Hứa Băng gọi điện một lúc mà không thấy Tư Mã Sơn tới.
Hứa Băng nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Phó bí thư Vương, lần này Trung ương điều chỉnh đồng chí Tư Mã Sơn quá gấp, chúng tôi lo lắng suy nghĩ của đồng chí Tư Mã Sơn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Xin Phó trưởng ban Hứa yên tâm. Các đồng chí đều có thể hiểu rõ tình hình. Hơn nữa Tỉnh Bắc Dương đã chuẩn bị đầy đủ, có thể ứng phó mọi vấn đề.
Hứa Băng gật đầu. Hai người mặc dù không nói rõ nhưng đã hiểu.
Một tiếng sau vẫn không thấy Tư Mã Sơn đến.
Vương Trạch Vinh đang định gọi điện hỏi Mạc Đại Bưu thì điện thoại bàn vang lên.
Trưởng ban thư ký Liễu Thanh Tụ gọi tới và vội vàng nói:
- Phó bí thư Vương, Bí thư Tư Mã đang ở bệnh viện cấp cứu.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền có chút giật mình và nói:
- Xảy ra chuyện gì?
- Tôi cũng không rõ, là thư ký của Bí thư Tư Mã gọi tới nói là bảo mẫu phát hiện Bí thư Tư Mã ngã trên giường nên gọi cho thư ký, bây giờ đang ở bệnh viện.
- Xảy ra chuyện gì?
Hứa Băng – phó Ban Tổ chức cán bộ trung ương hỏi.
- Trưởng ban thư ký Liễu Thanh Tụ gọi tới nói là Tư Mã Sơn đang ở bệnh viện cấp cứu.
Vương Trạch Vinh nói.
Hứa Băng nghe vậy liền ngẩn ra. Sao lại kỳ quái như vậy, Trung ương động vị trí của Tư Mã Sơn, y lại đến bệnh viện.
- Chẳng lẽ trong này có vấn đề gì?
Hứa Băng lẩm bẩm một tiếng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi phái người đi tìm hiểu nguyên nhân.
Lúc này Vương Trạch Vinh gọi cho Mạc Đại Bưu và nói:
- Anh phái người đi tìm hiểu xem Bí thư Tư Mã có phải bị đưa đến bệnh viện không?
Không lâu sau Mạc Đại Bưu vội vàng gọi tới:
- Bí thư Vương, đúng là có việc này. Bí thư Tư Mã đang được cấp cứu, nghe nói là rất nguy hiểm.
Mạc Đại Bưu cũng rất khó hiểu, chuyện này làm y thấy có việc lớn sẽ xảy ra. Đầu tiên là Bí thư Vương chỉ thị mình khẩn cấp tập trung lực lượng, bây giờ Tư Mã Sơn lại vào bệnh viện.
Mạc Đại Bưu nói xong liền bổ sung thêm:
- Bí thư, mọi việc đều rất bình thường.
Mạc Đại Bưu nói xong liền lau mồ hôi. Hôm nay y đã phái người giám sát tất cả tụ điểm quan trọng của thành phố. Đối với Lãnh đạo tỉnh ủy thì y không dám đi giám sát. Vì thế nên y không biết việc Tư Mã Sơn được đưa tới bệnh viện.
Vương Trạch Vinh dập máy rồi nói với Hứa Băng:
- Phó trưởng ban Hứa, theo tình hình được biết thì Tư Mã Sơn đúng là đột nhiên bị bệnh, bây giờ đang rất nguy hiểm.
- Chúng ta đi xem.
Hứa Băng nói.
Khi Vương Trạch Vinh và Hứa Băng đến bệnh viện nhân dân số một thì các lãnh đạo tỉnh đã đến khá nhiều.
Tư Mã Sơn làm Bí thư tỉnh ủy Bắc Dương nhiều năm, nhiều tay chân. Những người này nghe Tư Mã Sơn bị bệnh liền vội vàng tới.
Sau khi đến đây Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua thì thấy đều là người của Tư Mã Sơn. Liễu Thanh Tụ, Úc Lộ Thư, Quế Thành Ý, Đồ Cách Bình đều đến. Vương Trạch Vinh thế mới biết mình và Hứa Băng là người cuối cùng nhận được thông báo.
