Mục lục
Quan Khí​
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau vài ngày ở Nam Điền, Trịnh Ân Bảo một lần nữa gọi Vương Trạch Vinh vào chỗ ở của mình.

Lần này thái độ của Trịnh Ân Bảo đối với Vương Trạch Vinh càng thêm thân thiết. Trịnh Ân Bảo nhấp miếng nước rồi nói:

- Tôi phát hiện cậu nghiện thuốc, hút thuốc có hại cho sức khỏe. Các cậu còn trẻ thì không thể vì hút thuốc mà làm yếu mình. Thuốc thì tôi không đưa cho cậu.

Lời này lộ rõ sự quan tâm, Vương Trạch Vinh ngẩn ra. Chẳng qua hắn nhanh chóng thu thập tâm trạng mà cười nói:

- Tôi xuất thân là cán bộ xã, quan hệ ở cơ sở không có thuốc, rượu thì không được.

Trịnh Ân Bảo gật đầu nói:

- Cán bộ cơ sở của Trung Quốc đã đóng góp rất nhiều nhưng lại là những người có thu nhập thấp nhất. Trong này đúng là có sự đối xử không công bằng.

Vương Trạch Vinh có chút cảm động vì Trịnh Ân Bảo chú ý cán bộ cơ sở như vậy. Nghĩ đến lúc mình ở xã, Vương Trạch Vinh thở dài nói:

- Phó chủ tịch nói đúng, không có đông đảo cán bộ cơ sở chú tâm làm việc thì quốc gia chúng ta không thể phát triển nhanh như bây giờ.

Nhân cơ hội này Vương Trạch Vinh cũng muốn nói một chút cảm nhận của mình mà thử thái độ của Trịnh Ân Bảo.

- Phó chủ tịch, quốc gia chúng ta bây giờ có một vấn đề càng lúc càng lớn đó là bất công của xã hội.

Trịnh Ân Bảo nghe vậy liền ngẩn ra một chút rồi nói:

- Cậu nói đi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Người bình thường đều cho rằng vấn đề không công bằng của Trung Quốc là do lũng đoạn ngành sản xuất. Người làm trong ngành sản xuất lũng đoạn sẽ có thu nhập cao hơn các ngành khác. Nhân viên công chức có thu nhập cao hơn dân chúng bình thường mấy lần. Lãnh đạo công ty thu nhập cao hơn công nhân rất nhiều lần. Ở tình hình này tôi thấy chủ yếu là do vấn đề quyền biểu quyết của địa phương.

Lời này của Vương Trạch Vinh khá sắc bén làm Trịnh Ân Bảo phải giật mình.

Quyền biểu quyết mà Vương Trạch Vinh nói thực ra là vấn đề rất nhạy cảm. Mọi người thực ra đều biết, khi biểu quyết thường ít khi có dân chúng làm, hầu hết đều là người có tài sản nhất định. Có thể tưởng tượng kết quả cuối cùng là như thế nào, đó chính là làm cho các tập đoàn thế lực càng lúc càng tốt lên.

Trịnh Ân Bảo khẽ gật đầu nói:

- Cậu có ý tưởng gì?

Câu hỏi này rất sắc đó là muốn nhìn ra thái độ của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh càng thêm nghiêm túc nói:

- Bây giờ các tập đoàn lợi ích của Trung Quốc càng lúc càng lớn. Nếu muốn quốc gia chính thức phát triển, Đảng chúng ta phải vì lợi ích nhân dân, chỉ có như vậy Đảng ta mới được dân chúng ủng hộ, quyết không thể vì lợi ích của vài tập đoàn mà ảnh hưởng đến sự ổn định lâu dài của quốc gia.

Lời này của Vương Trạch Vinh làm Trịnh Ân Bảo chấn động mạnh. Lời này của Vương Trạch Vinh thì Trịnh Ân Bảo vẫn luôn suy nghĩ. Y cảm thấy Trịnh Ân Bảo đã nói đúng suy nghĩ trong lòng mình.

