Lấy được vài thứ về tập đoàn lợi ích kia, Vương Trạch Vinh đã biết sẽ có chuyện.
Đảng dân chủ Mỹ đã quyết định không hợp tác với Hoa Thái Tường mà chọn Vương Trạch Vinh. Chẳng qua tuy đã có trao đổi nhưng cả hai đều không nóng lòng công bố ra ngoài.
Bọn họ đều đang đợi một cơ hội, cơ hội có thể lập tức đánh gục kẻ địch.
Vương Trạch Vinh lúc này càng thêm lo chuyện trong quân đội, mấy thứ này hắn cần phải chờ Trung ương điều chỉnh xong quân đội thì mới có thể lấy ra được.
Máy bay chở đoàn người Hoa Thái Tường đã hạ cánh.
Nhìn quanh thành viên bộ máy Hải Đông cùng với một số lão đồng chí, Vương Trạch Vinh có chút buồn bực.
Đám lão lãnh đạo này tới rõ ràng là muốn đến để dựa vào Hoa Thái Tường.
Tuy nói Hoa Thái Tường tới đây là tham gia Đại hội thể thao sinh viên nhưng ai cũng biết mục đích Hoa Thái Tường đến Hải Đông là nhằm vào Vương Trạch Vinh.
Các quan chức Vương Hệ không khỏi thoáng nhìn Vương Trạch Vinh.
Nếu nói bọn họ không lo là không thể, một bên là Phó chủ tịch nước, một bên là ủy viên Bộ Chính trị, Vương Trạch Vinh có thể chống đỡ nổi không?
Thấy Vương Trạch Vinh rất bình tĩnh, mọi người không khỏi suy nghĩ miên man.
Hoa Thái Tường từ trên cầu thang đi xuống, Vương Trạch Vinh lập tức mỉm cười đi lên vài bước để đón.
Hoa Thái Tường được con gái Hoa Khánh Anh đỡ từ từ đi xuống.
Nhìn Hoa Khánh Anh, Vương Trạch Vinh không khỏi suy nghĩ lúc còn làm ở Bộ Thương mại.
Khi ấy Hoa Khánh Anh là người ủng hộ hắn, bây giờ lại đứng phía đối diện.
Hoa Khánh Anh bây giờ đã rời khỏi Bộ Thương mại, đến tỉnh Ninh làm Phó bí thư Tỉnh ủy, coi như tiến thêm một bước. Nếu không có bất ngờ xảy ra thì cô ta sau đây sẽ lên làm chủ tịch tỉnh.
Hoa Thái Tường cười cười bắt tay Vương Trạch Vinh và nói:
- Hải Đông, thay đổi nhiều. Sau khi xuống máy bay tôi thấy rất nhiều các tòa cao ốc.
- Chào mừng Phó chủ tịch đến Hải Đông kiểm tra, chỉ đạo công việc.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Hải Đông được như ngày hôm nay có công không nhỏ của đồng chí Lô Ninh Quốc.
Trong những người theo sau Hoa Thái Tường từ máy bay xuống, Vương Trạch Vinh có thể nhận ra cả Lô Ninh Quốc ở trong đó. Hoa Thái Tường nói đây là để cho Lô Ninh Quốc nghe.
- Ha ha, đây đều là công của đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi không dám nhận.
Lô Ninh Quốc vừa cười vừa nói.
Mọi người không ngu, nghe thế liền biết Hoa Thái Tường đây là muốn làm Vương Trạch Vinh mất mặt, hơn nữa Hoa Thái Tường còn nói trắng trước mặt đông đảo mọi người.
Mọi người không khỏi thoáng quan sát Vương Trạch Vinh.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh không hề tức giận, hắn vẫn rất lễ phép giới thiệu nhân viên Hải Đông với Hoa Thái Tường.
Hoa Thái Tường có chút bất ngờ với biểu hiện của Vương Trạch Vinh.
Y vừa tới đã nói như vậy chính là nghĩ Vương Trạch Vinh dù sao còn trẻ, khó kiềm chế.
Nói như vậy sẽ có thể làm hắn đáp lại như vậy mình có thể túm lấy và lấn tới. Thấy Vương Trạch Vinh không thèm để ý đến lời mình, Hoa Thái Tường không khỏi có chút tức giận nhưng cũng phải thầm khen Vương Trạch Vinh này giỏi kiềm chế.