Vương Trạch Vinh vừa đến thì cũng thấy Mạc Đại Bưu đến đây. Nhìn thoáng qua tình hình nơi này, Vương Trạch Vinh nói với Mạc Đại Bưu:
- Nhiều lãnh đạo ở đây như vậy, các anh nhất định phải đảm bảo an toàn.
Mạc Đại Bưu nhìn thoáng qua ánh mắt Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi đã sớm bố trí, nhất định không xảy ra chuyện gì.
Bây giờ Mạc Đại Bưu cảm thấy mình làm không chu đáo. Nhiều Lãnh đạo tỉnh ủy đến đây như vậy, nếu Bí thư Vương không gọi tới thì y đúng là không biết xảy ra chuyện gì.
Vương Trạch Vinh cũng có cái nhìn đối với Mạc Đại Bưu. Chuyện lớn như vậy mà không biết gì, chẳng may có chuyện khác thì Bắc Dương không phải loạn sao?
Vương Trạch Vinh lắc đầu. Cũng may hành động lúc trước của mình có tác dụng nhất định. Nếu không thì chỉ dựa vào Cục Công an Xuân Dương bây giờ thì đúng là khó có thể nắm giữ tình hình phức tạp ở Bắc Dương này.
Thấy vẻ mặt tự trách của Mạc Đại Bưu, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Bây giờ Mạc Đại Bưu coi như có bài học.
Hứa Băng rất chú ý bệnh của Tư Mã Sơn, thấy thư ký của Tư Mã Sơn đứng đó liền hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nhìn Vương Trạch Vinh, thư ký vội vàng nói:
- Cụ thể tình hình thì tôi không biết. Tôi nhận được điện của Tiểu Tô. Tiểu Tô là bảo mẫu và nói Bí thư Tư Mã đột nhiên ngất xỉu nên tôi vội vàng tới.
Vương Trạch Vinh nhìn bảo mẫu Tiểu Tô thì thấy cô ả rất đẹp.
Hứa Băng nhìn thoáng qua Tiểu Tô và thấy rất gnhi ngờ. Cũng chỉ có quan hệ kia thì Tiểu Tô mới có thể vào phòng Tư Mã Sơn và phát hiện ra y bị ngất.
Nhìn thoáng qua phòng cấp cứu, Vương Trạch Vinh nhìn đám người Liễu Thanh Tụ đứng đó. Chỉ thấy bọn họ đang rất lo lắng.
Chu Kiến Đào lúc này cũng vội vàng đi vào, vừa vào đã lớn tiếng nói:
- Bí thư Tư Mã sao rồi?
Chu Kiến Đào hôm nay nghe thấy tin Tư Mã Sơn sẽ bị điều khỏi Bắc Dương. Bởi vì Hứa Băng không tìm y nói chuyện, cho nên y giả vờ không biết. Ngồi trong nhà Chu Kiến Đào đang suy nghĩ tình hình phát triển nên mãi mới ngủ. Trong Tỉnh Bắc Dương bề ngoài y là đồng minh của Tư Mã Sơn, thực ra cả y và Tư Mã Sơn đều biết giữa bọn họ có quan hệ rất phức tạp.
Tư Mã Sơn bị điều đi, Chu Kiến Đào cười lạnh trong lòng. Nghe thấy Tư Mã Sơn đột nhiên đến bệnh viện, y nhảy dựng lên.
Đồ Cách Bình nói:
- Bí thư Tư Mã đang được cấp cứu, không biết tình hình.
Nhìn thoáng qua Hứa Băng đi cùng Vương Trạch Vinh, Chu Kiến Đào biết ý đồ đến đây của Hứa Băng nên bắt tay đối phương mà nói:
- Phó trưởng ban Hứa tới.
Hứa Băng nói:
- Tôi vốn định tìm Tư Mã Sơn nói chuyện nhưng không ngờ lại là như vậy.
- Ôi, tuổi cao sẽ như vậy mà.
Chu Kiến Đào nói.
Một lát sau cửa phòng cấp cứu được mở ra, chỉ thấy vài bác sĩ từ trong đi ra.
Liễu Thanh Tụ vội vàng chạy tới hỏi:
- Sao rồi.