Mặc dù là nghĩ như vậy nhưng trên mặt Trịnh Ân Bảo không thể hiện gì nhiều.

- Cậu vừa nói đến vấn đề biểu quyết, không biết cậu có suy nghĩ như thế nào về vấn đề quyền biểu quyết từ trước đến giờ?

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi cho rằng khi tuyển chọn các đại biểu thì cố gắng chọn người đại biểu của dân chúng tiến vào. Chỉ có bọn họ mới có quyền lên tiếng, đương nhiên đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi. Muốn làm tốt việc này thì nước ta có các chuyên gia cụ thể, việc này nên do bọn họ đi làm.

Trịnh Ân Bảo cười ha hả nói:

- Xem ra đồng chí Trạch Vinh cũng đã suy nghĩ khá lâu về vấn đề này.

Vương Trạch Vinh mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng khá lo lắng. Hắn không rõ ý của Trịnh Ân Bảo. Hắn dám nói như vậy là từ trong giọng của Trịnh Ân Bảo phân tích vài thứ. Hắn hy vọng lời mình nói có thể ảnh hưởng tới Trịnh Ân Bảo. Nếu thật sự có thể ảnh hưởng tới Trịnh Ân Bảo, điều này là việc tốt đối với quần chúng nhân dân. Tuy không thấy Trịnh Ân Bảo tỏ vẻ gì nhưng Vương Trạch Vinh lại rất vui mừng. Hắn phát hiện chính khí trong quan khí của mình tăng lên rất nhanh.

Quả nhiên mình đã suy nghĩ đúng.

Trong lòng hắn có ý tốt vì quần chúng nhân dân, như vậy quan khí tự nhiên sẽ tăng lên. Đây là việc rất đáng mừng.

Đề tài này làm hai người cảm thấy có chút mẫn cảm. Trịnh Ân Bảo cười nói:

- Đồng chí Trạch Vinh từ cơ sở đi nên thì hiểu rõ tình hình cơ sở?

Vương Trạch Vinh lúc này mới phát hiện một tình hình. Trịnh Ân Bảo đã thay đổi cách xưng hô với mình, đã mấy lần đối phương gọi hắn là “Trạch Vinh” Vương Trạch Vinh có chút phức tạp, từ cách xưng hô này có thể thấy Trịnh Ân Bảo khá hài lòng với mình.

Trịnh Ân Bảo lúc này đúng là có suy nghĩ như vậy. Sau khi nói chuyện với Vương Trạch Vinh một lúc, y phát hiện lý luận của mình khá gần với Vương Trạch Vinh.

Trịnh Ân Bảo nói:

- Đồng chí Trạch Vinh, sau mấy ngày kiểm tra công việc ở Nam Điền, tôi thấy Tỉnh ủy Nam Điền làm tốt công việc, Nam Điền phát triển rất đáng mừng. Rất tốt.

Trong lời này Trịnh Ân Bảo còn một câu nói ra là khen cá nhân Vương Trạch Vinh.

Mấy hôm nay Trịnh Ân Bảo đã nhiều lần khẳng định thành tích của Nam Điền. Trịnh Ân Bảo khẳng định như vậy thì Vương Trạch Vinh cho rằng là đương nhiên. Dùng nhiều tài chính như vậy, hơn nữa còn dồn tất cả lực lượng mà Nam Điền không phát triển được tức là năng lực của hắn quá kém.

- Chủ yếu là do chính sách phát triển phía Tây của Trung ương chính xác, Không có sự lãnh đạo chính xác của Trung ương thì Nam Điền không thể phát triển nhanh như vậy.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.

Trịnh Ân Bảo gật đầu nói:

- Các đồng chí có thể thấy được điểm này là rất tốt. Một số nơi Trung ương cũng đưa ra chính sách nhưng không thể phát triển mạnh, chủ yếu là do vấn đề tư tưởng.

Vương Trạch Vinh gật đầu, lời này hắn thấy rất đúng.

Trịnh Ân Bảo nói sang việc khác:

- Địa vị Nam Điền rất quan trọng. Nhưng từ tình hình bây giờ muốn làm đầu tàu thì vẫn còn kém.

