, đó là việc rất lớn đối với mọi người.
Thường Hồng là nơi thay đổi nhiều nhất. Mọi người đều biết Bí thư Uông rất coi trọng Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh có Uông Nhật Thần ủng hộ, có lực lượng của Hạng gia nên không ai có thể coi nhẹ. Chẳng qua bây giờ lão gia tử Hạng gia không thể lên chức, Tổng bí thư và Uông Nhật Thần đều lui, cứ như vậy Vương Trạch Vinh sẽ không còn chỗ dựa. Điều này làm đám người do Phùng Triêu Lâm cầm đầu thấy có cơ hội.
Vương Trạch Vinh vốn muốn về Bắc Kinh giúp Hạng Nam, nhưng khi hắn đưa ra chuyện về Bắc Kinh, Hạng Nam lại nói ở tình hình này Vương Trạch Vinh có thể khống chế Thường Hồng hay không là quan trọng nhất.
Vương Trạch Vinh biết Hạng Nam không hiểu mình có thể nhìn quan khí, bây giờ Hạng gia có lẽ không còn tâm trạng tranh chức, chỉ suy nghĩ làm thế nào giữ được mình mà thôi.
Nghĩ đến mình có lên Bắc Kinh cũng không giúp được gì cho Hạng Nam, Vương Trạch Vinh đành phải ở lại Thường Hồng. Tình hình thay đổi nên hắn cần có bố trí.
Vương Trạch Vinh vừa vào cửa thì Tô Hành Chỉ do dự một chút rồi nói:
- Bí thư Vương, tối qua Thị trưởng Phùng và Phó bí thư Các ăn ở nhà hàng Khánh Phúc.
Vương Trạch Vinh nhìn Tô Hành Chỉ rồi khẽ gật đầu. Tô Hành Chỉ này cũng được, từ sau khi đi theo Vương Trạch Vinh thì y làm việc rất tốt, nói chuyện cũng rất chú ý. Tin vừa rồi của y làm Vương Trạch Vinh rất hài lòng.
Tô Hành Chỉ thời gian này tỏ ra rất trung thành, đây là điều Vương Trạch Vinh hài lòng.
Vương Trạch Vinh không dừng lại, vừa đi vừa suy nghĩ tin tức mà Tô Hành Chỉ nói.
Xem ra Phùng Triêu Lâm không ngồi yên rồi.
Vương Trạch Vinh đi vào trong phòng hội nghị thì thấy các thường vụ đã ngồi ở đó.
Sau khi trao đổi mấy nội dung, Vương Trạch Vinh thầm quan sát mọi người. Hôm nay hắn có phát hiện là thấy Phùng Triêu Lâm đã thầm lôi kéo được vài thường vụ.
Thế lực do Phùng Triêu Lâm cầm đầu đã dần kết hợp, Phùng Triêu Lâm và Các Vũ Tuấn qua lại rất gần. Làm cho Vương Trạch Vinh ngạc nhiên là Trưởng ban tổ chức cán bộ Cận Hình Đào lại có quan khí dựa vào Phùng Triêu Lâm.
Vương Trạch Vinh quan sát mọi người, đám người Phùng Triêu Lâm cũng quan sát Vương Trạch Vinh.
Phùng Triêu Lâm mấy hôm trước lên tỉnh rồi tới nhà Hồng Quân và biết một tin tức rất đáng mừng. Uông Nhật Thần nhất định sẽ về hưu, Hồng Quân rất có thể thành Bí thư tỉnh ủy. Nếu là như vậy thì tình hình tỉnh Giang Sơn sẽ thay đổi mạnh.
Có thay đổi này, dục vọng quyền lực của Phùng Triêu Lâm cũng lớn hơn. Y rất khó chịu việc Vương Trạch Vinh khống chế Thường Hồng, y tin chỉ cần Uông Nhật Thần lui là mình có cơ hội.
Vương Trạch Vinh bây giờ đúng là một tay che trời Thường Hồng, nhưng chỗ dựa của Vương Trạch Vinh lui ra thì lúc đó Vương Trạch Vinh còn bao quyền?
Phùng Triêu Lâm giơ chén trà lên thổi rồi uống, y cảm thấy rất thoải mái.
- Bí thư Vương, thưa các vị thường vụ, bây giờ vẫn chưa lựa chọn được người giữ chức Phó trưởng ban thư ký Thị ủy, trên tỉnh đã nhiều lần giục, yêu cầu chúng ta nhanh chóng đưa lên. Có phải chúng ta nhân hội nghị mà bàn không?
Trưởng ban tổ chức cán bộ Cận Hình Đào đột nhiên nói.
Các thường vụ không khỏi giật mình, tình hình của Cận Hình Đào hôm nay rất khác.
Đã bắt đầu. Ngoài mặt Vương Trạch Vinh không biểu hiện gì. Vào lúc này đám Phùng Triêu Lâm không có thực lực chống lại mình, vì sao Cận Hình Đào lại nhảy ra?
