Thành phố ở tầm thấp nên không biết việc Ủy ban kỷ luật Trung ương bí mật đến tỉnh Giang Sơn điều tra. Ngoại trừ người có thế lực ở Trung ương ra thì không ai hiểu.
Vương Trạch Vinh có thể hiểu được nhiều chuyện. Hắn biết trong nhà Hồng Quân đã xảy ra chuyện. Một tập đoàn lợi ích do vợ Hồng Quân cầm đầu đã xâm chiếm khắp các ngành ở tỉnh Giang Sơn, tập đoàn này lợi dụng mạng lưới càng lúc càng mạnh để làm không ít việc vi vi phạm pháp luật, còn âm thầm mua quan bán chức. Trong một vài huyện còn công khai bán chức. Xảy ra chuyện như vậy, Hồng Quân dù trong sạch đến đâu cũng không thể nào thay thế Uông Nhật Thần.
Một bên là Hồng Quân xảy ra chuyện, một bên là Phùng Triêu Lâm không hiểu chuyện còn nghĩ Hồng Quân sẽ lên chức mà thầm tranh quyền đoạt lợi. Quan trường Thường Hồng đã bắt đầu thay đổi, người đứng ngoài xem tình hình càng lúc càng nhiều. Đồng thời Vương Trạch Vinh biết một bộ phận người của mình bắt đầu muốn nghiêng về Phùng Triêu Lâm.
Vương Trạch Vinh bây giờ chỉ không hiểu được Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Dư Bội Luân. Dư Bội Luân vẫn luôn đứng về phía trung lập, không nghiêng về phía nào.
Triệu Lâm Phân thì rõ ràng đã đi theo Phùng Triêu Lâm.
Ngồi trong văn phòng, Vương Trạch Vinh gọi điện nghe Đặng Diệu Hoa báo cáo về tình hình phát triển của Khu công nghệ cao. Trong thời gian này Khu công nghệ cao đã thu hút được mấy hạng mục, càng có mấy hạng mục muốn phát triển.
Vương Trạch Vinh hỏi Đặng Diệu Hoa về công ty Đầu tư mạo hiểm kia thì biết công ty này có mấy hạng mục phát triển rất tốt.
Sau khi hiểu rõ tình hình, Vương Trạch Vinh rất vui vẻ, tất cả đều phát triển khá tốt.
- Bí thư Vương, tối nay có rảnh không, tôi mời ngài dùng cơm.
Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Điền Lệ Vân gọi tới hỏi Vương Trạch Vinh. Bởi vì cô đã là người của Vương Trạch Vinh nên nói chuyện khá tự nhiên.
Nghĩ đến tâm trạng cán bộ Thường Hồng thời gian này, lại thấy Điền Lệ Vân muốn gặp mình, Vương Trạch Vinh liền nói:
- Được, chị bố trí đi.
Điền Lệ Vân vui vẻ nói:
- Được, đến khu nghỉ dưỡng của em gái tôi.
Vương Trạch Vinh biết khu nghỉ dưỡng của em Điền Lệ Vân càng lúc càng đông khách. Từ sau khi Điền Lệ Vân làm Phó trưởng ban thường trực thì lãnh đạo huyện bên dưới đều coi đó là điểm tiếp khách. Đến đó ăn cơm là để lấy lòng Điền Lệ Vân mà.
Vương Trạch Vinh vốn có suy nghĩ lo lắng quan chức nhiều thấy mình và Điền Lệ Vân đi cùng nhau sẽ hiểu sai. Chẳng qua Vương Trạch Vinh lại muốn lộ mặt một chút.
Lần này Vương Trạch Vinh đến khu nghỉ dưỡng của Điền Lệ Vân thì có mang theo thư ký và lái xe. Ngồi trong xe thấy có nhiều xe công ở đây, Vương Trạch Vinh cảm thấy phải cảnh cảo Điền Lệ Vân mới được.
Mặc dù quan chức chính quyền tụ tập ăn uống không phải việc lớn. Quan trọng là địa vị của Điền Lệ Vân khác, là một Phó trưởng ban thường trực mà rất nhiều quan chức đến khu nghỉ dưỡng em gái cô ta mở ăn cơm thì dễ xuất hiện chuyện hủ bại.
Điền Lệ Vân là người được Vương Trạch Vinh lựa chọn làm Trưởng ban tiếp theo. Nếu cô ta vì việc này mà xảy ra chuyện thì không tốt.
Long Dũng Đình cũng thông minh, không đi xe của Vương Trạch Vinh mà tìm xe bình thường đi vào đây.
Bởi vì là xe bình thường nên không ai chú ý mấy. Vương Trạch Vinh rất hài lòng với việc này.
