Khi Vương Trạch Vinh đến, cả Tiền Minh Phú và Tư Mã Tú đều ra đón hắn.
Vương Trạch Vinh cũng không ngờ Tư Mã Hoành ở nhà, thấy Tư Mã Hoành đi lên đón, hắn càng lúc càng kính trọng vị lãnh đạo quốc gia này. Xem ra vì con gái của mình ngài đã làm các việc không nên làm.
Tiền Minh Phú cũng không còn giả vờ bị thương. Cả đêm qua y càng nghĩ càng vui. Y dù sao cũng là Chủ tịch tỉnh, nếu theo lời Tư Mã Hoành, Vương Trạch Vinh lên chức vậy y tự nhiên sẽ thành Bí thư tỉnh ủy. Việc này Tiền Minh Phú tính toán rất kỹ, có Tư Mã Hoành ở bên trên, hơn nữa Tư Mã Hoành sắp lui nên Trung ương phải nể mặt. Vậy mình làm Bí thư tỉnh ủy thay Vương Trạch Vinh là rất có thể.
Tiền Minh Phú biết mình tiếp tục ở lại Bắc Kinh, không về Nam Điền là hành động sai lầm. Vào lúc quan trọng này thì biện pháp tốt nhất là mau chóng về Nam Điền. Chỉ như vậy thì y mới có thể có thành tích, làm cơ sở để lên chức.
Vừa nghĩ mình có thể lên làm Bí thư tỉnh ủy Nam Điền, Tiền Minh Phú rất kích động. Vì thế tối qua y biểu hiện rất xuất thần với Tư Mã Tú.
Thấy Tiền Minh Phú coi như đã khỏe hẳn, Vương Trạch Vinh bắt tay đối phương mà nói:
- Lão Tiền, Nam Điền cần anh.
- Bí thư Vương, tôi bây giờ đã khỏe. Tôi sẽ rất nhanh trở lại công tác.
Tư Mã Tú ở bên rót nước cho Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bí thư Vương, đây là trà Long tỉnh, mời anh.
Vương Trạch Vinh nhìn Tư Mã Tú và thấy có chút khó hiểu. Thái độ của Tư Mã Tú hôm nay sao tốt vậy. Nhìn vào mắt ả, Vương Trạch Vinh thấy hiện rõ sự thỏa mãn, hắn lại nhìn mắt Tiền Minh Phú và thầm nghĩ xem ra Tiền Minh Phú hôm qua đã mất nhiều công sức.
Sau khi Vương Trạch Vinh đi vào, Tư Mã Hoành vẫn nhìn Vương Trạch Vinh. Thấy hắn nói chuyện vui vẻ với con gái và con rể như vậy, ông rất vui. Vương Trạch Vinh có lực lượng rất mạnh, nếu hắn quan hệ tốt với nhà mình thù càng có lợi.
- Ủy viên trưởng.
Do hai người Tiền Minh Phú và Tư Mã Tú quá nhiệt tình bắt chuyện nên giờ Vương Trạch Vinh mới chào được Tư Mã Hoành,
- Trạch Vinh, Minh Phú đã khỏe lại và nói sẽ nhanh chóng về Nam Điền công tác. Hy vọng cậu phải yêu cầu nghiêm khắc với Minh Phú.
Tư Mã Hoành nói với Vương Trạch Vinh.
- Đồng chí Minh Phú có năng lực rất mạnh, tin rằng có thể nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể nói Tiền Minh Phú kém cỏi. Vào lúc này hắn chỉ có thể nói như vậy.
Vương Trạch Vinh vốn chỉ đến thăm Tiền Minh Phú, bây giờ Tư Mã Hoành lại thành nhân viên chính. Tư Mã Hoành không ngừng hỏi Vương Trạch Vinh về tình hình công tác của Nam Điền.
Vương Trạch Vinh cũng hết sức báo cáo tình hình công tác của Nam Điền.
Nói chuyện một lúc, Tư Mã Hoành nói với Vương Trạch Vinh:
- Cậu cùng tôi vào thư phòng một chút.
Không nhìn Tiền Minh Phú và Tư Mã Tú, Tư Mã Hoành đứng lên đi vào trong thư phong.
Sau khi Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Tư Mã Hoành cười nói:
- Trên bàn có thuốc, muốn hút thì hút.
Thấy Tư Mã Hoành không hút thuốc, Vương Trạch Vinh cũng không tiện hút một mình. Hắn cười cười ngồi đó đợi Tư Mã Hoành nói.
- Trạch Vinh, tôi biết Minh Phú có một chút năng lực nhưng cái nhìn đại cuộc lại kém. Tôi đúng là lo cho sự phát triển tiếp theo của nó.
Tư Mã Hoành nói như vậy làm Vương Trạch Vinh không biết nói gì.
- Tôi biết Minh Phú vẫn không phối hợp với cậu trong công việc. Thấy thái độ của cậu từ trước đến giờ mà tôi rất xấu hổ.
Lúc này Tư Mã Hoành như một ông lão đang nói chuyện cho con cái.
Tư Mã Hoành nói như vậy, Vương Trạch Vinh một thấy sự bất đắc dĩ của ông.
- Ủy viên trưởng, thực đồng chí Minh Phú đã làm được không ít chuyện ở Nam Điền.
Tư Mã Hoành xua tay nói:
- Tình hình của Minh Phú thì tôi hiểu rõ, cậu không cần nói giúp cho nó. Trạch Vinh, biết tại sao tôi muốn một mình nói chuyện với cậu về Minh Phú không? Tôi hy vọng cậu có thể nhắc nhở Minh Phú nhiều hơn.
- Ủy viên trưởng yên tâm, tôi sẽ phối hợp tốt với đồng chí Minh Phú.
Vương Trạch Vinh không muốn tiếp tục chuyện này. Việc này chủ yếu là Tiền Minh Phú có muốn quấy rối không, nếu như vậy thì đừng trách hắn.
Tư Mã Hoành nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh, sắp đại hội rồi, cậu có tính toán gì không?
Lời này Tư Mã Hoành hỏi làm Vương Trạch Vinh không biết nói sao, hắn đành nói:
- Ý của tôi là làm tốt công tác ở Nam Điền là được, còn đâu không có suy nghĩ gì khác.
- Suy nghĩ này của cậu đương nhiên là việc tốt, rất nhiều chuyện từ từ sẽ tới. Ví dụ như cậu chỉ cần cố gắng thì nhất định sẽ thành Ủy viên Bộ Chính trị. VIệc này cậu nên chuẩn bị một chút mới được.
Tư Mã Hoành nói chuyện thì có chút xấu hổ, ông hôm nay vì Tiền Minh Phú mà đã vi phạm nguyên tắc.
Vương Trạch Vinh nghe ra Tư Mã Hoành rất quan tâm đến sự phát triển của mình. Hắn suy nghĩ thật nhanh và ít nhiều hiểu được.
Tư Mã Hoành xem ra cũng bị tình thân ảnh hưởng, ông dù trước kia là người như thế nào thì bây giờ sắp về hưu sẽ phải nghĩ cho người nhà của mình.
Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh lại nghĩ đến tình hình đám người Hạng Nam. hắn thở dài một tiếng. Rất nhiều người trước khi lui đều nghĩ tới con cái mình, đây là việc tốt.
- Trạch Vinh, mặc dù tôi sẽ lui nhưng vẫn có thể nói vài câu. Thành tích của cậu rất rõ ràng, không ai xóa đi được, phải tin rằng Trung ương sẽ suy nghĩ tình hình của cậu.
Tư Mã Hoành nói như vậy thì Vương Trạch Vinh đã không cần nói gì khác. Ý của Tư Mã Hoành rất rõ ràng, đầu tiên mình quan tâm Tiền Minh Phú, sau đó nói chuyện mình phát triển. đây là hy vọng sau khi mình đi sẽ đỡ Tiền Minh Phú lên.
Dù nói như thế nào thì Tư Mã Hoành khá quan tâm hắn, Vương Trạch Vinh cũng muốn giữ mối quan hệ này.
Hôm nay nghe Tư Mã Hoành nói, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Từ biểu hiện của Tư Mã Hoành có thể thấy ông ta sau đây sẽ giúp hắn.
Nếu có Tư Mã Hoành giúp vậy cơ hội tiến lên của hắn càng cao hơn.
Vương Trạch Vinh biết tình hình của Tư Mã Hoành. Đừng nhìn ông ta sắp lui nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn rất lớn. Có một Lãnh đạo trung ương đứng ra nói giúp vào lúc quan trọng nhất thì còn gì tốt bằng.
Mục đích của Tư Mã Hoành là rất rõ ràng, ông muốn đạt thành thỏa thuận với Vương Trạch Vinh. Tư Mã Hoành giúp Vương Trạch Vinh thì hắn phải giúp Tiền Minh Phú lên chức.
Nghĩ đến tình hình của Tiền Minh Phú, Vương Trạch Vinh thấy vấn đề chủ yếu của Tiền Minh Phú là suy nghĩ. Nếu như Tiền Minh Phú nghĩ thoáng ra và có thể làm một chút công việc thì cũng không phải không thể lên.
- Lần này sau khi về Nam Điền thì tôi sẽ để đồng chí phụ trách nhiều công việc hơn nữa.
Vương Trạch Vinh nói ra điều mà Tư Mã Hoành muốn nghe.
Thấy vẻ mặt Tư Mã Hoành có chút khó coi, Vương Trạch Vinh nghĩ đến chính là có thể đỡ Tiền Minh Phú lên hay không. Nghĩ đến chuyện Chu gia đang giám sát Minh Phú, Vương Trạch Vinh cảm thấy nên nhắc Tư Mã Hoành một chút. Nếu bởi vì nguyên nhân này mà Tiền Minh Phú xuống thì chỉ có thể tự trách y.
- Ủy viên trưởng, tôi nghe thấy có người đang thầm theo dõi đồng chí Minh Phú.
Vương Trạch Vinh rất nghiêm túc nói.
Tư Mã Hoành biết Vương Trạch Vinh có quan hệ rộng ở Bắc Kinh, hắn cũng không thể tùy tiện nói ra như vậy. Ông biết Vương Trạch Vinh có ý gì đó.
Tư Mã Hoành nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh và nói:
- Cậu nghe được gì.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đồng chí Minh Phú là Chủ tịch tỉnh nên tin rằng sẽ không có chuyện gì.
Nói xong Vương Trạch Vinh không nói nữa. Hắn biết mình nhắc như vậy là đủ, tin rằng Tư Mã Hoành sẽ không bỏ qua bất cứ chuyện có thể nào. Ông ta nhất định sẽ điều tra.
Tư Mã Hoành trong lòng sớm đã hiểu rõ ý của Vương Trạch Vinh. Trong lòng ông đang thầm nghĩ có phải mình quá tin tưởng Minh Phú, xem ra phải điều tra một chút mới được.
- Trạch Vinh, cảm ơn cậu quan tâm tới Minh Phú. Tôi sẽ bảo Minh Phú hai ngày nữa về Nam Điền công tác, cậu thấy sao?
- Tôi nghe lời ngài.
Vương Trạch Vinh gật đầu. Hắn biết lời nói của mình đã có hiệu quả. Xem ra Tư Mã Hoành bắt đầu nghi ngờ Tiền Minh Phú, nếu Tư Mã Hoành có thể giải quyết vấn đề thì quá tốt.