Sau khi giới thiệu xong người Hải Đông với Hoa Thái Tường, Vương Trạch Vinh bắt tay Hoa Khánh Anh và nói:
- Bí thư Hoa có thể tới Hải Đông, tôi thay mặt nhân dân Hải Đông chào đón.
- Tôi chỉ là đi theo bố đến xem đại hội mà thôi, làm phiền Bí thư Vương.
Hoa Khánh Anh trước từng ngang cấp với Vương Trạch Vinh, bây giờ có thể lên nhanh như vậy, cô ta không khỏi than thở số phận mỗi người mỗi khác.
Sau khi nói chuyện vài câu, mọi người lên xe chạy thẳng tới Nhà khách Thành ủy. Hoa Thái Tường cũng không đi nghỉ mà nói muốn trò chuyện với mọi người một lát.
Trong phòng hội nghị của Thành ủy, Hải Đông ngồi chính giữa, sau đó y bảo Vương Trạch Vinh và Lô Ninh Quốc ngồi hai bên mình.
Thấy hai người ngồi như vậy, cán bộ Hải Đông càng suy nghĩ nhiều hơn. Lô Ninh Quốc mặc dù từng làm Bí thư Hải Đông nhưng bây giờ đã lui.
Mấy lãnh đạo từ Bắc Kinh đi cùng Hoa Thái Tường cũng không kém gì Lô Ninh Quốc, vậy mà Lô Ninh Quốc lại ngồi ở ngang hàng với Vương Trạch Vinh, đây rõ ràng là muốn so sánh.
Hoa Thái Tường cười ha hả rồi nói với Lô Ninh Quốc:
- Lão Lô, nhớ lần trước khi tôi tới Hải Đông thì anh vẫn còn đương chức, thoáng cái đã mấy năm trôi qua. Một lần nữa đến Hải Đông làm tôi có tâm trạng rất phức tạp.
Lô Ninh Quốc biết ý tiếp lời:
- Hải Đông có thể phát triển như vậy cũng là do Phó chủ tịch quan tâm. Không có sự quan tâm chỉ đạo của Phó chủ tịch thì Hải Đông sẽ không phát triển nhanh như vậy.
Hoa Thái Tường lúc này nhìn quanh các cán bộ ngồi bên dưới và nói:
- Kính thưa các đồng chí, vừa qua Hải Đông xảy ra liên tiếp ác vụ nổ, mọi người chắc cũng có suy nghĩ là tại sao Hải Đông lại xảy ra chuyện này? Theo tôi thấy Hải Đông chúng ta trong quá trình phát triển kinh tế đã xuất hiện vấn đề trong công tác xây dựng tư tưởng, tâm lý tự thỏa mãn dễ ảnh hưởng đến sự phát triển của chúng ta. Một thành phố, một khu vực nếu muốn phát triển nhanh chóng và ổn định thì quan trọng nhất chính là công tác xây dựng văn minh. Trạch Vinh, tôi cho rằng điểm này cậu nên học tập đồng chí Lô Ninh Quốc.
Hoa Thái Tường trực tiếp phê bình Vương Trạch Vinh trước mặt mọi người.
Mọi người nghe xong cũng hiểu mục đích chính tới Hải Đông của Hoa Thái Tường là gì.
Mọi người nghe xong cũng lén nhìn sang Vương Trạch Vinh.
Nghe Hoa Thái Tường nói, Vương Trạch Vinh chỉ cười nói:
- Phó chủ tịch nói đúng, trong quá trình phát triển chúng ta cần phải phát triển cả hai tay, cách mạng không có ai đi trước mở đường, chúng ta cần đi từng bước và học tập kinh nghiệm, có lẽ do đủ loại nguyên nhân mà xuất hiện một vài vấn đề nhưng chỉ cần chúng ta có tấm lòng phục vụ nhân dân thì tôi tin không có việc gì là không làm được.
- Trạch Vinh, vụ nổ ở Hải Đông làm cho tôi rất chấn động. Đây không phải việc nhỏ, có một số quần chúng nhân dân bị tử vong, Hải Đông nhất định phải điều tra rõ ràng vụ việc.
Hoa Thái Tường hơi đề cao giọng lên đôi chút.
