Ngồi trong xe, Triệu Thanh đột nhiên nói.
Vương Trạch Vinh ngẩn ra, đó không phải chỗ ăn sao?
- Nơi đấy còn cả chỗ ở sao?
Vương Trạch Vinh đúng là chưa từng nghĩ đến việc này.
Triệu Thanh nói:
- Chánh văn phòng Trịnh khi mời khách đều sẽ ở lại đó.
Vương Trạch Vinh lúc này mới biết chi phí lần này gồm tất cả các thứ. Chẳng qua nơi đó tuy tốt nhưng không bằng nhà mình. Tốn bao tiền bây giờ Vương Trạch Vinh không để ý, tiền đối với hắn chỉ là mấy con số mà thôi. Tiền hàng tháng hắn thu được không biết là bao nhiêu. Có Hạng gia chuyển vào, Tiểu Giang chuyển vào, cả đám Ngô Uy Hoa chuyển vào. Đặc biệt sau khi công ty ô tô điện bắt đầu có lãi thì thu nhập của hắn càng cao hơn. Thu nhập từ ô tô điện, Vương Trạch Vinh biết Lãnh đạo trung ương có biết, việc này không có gì bí mật. Thu nhập như vậy thì Trung ương cũng thầm tán thành, không vấn đề gì.
Vương Trạch Vinh đôi khi tự hỏi làm một quan chức cao cấp, Vương Trạch Vinh đối với anh rất tốt, tiền lương cao, phúc lợi tốt, ăn ở, quần áo đều nhà nước trả, cần nhiều tiền như vậy làm gì.
Vừa về nhà, Vương Trạch Vinh đang định mở cửa thì Cao Thiên Nhạc gọi điện tới nói:
- Trạch Vinh, không dễ gì đi được một lần, tối có lịch gì không đi cùng tôi một chút.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết đối phương đi đâu, hắn đang định từ chối thì Cao Thiên Nhạc nói:
- Mấy người kia đã đồng ý, chỉ là tìm chỗ hát, nhảy mà thôi, chúng ta giao lưu một chút.
Đến nước này Vương Trạch Vinh không thể không đi:
- Ở đâu thế, anh bố trí xong thì báo tôi.
- Vậy là được rồi, tôi bảo đồng chí ở chi nhánh Bắc Kinh bố trí.
Cao Thiên Nhạc cuối cùng đã nghĩ tới người ở chi nhánh.
Không lâu sau Cao Thiên Nhạc gọi tới nói địa điểm.
Vương Trạch Vinh thực ra chưa từng đi chơi cùng lãnh đạo tỉnh như vậy. Trong mắt hắn trước đây thì lãnh đạo tỉnh rất cao, theo địa vị tăng lên hắn mới phát hiện cán bộ lãnh đạo cũng là người, chỉ cần ở người cùng cấp độ thì cũng chơi như người khác.
Nhưng nơi của quan chức cao cấp khác với người bình thường. Bởi vì bọn họ có quyền có thế, người bình thường nếu không phải trong vòng tròn thì không thể vào, càng không thể biết chỗ bọn họ chơi.
Triệu Thanh lái xe rời đi, Vương Trạch Vinh đành tự lái xe đến địa điểm.
Khi Vương Trạch Vinh đi vào phòng thì có chút sửng sốt, không ngờ Thất tiên nữ kia cũng ở đây.
- Ha ha, Trạch Vinh, Phạm tiểu thư đề nghị mọi người đi hoạt động chút nên không tiện từ chối.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Cao Thiên Nhạc liền đi tới nhỏ giọng nói.
Nhìn một cô gái đang hát cùng Quế Dân Thành, Vương Trạch Vinh phát hiện Quế Dân Thành hát cũng được.
Dù sao cũng đã đến, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi đang không có chỗ đi, mọi người nói chuyện cũng vui mà.
- Cũng đúng.
Cao Thiên Nhạc liền lộ rõ vẻ vui mừng.
Sau khi Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Phạm Tiểu Băng liền ngồi cạnh Vương Trạch Vinh, đưa cho Vương Trạch Vinh một cốc bia:
- Không biết Vương thiếu gia thích uống gì, ngài nói em sẽ mang lên.
Vương Trạch Vinh thấy một người phụ nữ xinh đẹp vẫn đi theo lấy lòng Cao Thiên Nhạc. Có lẽ cô ta là người ở chi nhánh Bắc Kinh.
