Ở việc này, mọi người có thể nhìn ra Hoa Thái Tường không cam lòng đứng sau người. Y đã tập hợp một số nhân viên phân tán xung quanh mình, tin rằng sau đại hội lực lượng của Hoa Thái Tường sẽ tăng lên nhanh chóng.
Điều này làm mọi người phải suy nghĩ xem đứng về phía ai. Tuy nói mọi người đã sớm đứng đội nhưng lần này Hoa Thái Tường đã thể hiện rất mạnh, nói rõ y cũng muốn làm gì đấy.
Nhiều người chú ý tới việc này, mọi người đều nghĩ tới mục đích của Hoa Thái Tường. Bây giờ Hoa Thái Tường cũng không hề yếu thế như trước đây.
Lúc này Phó Trưởng ban – Ban Giám sát - Ủy ban kỷ luật Trung ương – Cổ Kiến Sơn cũng chú ý đến việc này.
Cổ Kiến Sơn có quan hệ khá tốt với Vương Trạch Vinh và hiểu khá rõ về Vương Trạch Vinh.
Ở Ủy ban kỷ luật Trung ương, Cổ Kiến Sơn cũng hy vọng mình có thể tiến bộ. Nghĩ đến mình ngồi ở chức Phó chủ nhiệm nhiều năm mà không động, y cũng bắt đầu suy nghĩ.
Châm thuốc hít sâu một hơi, Cổ Kiến Sơn bắt đầu phân tích thật nhanh.
Hoa Thái Tường lần này nhằm vào Vương Trạch Vinh, theo Cổ Kiến Sơn thấy không chỉ đơn giản như vậy. Hoa Thái Tường chính là muốn nhân việc này mà lộ mình.
Cổ Kiến Sơn thở dài một tiếng. Y có thể thấy được nhiều tình hình. Hoa Thái Tường tuy nói sẽ thành Phó chủ tịch nhưng càng nhiều người coi y chỉ ngồi cho có. Tuổi của Hoa Thái Tường đã tới, làm hết khóa tới là xong. Bởi vì thế nên nhiều người không coi trọng Hoa Thái Tường. Bởi vì như vậy nên sức ảnh hưởng của Hoa Thái Tường không mạnh. Cổ Kiến Sơn tin Hoa Thái Tường cũng thấy tình hình như vậy nên mới nghĩ ra cách thể hiện mình.
Phân tích qua về Vương Trạch Vinh, Cổ Kiến Sơn không khỏi phục ánh mắt của Hoa Thái Tường. Y chọn Vương Trạch Vinh là quá chuẩn. Vương Trạch Vinh có lực lượng mạnh, chọn Vương Trạch Vinh làm đối tượng công kích mặc dù có thể bị phản công mạnh nhưng vẫn hơn hẳn những người khác.
Sau lưng Vương Trạch Vinh là Bí thư Lâm, Hạng Nam. Hai người này sẽ lui, lúc ấy Vương Trạch Vinh sẽ mất chỗ dựa cực mạnh, như con chim bị vặt lông. Vương Trạch Vinh lấy gì ra mà đấu với Phó chủ tịch. Đến lúc ấy Hoa Thái Tường căn bản không cần lo Vương Trạch Vinh có thể làm gì mình.
Đồng thời chọn Vương Trạch Vinh làm đối tượng chèn ép chính là hành vi một mũi tên trúng vài đích của Hoa Thái Tường. Đầu tiên đám người Lô Ninh Quốc vốn oán giận Vương Trạch Vinh nên sẽ đứng về phía y. Với tính cách của Lô Ninh Quốc, xảy ra chuyện như vậy thì y dù lui cũng không hy vọng Vương Trạch Vinh phát triển. Cứ như vậy Hoa Thái Tường có thể đột nhiên nhặt được một lực lượng.
Ngô Tán Lâm cũng bị đẩy tới Đại hội đại biểu nhân dân, y cũng căm ghét đám người hệ Nam Dương và Hạng Nam. Hơn nữa bước tiến trong tương lai của Ngô Tán Lâm đang gặp khó khăn nên cần lực lượng ủng hộ. Lúc này Hoa Thái Tường đứng ra nhằm vào Vương Trạch Vinh, Ngô Tán Lâm liền có suy nghĩ dựa vào Hoa Thái Tường.
Còn Chu Thế Khánh cũng là lực lượng Hoa Thái Tường cần đạt được. Các lần trước Chu Thế Khánh luôn là người đi đầu trong việc nhằm vào Vương Trạch Vinh, bây giờ không thể ngăn cản Vương Trạch Vinh, Chu Thế Khánh lại phải ở lại Thành phố Sơn Thành, việc này Chu Thế Khánh đương nhiên rất khó chịu.
Thông qua phân tích, Cổ Kiến Sơn thầm nghĩ bảo sao Hoa Thái Tường dám đắc tội đám người Hạng Nam cũng muốn nhằm vào Vương Trạch Vinh.
Phân tích xong, Cổ Kiến Sơn cũng hiểu tại sao Trịnh Ân Bảo lại đứng ra bảo vệ Vương Trạch Vinh. Xem ra Đại hội chưa bắt đầu mà lực lượng đã bắt đầu tranh đoạt. Trịnh Ân Bảo cũng nhìn ra ý đồ của Hoa Thái Tường, Trịnh Ân Bảo hy vọng có thể kéo Vương Trạch Vinh về phía mình.