Vương Trạch Vinh cũng nghiêm mặt lại nói:
- Thành ủy đã giao nhiệm vụ này cho Sở công an, Sở công an cũng đã bắt được kẻ tình nghi. Thành ủy, Ủy ban Hải Đông nhất định sẽ có câu trả lời thuyết phục dành cho dân chúng cả nước. Tôi cho rằng Hải Đông nhất định sẽ ghi nhớ bài học lần này nhưng cũng sẽ không thể vì chuyện xảy ra mà chối bỏ các hạng mục công việc đã triển khai. Chúng tôi tự cho rằng hiện nay các hạng mục công việc vẫn tiến hành thuận lợi với mục đích là phục vụ nhân dân.
Hoa Thái Tường nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Các đồng chí tự tin như vậy là tốt, tôi hy vọng Hải Đông sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.
Mọi người vốn nghĩ chuyện đến đây là dừng, ai ngờ có một ông lão họ Ngụy đứng lên lớn tiếng nói với Hoa Thái Tường:
- Phó chủ tịch Hoa, vốn ngài đến Hải Đông, chúng tôi không nên quấy rầy ngài nghỉ ngơi. Nhưng có vài điều tôi không nói ra không được, nên tôi muốn nói ra với ngài và mọi người.
Ông lão vừa đứng lên, vài ông lão khác cũng đứng dậy.
Vương Trạch Vinh có thể nhận ra đó đều là mấy người đã tới nhà mình, vì thế hắn hiểu ngay ra mục đích của đối phương.
Nhìn Hoa Thái Tường, Vương Trạch Vinh thấy mí mắt Hoa Thái Tường hơi giật giật.
- Ngụy lão, mau ngồi. Ông là lão đồng chí của Hải Đông, có gì ngồi xuống rồi nói. Đảng ta là Đảng phục vụ nhân dân, không có gì không thể nghe. Mọi người phải tin vào Đảng, tin vào Trung ương. Có gì xin cứ nói thẳng. Mọi người có thể tin vào tổ chức, cứ phản ánh tình hình theo trình tự bình thường. Con người của tôi không có ưu điểm gì nhưng luôn ủng hộ nguyên tắc phục vụ nhân dân của Đảng.
Ngụy lão chỉ thẳng vào Vương Trạch Vinh và nói:
- Phó chủ tịch, tôi muốn kiện chính là Vương Trạch Vinh. Sau khi Vương Trạch Vinh đến Hải Đông, chủ nghĩa độc đoán ở Hải Đông rất nghiêm trọng. Không khí dân chủ ở Hải Đông đã biến mất, hiện tượng dùng người thân cũng trở nên trầm trọng hơn, xúc phạm các lão đồng chí. Hơn nữa tình hình an ninh trật tự của Hải Đông cũng rất loạn. Phó chủ tịch, là một lão đồng chí, thấy tình hình Hải Đông như vậy, tôi rất đau lòng. Mấy người chúng tôi thay mặt các lão đồng chí Hải Đông tuy đã về hưu nhưng dù còn một hơi chúng tôi cũng kiên quyết đấu tranh chống hiện tượng không tốt. Chúng tôi yêu cầu Trung ương cách chức Bí thư Thành phố Hải Đông của Vương Trạch Vinh, trả lại bầu trời trong xanh cho Hải Đông.
Nghe Ngụy lão trực tiếp nhằm thẳng vào Vương Trạch Vinh, mọi người đều khẩn trương.
- Phó chủ tịch, chúng tôi biết Vương Trạch Vinh có chút thế lực trong Đảng, chúng tôi dám kiện y cũng biết sẽ bị đả kích, bị trả thù. Nhưng là Đảng viên lão thành, dù bất cứ lúc nào chúng tôi cũng quyết không khuất phục trước cái ác. Mấy chúng tôi đã cùng viết huyết thư, không xử lý Vương Trạch Vinh, chúng tôi sẽ liên tục kiện lên Trung ương.
Một lão già họ LƯu khác còn lấy một tờ giấy nhuốm đỏ màu máu từ trong túi áo ra.
Hoa Thái Tường thấy thế liền vội vàng sai người lấy bức thư từ tay đối phương lên.
Cầm bức thư, Hoa Thái Tường nhìn chằm chằm Vương Trạch Vinh mà nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, anh làm như thế nào vậy hả. Bây giờ có cả lão đồng chí viết huyết thư. Vương Trạch Vinh, tôi nói anh như thế nào bây giờ? Đây là chuyện chưa từng xảy ra ở Trung Quốc chúng ta.
Vương Trạch Vinh cũng không ngờ có việc này, hắn nhìn thoáng qua mấy lão già, lại nhìn Hoa Thái Tường. Hắn biết đây là một chiêu khác của đối phương.