Nhìn quanh, Vương Trạch Vinh nói với Phạm Tiểu Băng:
- Cô gọi tôi Vương Trạch Vinh là được, gọi Vương thiếu gia không quen.
- Vâng, vậy em gọi ngài là Vương ca.
Phạm Tiểu Băng nói theo.
- Em cũng gọi ngài là Vương ca.
Khương Linh cũng ngồi xuống cạnh Vương Trạch Vinh. Sau khi uống xong, hai người Phạm Tiểu Băng đỏ má lên, dưới ánh đèn khiến các cô càng thêm quyến rũ.
Hai cô gái ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh.
- Vương ca, em muốn mời ngài uống ít rượu, không biết ngài thích không?
Một cô gái cầm chai rượu đi tới.
Vương Trạch Vinh vừa nãy nghe giới thiệu cô ta tên Ninh Diễm, gần đây đóng vai phụ nữ dâm đãng trong phim chiếu trên Tv, rất được người hâm mộ.
Tin này là do Phạm Tiểu Băng nói nhỏ với hắn. Bởi vì cô thấy Vương Trạch Vinh nhìn Ninh Diễm vài lần nên đã nói hết ra.
- Ninh Diễm, sao, định làm say Vương ca rồi định chiếm chỗ tốt à?
Cô gái khác cười cười đi tới.
Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy là Triệu Hinh Hinh, một nữ ngôi sao mới nổi tiếng.
Thấy mấy cô gái đều đến gần Vương Trạch Vinh, Quách Nho Sinh cười ha hả nói:
- Trạch Vinh, xem ra thanh niên đúng là có sức hấp dẫn.
- Vương ca, hai có thể hát một bài được không?
Phạm Tiểu Băng hỏi.
- Ha ha, tôi không biết hát.
Ninh Diễm nói:
- Vương ca, em mời ngài một chén, chúng ta uống xong rồi nhảy nhé.
Vương Trạch Vinh không thích không khí ở đây, các cô gái biểu hiện hơi quá. Nghĩ mấy cô gái ngồi tiếp khách là hắn không thích. Cao Thiên Nhạc thấy vẻ mặt này của Vương Trạch Vinh liền hơi buồn bực. Xem ra Vương Trạch Vinh không thích nữ sắc, hôm nay làm hơi gấp rồi.
Cao Thiên Nhạc cười ha hả nói:
- Mấy người làm gì thì làm, tôi có việc muốn nói với Trạch Vinh.
Y kéo Vương Trạch Vinh vào góc.
Cao Thiên Nhạc nói:
- Trạch Vinh, tôi vốn định hai chúng ta nói chuyện chút, không ngờ mọi người đều tới. Nếu anh không thích thì chúng ta tìm chỗ khác?
Vương Trạch Vinh bây giờ sao có thể rời đi, nếu như vậy sẽ không lễ phép với Quế Dân Thành và Quách Nho Sinh:
- Không sao, tôi chỉ không thích ứng với nơi như thế này.
Cao Thiên Nhạc giơ ngón cái lên:
- Trên Tv thấy Vương Trạch Vinh đầy chính khí, bây giờ nhìn biểu hiện của anh làm toi có chút xấu hổ. Xem ra tôi phải học Trạch Vinh nhiều.
Cao Thiên Nhạc đây là nịnh bợ, Vương Trạch Vinh chỉ Cao Thiên Nhạc mà nói:
- Anh đó. Tôi không biết phương hướng rồi đó.
- Trạch Vinh, cơ hội lần này khá hiếm có, chúng ta coi như là bạn học, sau này mọi người trao đổi nhiều hơn mới được. Con người càng đi càng thân thiết. Sau này chuyện của Trạch Vinh là chuyện của tôi.
Vương Trạch Vinh biết Cao Thiên Nhạc là người Hạng hệ nên cũng gật đầu nói:
- Bố vợ tôi thường xuyên nhắc đến anh, cho rằng năng lực của anh rất mạnh.
Nghe thấy Hạng Nam khen mình, Cao Thiên Nhạc vui vẻ nói:
- Phó thủ tướng Hạng còn nói gì không? Nếu có chỗ nào không làm tốt thì xin Trạch Vinh nói cho tôi.
Vương Trạch Vinh đâu biết Hạng Nam đánh giá đối phương như thế nào? Không ngờ Cao Thiên Nhạc lại nghĩ là thật.