Xe từ từ đi vào trong, đây là nơi khá yên tĩnh chuyên môn dành cho người không muốn lộ mặt như Vương Trạch Vinh. Từ việc này có thể thấy Điền Lệ Thủy rất biết làm ăn.
Vương Trạch Vinh xuống xe thì thấy hai chị em Điền Lệ Vân đã đứng ở đây.
Nhìn hai chị em, mắt Vương Trạch Vinh sáng lên. Nhất là Điền Lệ Thủy thì càng đẹp hơn.
Mấy nữ nhân viên phục vụ đã đứng đó nghênh đón, các nữ nhân viên phục vụ này đều rất đẹp.
- Bí thư Vương, cảm ơn ngài đã đến.
Điền Lệ Thủy vừa cười vừa nói.
Điền Lệ Vân nói:
- Bí thư Vương, bên trong đã chuẩn bị xong, mời ngài vào.
Vì hẹn Vương Trạch Vinh đến, hôm nay cô vẫn cùng em gái nghiên cứu nên bày tiệc như thế nào.
Điền Lệ Thủy nói với Tô Hành Chỉ:
- Thư ký Tô, trong phòng bên chúng tôi đã bố trí mấy nữ nhân viên phục vụ tiếp hai anh. Có gì cần xin cứ nói.
Tô Hành Chỉ cười nói:
- Được rồi, tôi vào xem một chút có phải người đẹp không. Nếu không phải tôi sẽ tìm cô.
Tô Hành Chỉ cũng thông minh vì biết Điền Lệ Vân có việc cần nói với Bí thư Vương nên không đi cùng.
Vương Trạch Vinh khen:
- Em gái Điền Lệ Vân đúng là có năng lực.
Vương Trạch Vinh vốn nói Điền Lệ Thủy có khả năng, nhưng Điền Lệ Vân lại nhìn Vương Trạch Vinh đầy ẩn ý. Cô nghĩ Vương Trạch Vinh coi trọng em gái mình. Nhìn Vương Trạch Vinh, lại nhìn theo em gái mình, Điền Lệ Vân nhớ đến việc mình trao đổi với Điền Lệ Thủy. Hai chị em bọn họ nếu không có chỗ dựa chắc chắn thì không có hy vọng. Điền Lệ Vân vẫn hy vọng Điền Lệ Thủy có thể dựa vào Vương Trạch Vinh, Điền Lệ Thủy cũng có suy nghĩ đó.
Nghĩ đến quyền lực của Vương Trạch Vinh, lại nghĩ đến em mình không có chỗ dựa, Điền Lệ Vân động tâm. Nếu em mình có thể dựa vào Vương Trạch Vinh thì quá tốt.
Đến vị trí như Điền Lệ Vân, cô đã quen nhìn nhiều thứ. Vì lên chức, tăng lương, rất nhiều phụ nữ dùng thân xác để đánh đổi. Nếu em gái mình nỗ lực một chút có lẽ nửa đời còn lại không cần lo lắng. Đến lúc đó ai dám làm gì hai chị em mình? Phụ nữ không phải chính là như vậy sao? Vương Trạch Vinh còn trẻ và tài giỏi như vậy, em gái mình dựa vào cũng không thiệt mà.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không biết Điền Lệ Vân đang suy nghĩ gì.
Cửa có hai nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp đứng đón, sau khi vào trong thì nghe tiếng nhạc. Trong phòng còn có mấy chậu hoa làm không khí khá tươi mới.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi nói:
- Nơi này rất được.
Điền Lệ Vân cười nói:
- Em gái tôi có sở trường về việc này mà.
Lúc này Điền Lệ Thủy đã đi vào, hai người phụ nữ ngồi hai bên Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh biết mục đích của Điền Lệ Vân mời mình là muốn hỏi rõ tình hình một chút. Hắn ngồi đó không nói gì chuyện quan trường cả.
Điền Lệ Vân rót cho Vương Trạch Vinh một chén Mao đài rồi nói:
- Nghe nói Bí thư Vương thích uống loạn này, hôm nay chúng ta uống rượu này.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi chưa bao giờ chọn rượu, uống rượu gì cũng được. Tôi thấy uống rượu trắng ngon hơn cả.
Nghe Vương Trạch Vinh nói uống rượu trắng, Điền Lệ Thủy nhìn hắn mà nói:
- Bí thư Vương xem thường người rồi, ngài đến chỗ em thì sao có thể uống rượu bình thường. Ngài yên tâm, rượu Mao Đài này em có thể bỏ được mà.
Điền Lệ Vân nói:
- Bí thư Vương uống rất giỏi, chị chưa bao giờ thấy Bí thư say.
Điền Lệ Thủy giả vờ giật mình nói:
- Vậy ư, vậy nhân phẩm của Bí thư Vương rất cao.
Cô gái này nịnh người rất giỏi.
