Nhìn thoáng qua Bùi Vân Hoa cùng Trâu Tùng Diệu, Vương Trạch Vinh cũng rời đi.
Lúc này mặt Bùi Vân Hoa và Trần Tùng Diệu đang tái mét, đứng đó thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất. Lúc nãy bọn họ vốn định nịnh bợ Tư Mã Sơn, không ngờ lại thành như vậy. Hai người biết gặp họa lớn rồi.
Các cán bộ cũng nhìn bọn họ đầy khó hiểu. Dù muốn dựa vào Vương Trạch Vinh cũng không cần cực đoan như vậy chứ?
Các cán bộ Xuân Dương càng thêm khó hiểu, nhìn bọn họ như quái vật. Không ngờ hai người này lại như vậy.
- Thị trưởng Cận, tôi không có ý đó.
Bùi Vân Hoa nhìn Cận Trung Thuận ngồi ngẩn ra đó mà lắp bắp nói.
Trừng mắt nhìn Bùi Vân Hoa, Cận Trung Thuận hừ một tiếng và đứng lên, sau đó lại trừng mắt nhìn Trần Tùng Diệu.
Cận Trung Thuận bây giờ rất bực tức. Dù là Bùi Vân Hoa hay Trần Tùng Diệu đều là người của y, bởi vì có bọn họ nên lúc này Cận Trung Thuận mới đứng vững ở Xuân Dương. Bây giờ hay rồi, Vương Trạch Vinh vừa xuất hiện mà bọn họ đã lập tức công khai dựa vào. Điều này sẽ thành chuyện xấu đối với Xuân Dương.
Trần Tùng Diệu muốn khóc, trong lòng đang suy nghĩ sao mình lại nói như vậy.
Người trong sảnh ngoài nhân viên công tác và hai người bọn họ ra thì không còn ai. Bùi Vân Hoa dậm chân và đi ra.
Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Liễu Thanh Tụ đi theo Vương Trạch Vinh và nói:
- Phó bí thư Vương, đây là chìa khóa nhà của ngài mà Tỉnh ủy bố trí, đồ đạc đều mua mới.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Thực ra không cần như vậy, bình thường tôi đều ở Xuân Dương.
Liễu Thanh Tụ cười nói:
- Đây là quy định. Ngài là Phó bí thư Tỉnh ủy nên trên tỉnh phải bố trí chỗ ở. Nếu không chúng tôi không làm tròn nhiệm vụ.
Nhìn Liễu Thanh Tụ, Vương Trạch Vinh thấy quan khí của y nhất trí với Tư Mã Sơn nên gật đầu nói:
- Vậy làm phiền anh.
- Ồ, đúng rồi, ngài tính sao về thư ký và lái xe?
Liễu Thanh Tụ hỏi.
- Thư ký cứ để đó, lái xe thì tôi mang theo một người tên Long Dũng Đình tới. Ngoài ra Chánh văn phòng của tôi sẽ do đồng chí Tiền Hồng mang từ tỉnh Giang Sơn tới đảm nhiệm.
Nghe Vương Trạch Vinh có bố trí, Liễu Thanh Tụ không nói gì nữa.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tiền Hồng và Long Dũng Đình chắc đến rồi chứ?
- Hôm nay đã đến báo danh, tôi đã bố trí. Đồng chí Tiền Hồng ở trong khu nhà số 2 của chính quyền, đồng chí Long Dũng Đình tạm thời chưa bố trí nên ở trong nhà khách.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Cũng được, tôi sẽ bố trí cho Long Dũng Đình ở Xuân Dương.
Vương Trạch Vinh đi theo Liễu Thanh Tụ đến chỗ ở của mình. Đây là một khu biệt thự rất đẹp dành cho Lãnh đạo tỉnh ủy, trên đường có nhiều người đứng canh gác.
Vào nhà mình, Vương Trạch Vinh thấy trong đó có một nữ nhân viên phục vụ rất đẹp đi ra đón.
Liễu Thanh Tụ cười nói;
- Bí thư Vương, người nhà của ngài tạm thời chưa tới nên tôi bố trí Tiểu Lưu phụ trách sinh hoạt hàng ngày của ngài, giúp ngài quét dọn, giặt quần áo …
Nhìn cô gái đẹp như vậy mà bố trí làm phục vụ cho mình, Vương Trạch Vinh nhíu mày và suy nghĩ nhiều chuyện.
Một lần nữa nhìn thì thấy cô ả là kẻ rất quyến rũ, rất có sức hấp dẫn đối với đàn ông trẻ tuổi. Người như vậy mà làm phục vụ thì ẩn chứa điều gì?
Vương Trạch Vinh biết mình cần phải cẩn thận ở Bắc Dương nên nói với Liễu Thanh Tụ:
- Chúng ta là Đảng viên, là người làm thuê của quần chúng nhân dân, tôi chẳng lẽ kém đến mức không xử lý được cuộc sống của mình? Tiểu Lưu có công tác của côt ta, không cần ở đây.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Liễu Thanh Tụ cười nói:
- Tôi không có ý gì khác. Nếu Phó bí thư Vương không cần thì thôi. Chẳng qua tôi sẽ yêu cầu Tiểu Lưu hàng ngày đến dọn dẹp. Việc này mong Phó bí thư Vương thông cảm. Phục vụ lãnh đạo là công tác của văn phòng Tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh không quá tiện làm Liễu Thanh Tụ mất mặt nên gật đầu nói:
- Cũng được, người nhà tôi đến thì cô ta có thể quay lại công việc của mình.