Phó bí thư Các Vũ Tuấn nói:
- Đề nghị của lão Cận rất kịp thời, việc này không nên kéo dài. Tôi đưa ra một lựa chọn, Phó chủ tịch thường trực huyện Chương – Giang Chu Vân có năng lực rất mạnh.
Vương Trạch Vinh không tin đối phương chỉ có mục đích đơn giản như vậy. Hắn muốn xem đám người Phùng Triêu Lâm nghĩ gì.
Tào Tín Xuân cũng nói:
- Phó trưởng ban thư ký Thị ủy là một nhân vật quan trọng, nhất định phải chọn đồng chí có đầy đủ năng lực. Tôi thấy đồng chí Giang Chu Vân rất được.
Hôm nay Cận Hình Đào đột nhiên đưa ra việc này, Vương Trạch Vinh cũng hiểu một chút. Bây giờ sắp đến Đại hội, bọn họ muốn thể hiện lực lượng của mình một chút, đây là để người bên dưới nhìn và cũng để tạo trụ cột lôi kéo người.
Đừng coi thường hành động này, bây giờ mọi người đều biết Uông Nhật Thần sẽ lui, bây giờ mọi người đang không yên. Ai cũng biết Phùng Triêu Lâm là người của Hồng Quân, có tin Hồng Quân sẽ lên làm Bí thư tỉnh ủy. Vì thế đám Phùng Triêu Lâm thể hiện lực lượng của mình nhằm tạo ảnh hưởng với các cán bộ Thường Hồng.
Ngoài ra Hồng Quân còn biết một việc là Giang Chu Vân đã dựa vào Phùng Triêu Lâm. Đưa Giang Chu Vân lên Thị ủy chính là cắm một người của mình vào Thị ủy.
Quả nhiên Tào Tín Xuân vừa nói xong, Phùng Triêu Lâm nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bí thư Vương thấy thế nào?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tỉnh ủy yêu cầu chúng ta thận trọng lựa chọn, việc này không bàn trong hôm nay. Tan họp.
Ồ.
Không ai ngờ Vương Trạch Vinh không thèm để ý đề nghị của mấy thường vụ, trực tiếp tan họp.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ vấn đề của Cận Hình Đào. Mình là Bí thư thị ủy mà Trưởng ban tổ chức cán bộ lại không phải người của mình, đây không phải việc tốt. Mà Cận Hình Đào đứng về phía Phùng Triêu Lâm từ khi nào?
Vương Trạch Vinh không quá lo lắng với chiêu này của đám Phùng Triêu Lâm. Hắn thầm nghĩ nhảy đi, hắn vốn định động ban Tổ chức cán bộ, bây giờ thì mình có thể nhanh hơn một bước.
Vương Trạch Vinh không vội vàng hành động mà là lên tỉnh.
Sau khi hẹn thời gian, Vương Trạch Vinh đến nhà Bí thư tỉnh ủy Uông Nhật Thần.
- Trạch Vinh, đây là lần đầu cậu đến nhà đó.
Uông Nhật Thần rất vui vì Vương Trạch Vinh đến nhà chơi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Uông, tôi sớm muốn đến nhà báo cáo công việc nhưng sợ làm phiền ngài.
- Mau rót trà cho Trạch Vinh.
Uông Nhật Thần lớn tiếng nói với bảo mẫu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Uông, sắp Đại hội rồi, người bên dưới không quá yên ổn.
Uông Nhật Thần nghiêm túc nói:
- Việc này tôi biết, đây là thấy tôi sẽ lui nên có người không ngồi yên.
Ông nói rất trực tiếp, đây hoàn toàn không coi Vương Trạch Vinh là người ngoài, có gì đều nói.
Vương Trạch Vinh rất cảm kích Uông Nhật Thần đã tin mình như vậy.
- Trạch Vinh, sau đại hội tôi nhất định sẽ lui. Chẳng qua cậu không cần quá lo lắng, tỉnh Giang Sơn trong lúc nhất thời sẽ không thay đổi quá nhiều.
Uông Nhật Thần đương nhiên hiểu ý mà Vương Trạch Vinh đến đây. Ông cũng biết chuyện của Hạng Nam nên hiểu tại sao Vương Trạch Vinh lại lo lắng.
Vương Trạch Vinh nói tình hình trong Hội nghị thường ủy ra một chút rồi nói:
- Bí thư Uông, không giấu ngài, tôi sợ có người ảnh hưởng đến sự phát triển của Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh vừa nói đến tình hình Hội nghị thường ủy Thường Hồng, Uông Nhật Thần liền hiểu rõ Vương Trạch Vinh lo chính là Hồng Quân.
Uông Nhật Thần xua tay nói:
- Cậu không nên suy nghĩ về việc này.
Nhìn vẻ mặt của Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ Hồng Quân không thể làm Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn?
Nhưng Vương Trạch Vinh không nghĩ như vậy.
Uông Nhật Thần ngồi trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trạch Vinh, nếu cậu đã lên tỉnh thì mai theo tôi đi gặp một người.
Cùng Uông Nhật Thần đi gặp một người ư?
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Nhật Thần rồi lập tức đáp ứng. Hắn biết đi gặp người kia nhất định có lợi cho sự phát triển của mình.