Vương Trạch Vinh nghe liền biết Trịnh Ân Bảo nói rõ Nam Điền lên cấp là có vấn đề, cũng không phải là nói Nam Điền hoàn toàn vượt xa Nam Dương. Vương Trạch Vinh rất nghiêm túc nói:

- Đúng là như vậy, tuy nói Nam Điền phát triển với tốc độ rất nhanh nhưng từ tình hình bây giờ xem ra muốn vượt qua các tỉnh phát triển, trở thành đầu tàu thì vẫn còn có chênh lệch.

Bây giờ truyền thông không ngừng tuyên truyền Nam Điền phát triển, ai cũng biết ý đồ trong đó là gì. Đây chính là muốn đẩy Vương Trạch Vinh ra khỏi Nam Điền.

Xem ra Trịnh Ân Bảo cũng thấy được điều này.

Trịnh Ân Bảo cười nói:

- Đương nhiên, nếu như cho cậu một thời gian thì Nam Điền nhất định là một khu vực có sức phát triển gần nhất Trung Quốc.

Lời này làm Vương Trạch Vinh ngẩn ra. Hắn nghe ra ý trong lời nói của Trịnh Ân Bảo. Trịnh Ân Bảo nói “Nếu cho cậu một thời gian” là rất quan trọng, đây là ý gì, có phải nói là cho mình một thời gian. Nếu là như vậy thì có phải mình sẽ không phải rời khỏi Nam Điền?

Thấy Vương Trạch Vinh suy nghĩ, Trịnh Ân Bảo thầm than Vương Trạch Vinh này đúng là thông minh. Mình chỉ nói một câu đã bị y nhìn ra vấn đề.

- Trung Quốc phát triển như một ngọn cờ, tác dụng đầu tàu là rất rõ ràng. Chỉ khi đầu tàu có đủ động lực thì quốc gia mới có thể phát triển nhanh chóng.

- Phó chủ tịch nói đúng.

Vương Trạch Vinh rất nhanh đoán được ý của Trịnh Ân Bảo.

- Đồng chí Trạch Vinh, một nơi phát triển sẽ tụ tập một nhóm quần thể lợi ích, nếu như để quần thể lợi ích này phát triển vô hạn thì về lâu về dài sẽ ảnh hưởng không tốt tới sự ổn định của quốc gia. Tỉnh ủy Nam Điền nhất định phải tăng cường giáo dục tư tưởng.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chúng tôi sẽ thi hành triệt để chỉ thị của ngài, làm cho tất cả các đồng chí hiểu rõ vấn đề này.

Trịnh Ân Bảo xua tay nói:

- Đây là công việc của Tỉnh ủy Nam Điền. Từ lần kiểm tra công việc này tôi thấy Tỉnh ủy Nam Điền vẫn luôn chú ý việc này. Tôi tin các đồng chí có thể làm tốt.

Uống ngụm trà, Trịnh Ân Bảo nói tiếp:

- Trạch Vinh, năng lực công tác của cậu rất mạnh, phải chuẩn bị nhận trọng trách lớn hơn nữa. Trung ương đánh giá rất cao công tác của cậu, tin rằng sau đây cậu sẽ nhất trí với Trung ương. Chỉ nhất trí với Trung ương thì chúng ta mới có thể làm tốt công việc.

Mắt Trung ương sáng lên, lời này đã rất rõ ràng. Hắn nhìn về phía quan khí của Trịnh Ân Bảo thì thấy Trịnh Ân Bảo đang thò về phía mình.

Vương Trạch Vinh liền điều chỉnh quan khí của mình tiến về phía Trịnh Ân Bảo.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Xin Phó chủ tịch yên tâm, Tỉnh ủy Nam Điền nhất định luôn nghe theo chỉ thị của Trung ương.

Trịnh Ân Bảo cười nói:

- Mai tôi về Bắc Kinh, sau này trong công tác có vấn đề gì thì cậu có thể trực tiếp nói với tôi.

- Tôi nghe lời Phó chủ tịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK