Hồng Quân hiểu rõ sự kỳ vọng của lão lãnh đạo đối với mình. Y cũng rất đau đớn, tình hình đang tốt sao lại thay đổi như thế? Ủy ban kỷ luật Trung ương đến tỉnh Giang Sơn thì không bao lâu đã tìm được chứng cứ, đây là tai ương giết người với mình.
Thư ký của Hồng Quân nghe thấy động tĩnh bên trong liền đi vào ra vẻ rót thêm nước cho Hồng Quân. Hắn cẩn thận hỏi:
- Chủ tịch, ngài mệt sao? Có cần tôi gọi bác sĩ đến không?
Vẻ mặt Hồng Quân bây giờ rất khó coi như mới trải qua cơn bạo bệnh vậy. Thư ký chưa bao giờ thấy Hồng Quân như vậy, trong lòng rất sợ hãi.
Vẻ mặt này chỉ xảy ra khi có người bị điều tra ra vấn đề và mất chức mà thôi. Thư ký có thể xác định vẻ mặt Hồng Quân bây giờ rất mệt mỏi, nghĩ đến đây tên thư ký có chút giật mình.
Hồng Quân xua tay nói:
- Cậu ra đi, tôi không sao.
Sau khi Ủy ban kỷ luật Trung ương đến tỉnh Giang Sơn thì đạt được rất nhiều thứ. Vợ con mình lần này coi như đã hại chết mình rồi.
Hồng Quân run run tay lấy một điếu thuốc lá rồi bật lửa mấy lần mới được.
Châm điếu thuốc hít vào một hơi thật sâu, Hồng Quân không ngừng ho khan.
Thư ký chưa bao giờ thấy Hồng Quân như vậy. Từ trước đến nay, Hồng Quân trong mắt hắn đều rất trầm ổn, bất cứ chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Chủ tịch Hồng. Nhưng tình huống hôm nay quá kỳ quái, Chủ tịch rốt cuộc gặp đả kích gì? Thư ký không dám hỏi mà ngồi đó suy nghĩ.
Hồng Quân hủy tất cả lịch sẵn có, y bây giờ rất mệt mỏi. Sau khi nhận được tin của lão lãnh đạo làm y rất mệt mỏi. Lần này không ai có thể giúp được mình, không ngờ gia đình mình lại làm người ta sợ như vậy.
Sáng đó Hồng Quân nghỉ làm rất sớm, y muốn ngồi một chút cẩn thận suy nghĩ.
Xuống xe Hồng Quân nhìn thư ký rồi vỗ vai đối phương mà nói:
- Về sớm một chút, cậu vất vả rồi.
Lời này càng làm thư ký thêm lo lắng, y ngơ ngác nhìn Hồng Quân.
Thấy trong nhà không ngờ có người Hồng Quân sa sầm mặt lại, bây giờ y không muốn gặp bất cứ ai.
- Chủ tịch, tôi đến báo cáo công việc với ngài một chút.
Phùng Triêu Lâm đang ngồi trong nhà nói chuyện vui vẻ với vợ con Hồng Quân.
Thấy Phùng Triêu Lâm, Hồng Quân liền nghĩ đến Vương Trạch Vinh. Y thầm than có lẽ Phùng Triêu Lâm lại đến kể khổ rồi.
Từ sau khi con út xảy ra chuyện, Hồng Quân rất hy vọng vào hai người con khác của mình. Nhìn con trai thứ hai Hồng Hải ở trong nhà, Hồng Quân khẽ lắc đầu. Y có ba người con thì con cả đang làm Phó chủ tịch huyện bên ngoài, các phương diện cũng được. Con thứ hai và con thứ ba lại làm người ta lo lắng. Đám quan chức bên dưới cũng thật là, sao lại tin vợ mình như vậy. Nếu không như thế thì làm sao lại xảy ra chuyện.
Thấy Hồng Quân đi vào, vợ y liền tươi cười nhảy dựng lên cầm lấy cặp cho Hồng Quân.
Hồng Quân nhíu mày trong lòng chưa bao giờ cảm thấy bất mãn với vợ như lúc này.
- Bố, Thị trưởng Phùng bảo con đến Thường Hồng chơi. Chiều con theo Thị trưởng Phùng đến Thường Hồng.
Hồng Hải có chút hưng phấn nói.
Nghe Hồng Hải nói như vậy, Hồng Quân rất giận, khó khăn lắm mới nhịn lại được.
Hồng Quân ngồi xuống ghế rồi nói với Phùng Triêu Lâm:
- Anh có việc gì?
Phùng Triêu Lâm phát hiện tâm trạng của Hồng Quân hôm nay không tốt nên định nói chuyện về Thường Hồng thì thấy không phải thời cơ tốt.
- Chủ tịch, không có chuyện gì cả, chủ yếu là muốn đến thăm ngài. Vừa nãy tôi vừa nói chuyện với Hồng Hải, năng lực của Hồng Hải rất mạnh.
Hồng Quân bây giờ rất buồn bực, tâm trạng rất kém. Y hy vọng mình có thời gian rảnh mà suy nghĩ nên nói:
- Không có việc là tốt rồi, nhất định phải chú tâm công tác.
Vợ y nói:
- Lão Hồng, Thị trưởng Phùng đến đây là muốn báo cáo chuyện Thường Hồng với ông. Tôi mới nghe thấy thằng Vương Trạch Vinh kia đúng là một tay che trời. Thị trưởng Phùng muốn bố trí một Phó chánh văn phòng Ủy ban cũng không thể làm.
Bởi vì được Phùng Triêu Lâm hứa hẹn nên ả nói giúp Phùng Triêu Lâm.
- Đàn bà biết gì mà nói.
Hồng Quân trầm giọng nói.
Rất ít khi thấy Hồng Quân tức như vậy, vợ y ngồi đó nhìn Phùng Triêu Lâm đang lo lắng ngồi đấy và thấy mình rất mất mặt. Ả lớn tiếng nói:
- Tôi nói thật mà. Ông sao có thể tha cho thằng Vương Trạch Vinh như vậy. Ông nhìn thằng Vương Trạch Vinh Thường Hồng xem, kết bè kết đảng, chính là vua con ở Thường Hồng. Bây giờ ngay cả Thị trưởng Phùng cũng bị chèn ép, cứ tiếp tục như vậy thì Thường Hồng sẽ thành như thế nào?
Nghe thấy thế Hồng Quân nghĩ đến lão lãnh đạo mắng mình việc không thể quản nổi con cái, lại nghĩ đến vì vợ con mà mình mất hy vọng, y vô cùng khó chịu với vợ.
Hồng Quân nói với Phùng Triêu Lâm:
- Tiểu Phùng, anh không có việc gì thì về Thường Hồng làm tốt công tác đi.
Trước mặt người ngoài nên y không tiện lộ tâm trạng của mình.
Phùng Triêu Lâm cũng thấy hôm nay đến không phải lúc. Tâm trạng Chủ tịch Hồng rất không tốt nên vội vàng nói:
- Vâng, tôi xin phép về.
Hồng Hải đứng lên nói:
- Bố, con đi theo Thị trưởng Phùng đến Thường Hồng.
Hắn đứng lên định đi ra, vừa nãy Phùng Triêu Lâm đã cam đoan rằng sẽ cho hắn một hạng mục lớn ở Thường Hồng. Hắn rất muốn mau chóng đi xác định xong việc này.
- Anh đứng lại cho tôi, không được đi đâu cả.
Hồng Quân hét lên.
Phùng Triêu Lâm sợ hãi, y chưa bao giờ thấy Hồng Quân giận như vậy nên thầm nghĩ mình chẳng lẽ đắc tội với Chủ tịch Hồng sao?
Vừa nãy Phùng Triêu Lâm nói chuyện với vợ con Hồng Quân và biết bọn họ muốn làm một công trình. Phùng Triêu Lâm biết Vương Trạch Vinh không nhúng tay vào việc bên Ủy ban nên cho vợ Hồng Quân mấy hạng mục cũng không có gì khó, vì thế y mời Hồng Hải cùng đến Thường Hồng khảo sát.
Bây giờ nhìn Phùng Triêu Lâm như vậy, y vội vàng chạy ra khỏi nhà Hồng Quân ngay.
Trên đường về, Phùng Triêu Lâm có chút lo lắng. Tâm trạng của Chủ tịch Hồng hôm nay sao vậy nhỉ, đáng để mình phải suy nghĩ? Phùng Triêu Lâm lại nghĩ đến bộ máy Thường Hồng, trong đầu muốn điên lên vì không hiểu trên tỉnh xảy ra chuyện gì.
Lại nhắc đến nhà Hồng Quân. Sau khi Phùng Triêu Lâm đi, y đang định vào thư phòng thì nghe vợ nói:
- Lão Hồng, bao giờ Uông Nhật Thần mới về hưu? Ngồi mãi không chịu nhả.
Hồng Quân nghe thấy thế thì càng thêm tức tối, y trừng mắt nhìn vợ.
Hồng Hải cũng nói:
- Bây giờ tỉnh Giang Sơn đều đồn ầm lên là bố sẽ đảm nhiệm chức Bí thư tỉnh ủy sau khi Uông Nhật Thần lui. Đến lúc đó con muốn xem vẻ mặt đám Vương Trạch Vinh sẽ như thế nào.
- Câm mồm.
Hồng Quân đã không thể nhịn được.
- Lão Hồng, hôm nay ông sao thế?
Vợ Hồng Quân cũng thấy hôm nay y có chút không bình thường nên lo lắng hỏi.
Hồng Quân xua tay không nói gì mà từ từ đi vào thư phòng.
Hồng Hải nhìn mẹ rồi nói:
- Hôm nay bố sao vậy mẹ?
Hồng Quân ngồi trong thư phòng nhớ lại những việc mình đã làm. Y tự hỏi mình chưa làm việc vi phạm pháp luật, nhưng lão lãnh đạo nói làm y biết mình sai lầm nghiêm trọng như vậy. Hồng Quân không ngừ Ủy ban kỷ luật Trung ương lại điều tra người nhà mình. Một đoàn thể lợi ích đã hình thành quanh vợ con mình.
Theo Hồng Quân nghĩ thì con út của mình nhất định có vấn đề, vợ mình dù như thế nào cũng không thể làm chuyện gì lớn. Nhưng bây giờ Hồng Quân biết mình đã coi thường vợ.
- Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ……
Hồng Quân biết người chơi mình nhất định là Uông Nhật Thần. Y có chút căm hận Uông Nhật Thần, nhưng khi y biết vợ con mình vi phạm pháp luật, Hồng Quân mới cảm thấy mình là chủ tịch tỉnh mà không thể quản lý gia đình.
- Lão Hồng, anh không sao chứ?
Vợ Hồng Quân mở cửa vào rồi vô cùng lo lắng mà hỏi.
Thấy vợ đi vào, Hồng Quân chỉ vào ghế rồi nói:
- Tôi vẫn không quan tâm được nhiều đến gia đình.
Lúc này Hồng Hải cũng đi vào hỏi:
- Bố đừng dọa con và mẹ, có chuyện gì vậy bố?
Hồng Quân nhìn Hồng Hải mà nói:
- Con ngồi xuống, bố nói chuyện với hai mẹ con.