Liễu Thanh Tụ cười nói:
- Tôi nghe Phó bí thư Vương.
Sau khi Liễu Thanh Tụ đi, Vương Trạch Vinh hỏi người phụ nữ:
- Cô tên gì?
Cô gái nở nụ cười quyến rũ mà nói:
- Phó bí thư Vương, có thể được phục vụ ngài em rất vui. Em tên Lưu Vi Vi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi không có việc cần cô làm, cô có thể về nhà. Tôi muốn ngồi một mình.
- Phó bí thư Vương, em đã chuẩn bị nước nóng, ngài có thể đi tắm, giường em đã trải ga.
Vương Trạch Vinh gật đầu.
Thấy Vương Trạch Vinh không có ý giữ mình, Lưu Vi Vi cười nói:
- Vậy em về.
Nhìn Lưu Vi Vi rời đi, Vương Trạch Vinh rất buồn bực. Người phụ nữ này không ngờ có quan khí hoàn toàn hướng về Liễu Thanh Tụ.
Đây là người phụ nữ như thế nào?
Tắm xong, Vương Trạch Vinh ra ngoài bật xem tin tức buổi chiều của Bắc Dương.
Biệt thự này rất sang trọng, Vương Trạch Vinh cảm thấy tình hình Bắc Dương rất phức tạp.
Hôm nay có nhiều việc, đặc biệt là thái độ của Tư Mã Sơn và Chu Kiến Đào trong hội nghị.
Sau khi đến Bắc Dương, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình như rơi vào mạng nhện, khắp nơi đều có bẫy chờ mình. Thái độ của cán bộ ở đây làm người ta rất khó chịu, mình làm như thế nào mới có thể mở cục diện?
Nghĩ đến chuyện xảy ra trong bữa tiệc, Vương Trạch Vinh cười cười. Mình coi như đã tạo được lỗ hổng ở Xuân Dương.
Tư Mã Sơn nhất định không còn tin tưởng Bùi Vân Hoa cùng Trâu Tùng Diệu như trước. Cận Trung Thuận cũng đâu thể thân mật với hai người này.
Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh cười cười, đến lúc đó mình có thể lợi dụng mà làm công việc. Tin rằng mình có thể mở được cục diện.
Cẩn thận nghĩ tới chuyện ở Bắc Dương, tâm trạng Vương Trạch Vinh bắt đầu tốt lên.
Vương Trạch Vinh đang ngồi thì nghe thấy Long Dũng Đình gọi tới.
- Vương ca, em đang ở bên ngoài, bảo vệ không cho vào.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh ra đón.
Vương Trạch Vinh lắc đầu và cảm thấy bây giờ cũng không thể làm gì khác. Bảo vệ cửa không hiểu rõ tình hình của mình, muốn cho Tiền Hồng cùng Long Dũng Đình vào thì mình phải ra đón bọn họ.
Đến chỗ bảo vệ, mấy bảo vệ thấy Liễu Thanh Tụ và Vương Trạch Vinh đi vào, biết Vương Trạch Vinh là Phó bí thư Tỉnh ủy nên vội vàng ra đón.
Vương Trạch Vinh chỉ vào Long Dũng Đình và Tiền Hồng và nói:
- Mời các anh cho bọn họ giấy ra vào, sau này bọn họ có thể trực tiếp vào chỗ ở của tôi.
Bảo vệ cửa vội vàng vâng dạ.
Long Dũng Đình vào nhà liền vội vàng đi pha trà cho Tiền Hồng.
Vương Trạch Vinh nhìn Tiền Hồng rồi nói:
- Lão Tiền, anh tạm thời chỉ có thể làm Chánh văn phòng cho tôi.
Tiền Hồng cười nói:
- Không biết có bao người muốn theo tôi tới Bắc Dương. Tôi có thể đến nói rõ Bí thư Vương tin tưởng tôi. Tôi nhất định làm tốt công tác của mình.
Tiền Hồng bây giờ rất đắc ý. Đừng nhìn chỉ là một Chánh văn phòng của Vương Trạch Vinh, chỉ cần Vương Trạch Vinh khống chế được Bắc Dương, mình chẳng lẽ không có cơ hội sao?
Vương Trạch Vinh nhìn Tiền Hồng rồi nói:
- Anh bây giờ cần làm là mau chóng tuyển nhân viên.
Tiền Hồng gật đầu nói:
- bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ bắt tay vào công việc.
- Anh trước chọn người, tôi nhìn rồi xác định nhân viên.
Vương Trạch Vinh rất coi trọng nhân viên văn phòng mình, đây là thân tín của hắn nên sao có thể tùy tiện được.
Vương Trạch Vinh hỏi về tình hình gia đình Tiền Hồng, y nói:
- Tôi tạm thời không cho người nhà tới, làm tốt công việc rồi nói.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Anh làm việc rất tốt.
Tiền Hồng lấy một tập tài liệu đưa cho Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, đây là một vài tình hình cơ bản của nhân viên trên tỉnh, hy vọng có tác dụng với ngài.
Vương Trạch Vinh nói:
- Phải chú ý nhiều tình hình trong tỉnh.