Cổ Kiến Sơn thở dài một tiếng và thấy cơ hội đã đến trước mặt mình.
Dựa vào Cổ Kiến Sơn hay là Vương Trạch Vinh?
Cổ Kiến Sơn có chút đau đầu khi phải lựa chọn.
Chẳng qua nghĩ đến Trịnh Ân Bảo ủng hộ Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh có thể đứng về phía Trịnh Ân Bảo. Thủ tướng lại sang làm Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân, Cổ Kiến Sơn thầm nghĩ chủ lưu vẫn là thế. Những người kia muốn dựa vào Hoa Thái Tường chủ yếu là do oán hận. Mình không nên mạo hiểm theo bọn họ.
Mắt Cổ Kiến Sơn sáng lên và biết mình dựa vào Vương Trạch Vinh chính là đường ra.
Cổ Kiến Sơn đi tới mở két.
Nhìn tập tài liệu, Cổ Kiến Sơn lấy ra một phần.
Đây là tài liệu liên quan tới Hác Chi Lễ.
Cổ Kiến Sơn thở dài một tiếng. Quan chức đến cấp này không thể không có vấn đề gì.
Khẽ vỗ vỗ tập tài liệu, Cổ Kiến Sơn thở dài một tiếng:
- Hác Chi Lễ ơi Hác Chi Lễ, anh đụng ai không đụng, sao lại đụng vào Vương Trạch Vinh cơ chứ. Dù tôi không bỏ ra thứ này, tin Vương Trạch Vinh cũng rất nhanh xử lý anh. Thôi, lấy anh làm bàn đạp đi vậy.
Một lần nữa gập tài liệu lại, Cổ Kiến Sơn đi ra ngoài.
Cách khá xa văn phòng, Cổ Kiến Sơn rút điện thoại di động ra gọi cho Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Vương, gần đây công tác chống hủ bại của Nam Điền đạt hiệu quả cao, Trung ương đã nhiều lần khen ngợi.
Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ khi Cổ Kiến Sơn gọi tới. Cổ Kiến Sơn này quan hệ khá tốt với hắn, Vương Trạch Vinh cũng cố gắng kéo gần khoảng cách. Bây giờ Cổ Kiến Sơn chủ động gọi tới làm Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu.
- Trưởng ban Cổ quá khen, đây là do mọi người cố gắng mà đạt được. Đảng muốn phát triển thì công tác chống hủ bại phải tiến hành kiên quyết, không thể nương tay.
- Bí thư Vương nói đúng, tôi cho rằng việc chống hủ bại phải làm từ Trung ương đến địa phương. Nếu như trong cán bộ cao cấp của chúng ta xuất hiện hành vi hủ bại sẽ mang tới tổn thất rất lớn cho Đảng và quốc gia.
- Trưởng ban Cổ nói đúng, đảm nhiệm cán bộ cao cấp thì phải làm gương cho mọi người.
- Đúng thế, tôi vừa nhận được tài liệu về Hác Chi Lễ – Phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao. Sau khi xem mà tôi rất giật mình, thật sự không ngờ Hác Chi Lễ là Phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao mà lại lợi dụng chức quyền đề bạt cán bộ, biến mấy cô gái trẻ đẹp trong bộ thành tình nhân, càng đưa mấy người phụ nữ ngủ với y vào vị trí quan trọng, nhận hối lộ với số lượng lớn.
Nghe Cổ Kiến Sơn nói tới Hác Chi Lễ, Vương Trạch Vinh biết ý đồ của đối phương.
Nghĩ Cổ Kiến Sơn đây rõ ràng muốn dựa vào mình, Vương Trạch Vinh đương nhiên là vui.
Vương Trạch Vinh biết đối phương chỉ là hy vọng thông báo trước với mình, còn đâu đối phương sẽ tự xử lý. Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Trưởng ban Cổ, tôi tin quốc gia còn có những người dám đứng ra đấu tranh vì chính nghĩa. Dù là ai mà vi phạm pháp luật đều phải chịu pháp luật xử lý.
- Bí thư Vương, tôi cũng nghĩ như vậy.
Hai người nói chuyện vài câu rồi dập máy.
Cổ Kiến Sơn cười cười một tiếng, y coi như tỏ rõ dựa vào Vương Trạch Vinh, sau đây chỉ là nhằm vào Hác Chi Lễ mà thôi.
Gõ gõ trên mặt bàn, Cổ Kiến Sơn lại nở nụ cười. Y không cần ra mặt, trong Ủy ban kỷ luật có không ít người không sợ cường quyền.
Nghĩ đến Mạnh Học Nam mới được điều tới Ủy ban kỷ luật Trung ương, Cổ Kiến Sơn biết có thể dùng người này.
Gọi Mạnh Học Nam vào văn phòng, Cổ Kiến Sơn rất nghiêm túc đưa tài liệu cho Mạnh Học Nam mà nói:
- Đồng chí Mạnh Học Nam, đây là tài liệu liên quan đến Phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao – Hác Chi Lễ. Tôi muốn anh phụ trách việc này, hy vọng anh điều tra rõ ràng.
Mạnh Học Nam sau khi điều tới Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy đã được Vương Trạch Vinh chú ý giúp đỡ, sau đó điều lên Ủy ban kỷ luật Trung ương.
Thấy Mạnh Học Nam đọc tài liệu, Cổ Kiến Sơn gật đầu, mình cũng cần người làm tiên phong. Mạnh Học Nam chính là người như vậy.