Được Điền Lệ Thủy khen, Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ nên cười nói:
- Khu nghỉ dưỡng của Tiểu Điền rất được, xây dựng rất đẹp.
Điền Lệ Thủy nói:
- Thời gian này làm ăn rất tốt, đây đều là nhờ ơn của Bí thư. Hôm nay mời Bí thư đến dùng bữa là em muốn cảm ơn ngài một chút.
Vương Trạch Vinh nhìn Điền Lệ Vân rồi nói:
- Trưởng ban Điền, Tiểu Điền có năng lực như vậy thì tôi cho rằng không nhất định phải làm khu nghỉ dưỡng. Tôi thấy bên ngoài có rất nhiều xe công, chị có nghĩ đến ảnh hưởng của nó chưa?
Hai chị em Điền Lệ Vân nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy thì có chút lo lắng, biết Vương Trạch Vinh có cái nhìn với khu nghỉ dưỡng này.
Điền Lệ Vân vội vàng nói:
- Bí thư Vương, Tiểu Thủy cũng đang suy nghĩ mở hạng mục khác mà chưa tìm được. Mở khu nghỉ dưỡng chỉ là tạm thời mà thôi.
Điền Lệ Thủy cười nói:
- Bí thư Vương, em biết ngài là người hết lòng vì công việc, chuyện gì vào tay ngài đều có thể từ gạch hóa vàng. Hay là ngài giới thiệu em làm việc gì đi, em đảo bảo làm rất tốt.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Sở trường của cô là gì?
Điền Lệ Thủy nói:
- Em học quản trị kinh doanh.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Chị cô là nhân viên chính quyền, tiền đồ rất lớn nên có một số việc phải chú ý ảnh hưởng.
Vương Trạch Vinh sau khi nói như vậy khiến Điền Lệ Vân có chút cảm động. Cô biết nếu không phải thân tín thì Vương Trạch Vinh sẽ không nói như vậy. Cô thực ra cũng phát hiện vấn đề. Sau khi mình nắm giữ quyền lực rất lớn ở ban Tổ chức cán bộ, quan chức bên dưới đều cố ý nịnh bợ mình, đến khu nghỉ dưỡng của Điền Lệ Thủy ăn cơm để lấy lòng mình.
- Xin Bí thư yên tâm, tôi sẽ không gây rối cho chị. Một thời gian nữa tôi sẽ tìm một hạng mục khác.
Điền Lệ Thủy nói.
Từ từ nói tới chuyện trong quan trường, Điền Lệ Vân hỏi:
- Bí thư Vương, thời gian này Thị trưởng Phùng hay lên tỉnh, nghe nói Chủ tịch tỉnh Hồng sẽ lên làm Bí thư tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh nhìn Điền Lệ Vân rồi nói:
- Không ngờ chị cũng nghe được nhiều nhỉ?
Điền Lệ Thủy kê ghế vào gần Vương Trạch Vinh, một bên rót rượu và nói:
- Các lãnh đạo đến chỗ em ăn cơm đều quan tâm đến việc này. Nghe nói chủ tịch tỉnh sẽ lên làm Bí thư tỉnh ủy. Nếu như vậy thì không biết tỉnh Giang Sơn sẽ như thế nào.
Vương Trạch Vinh uống hớp rượu rồi nói:
- Làm tốt công tác của mình là được. Thường Hồng muốn phát triển thì các công tác phải theo kịp. Trưởng ban Điền, dù cấp trên điều chỉnh như thế nào thì mục đích cuối cùng là phát triển kinh tế toàn tỉnh, các chị không nên xen vào làm gì.
- Trưởng ban Điền, tôi tin tưởng chị, tiếp theo trên tỉnh sẽ thay đổi nhưng không phải chị nghĩ. Bộ máy lãnh đạo Thường Hồng cũng điều chỉnh, công tác tổ chức còn cần chị phụ trách.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Điền Lệ Vân rất kích động.
Vương Trạch Vinh nói quá rõ ràng. Từ trong lời này Điền Lệ Vân đã nhận được tin mình hy vọng. Tỉnh Giang Sơn sắp sửa biến hoá, Hồng Quân chưa chắc đã thay thế Uông Nhật Thần, lại nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh nói bộ máy lãnh đạo Thường Hồng sẽ thay đổi, mình có thể đảm nhiệm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ, Điền Lệ Vân hiểu rõ tỉnh Giang Sơn sau đây sẽ có lợi cho Vương Trạch Vinh. Nói cách khác mặc dù Uông Nhật Thần lui nhưng lực lượng Uông hệ vẫn chiếm ưu thế tại tỉnh Giang Sơn.
Quá vui.
Điền Lệ Vân cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng mình mấy hôm nay đã được bỏ ra.