- Cái khác tôi không nghe ông nói, cũng chỉ vô tình nghe thấy mà thôi.
Vương Trạch Vinh phát hiện Cao Thiên Nhạc vẫn đang rất vui vẻ vì nghe thấy Hạng Nam khen mình.
KHi hai người bọn họ nói chuyện, Quế Dân Thành và Quách Nho Sinh cũng đã sớm quan sát nơi này.
Quách Nho Sinh cũng có mục đích tăng mạnh quan hệ với Vương Trạch Vinh. Nói thật tối nay y có lịch khách, đi gặp một Bộ trưởng, kết quả thấy biểu hiện của Triệu Thanh, y tạm thời đổi lịch. Y phát hiện quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh là điều mình cần làm.
Quế Dân Thành cũng rất thông minh, khi hát với Thất tiên nữ, trong lòng y cũng có suy nghĩ như Quách Nho Sinh.
Thấy Cao Thiên Nhạc thành công tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh, Quế Dân Thành có chút khẩn trương mà nói với cô gái đang nhảy với mình:
- Các người làm gì thế hả, để hai người đàn ông không nhảy gì hết, đây là không làm tròn nhiệm vụ.
Quế Dân Thành vỗ tay nói:
- Các vị, mọi người tích cực chút, nói chuyện mà không uống bia sao. Đứng dậy nhảy nào, mấy em cũng phải chủ động lên chứ.
Phạm Tiểu Băng đang buồn bực, cô có thể âm thầm cảm nhận Vương Trạch Vinh có cái nhìn nhất định với mình nên không biết làm gì. Nghe thấy Quế Dân Thành nói như vậy, cô liền nhảy lên đi tới trước mặt Vương Trạch Vinh, đưa tay ra nói:
- Vương ca, nhất định phải cho em chút mặt mũi. Quế ca nói rồi đó, muốn bọn em chủ động một chút.
Vương Trạch Vinh nghe Quế Dân Thành nói như vậy, biết hôm nay đến đây là để chơi nên đành nói:
- Tôi không biết nhảy, giẫm vào chân thì đừng mắng đó.
Phạm Tiểu Băng rất vui vẻ, cười cười ngọt ngào:
- Không sao, giẫm thì anh cõng em, vừa lúc không có lý do.
Mỗi người đàn ông ôm một cô gái bắt đầu nhảy.
- Vương ca, ngài không thích em sao?
Phạm Tiểu Băng nhỏ giọng nói vào tai Vương Trạch Vinh.
Phạm Tiểu Băng người cao gầy, cao gần bằng Phạm Tiểu Băng, khi nói chuyện khiến hơi thở nóng phả vào tai Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cúi đầu thì thấy được khe sâu bên dưới. Cô gái này bề ngoài thì khó nhìn ra, nhưng nhìn gần thì thấy vùng trắng nõn kia rất mê người.
Thấy thế, bên dưới Vương Trạch Vinh liền có phản ứng.
Phạm Tiểu Băng rất chú ý đến Vương Trạch Vinh, cô không khỏi mừng thầm.
Đối với Phạm Tiểu Băng mà nói, cô bây giờ không phải cần tiền nhất mà cần chỗ dựa. Nếu Vương Trạch Vinh có thể làm chỗ dựa cho mình thì tốt quá.
- Vương ca, em biết anh coi thường đám người tiếp khách như bọn em. Bọn em biết giữ mình mà, em bây giờ vẫn còn trinh đó.
Câu này chỉ Vương Trạch Vinh nghe thấy, môi cô còn lướt qua vành tai Vương Trạch Vinh như đang hôn hắn vậy.
Con gái bây giờ đúng là.
Vương Trạch Vinh thầm than như vậy. Nghe nói thế hắn lại thấy Phạm Tiểu Băng dễ coi hơn, có lẽ do nguyên nhân cô ta vẫn còn trinh.
Thấy Vương Trạch Vinh không nói gì, Phạm Tiểu Băng bắt đầu chen sát vào lòng Vương Trạch Vinh.
- Vương ca, tối nay em hẹn riêng ngài.
Phạm Tiểu Băng nhỏ giọng nói vào tai Vương Trạch Vinh. Nói xong cô còn cố ý cạ cạ vào chỗ đó của Vương Trạch Vinh rồi mới rời ra.
Nhìn Phạm Tiểu Băng rời đi, Vương Trạch Vinh cười cười.