- Bệnh nhân không sao nhưng sẽ có di chứng.
Bác sĩ nói.
Chu Kiến Đào nói:
- Sao lại là như vậy?
Liễu Thanh Tụ lại hỏi:
- Di chứng là như thế nào?
- Cái này..
Bác sĩ có chút khó xử mà ấp úng nói.
- Nói mau, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Chu Kiến Đào rất khó chịu nói.
- Từ chai thuốc mà bảo mẫu của Bí thư Tư Mã giao cho chúng tôi thì thấy đây là loại thuốc sau khi uống sẽ khiến tim bị tắc mà chết. Chẳng qua không hiểu sao mà thuốc không có hiệu quả vốn có.
Bác sĩ lắp bắp nói.
Mọi người nghe bác sĩ nói vậy thì rất giật mình.
Các Lãnh đạo tỉnh ủy không khỏi nhìn Hứa Băng. Bọn họ ít nhiều nghe thấy tin phó Ban Tổ chức cán bộ trung ương Hứa Băng đến, nghe nói là điều chỉnh Tư Mã Sơn. Đây là Trung ương muốn động Tư Mã Sơn. Vào lúc này mà Tư Mã Sơn muốn giả vờ bị tắc cơ tim để chết, ai cũng phải suy nghĩ.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến càng nhiều hơn. Hắn có chút khó hiểu, Tư Mã Sơn nếu muốn tự sát thì sao lại để chai thuốc trong nhà?
Chẳng qua chuyện đã xảy ra thì cần làm là giải quyết vấn đề.
Hứa Băng gọi Vương Trạch Vinh và Chu Kiến Đào sang bên và nói:
- Chúng ta trao đổi một chút.
Vào phòng hội nghị của bệnh viện, Hứa Băng nghiêm túc nói:
- Lần này Trung ương phái tôi đến Bắc Dương có một dung là điều chỉnh cán bộ Tỉnh ủy Bắc Dương. Bởi vì quá gấp nên tôi định nói chuyện với Tư Mã Sơn ngay tối nay. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy thì không thể nói chuyện rồi.
Nhìn thoáng qua Chu Kiến Đào, Hứa Băng nói:
- Lần này Trung ương điều chỉnh bộ máy Bắc Dương. Tư Mã Sơn không làm Bí thư tỉnh ủy Bắc Dương nữa, có phân công khác. Đồng chí Bí thư tỉnh ủy Cổ Duy Thành mai mới có thể tới.
Hứa Băng nói tiếp:
- Bây giờ xuất hiện tình hình này, tôi cho rằng phải đảm bảo ổn định của Bắc Dương. Đồng chí Kiến Đào phụ trách công tác chính quyền, đồng chí Trạch Vinh phụ trách công tác Đảng.
Chu Kiến Đào nói:
- Phó trưởng ban Hứa quyết định rất chính xác, tôi nhất định làm tốt công tác.
- Tôi nghiêm túc chấp hành phân công của tổ chức.
Hứa Băng nói thêm:
- Sáng mai triệu tập Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy do đồng chí Vương Trạch Vinh thông báo. Ngoài ra còn một việc phải làm là yêu cầu cơ quan chuyên môn xét nghiệm thuốc mà Tư Mã Sơn dùng.
- Việc này cơ quan công an có thể tham gia.
Chu Kiến Đào nói:
- Tôi đồng ý.
Hứa Băng nói:
- Việc này do đồng chí Vương Trạch Vinh phụ trách.
Xảy ra chuyện như vậy làm Hứa Băng không kịp đối phó. Sau đó y vội vàng gọi về cho trưởng Ban Tổ chức cán bộ trung ương Vương Triêu Chính.
Vương Triêu Chính cũng vội vàng báo cáo với Tổng bí thư.
Trong đêm đó Vương Trạch Vinh gọi Mạc Đại Bưu tới yêu cầu Cục Công an phái nhân viên chuyên nghiệp phối hợp nhân viên Sở công an xét nghiệm thuốc mà Tư Mã Sơn uống.
Lần này không chỉ Vương Trạch Vinh muốn biết tình hình, ngay cả đám người Đồ Cách Bình cũng muốn biết.
Sáng hôm sau Vương Trạch Vinh nhận được tin Tư Mã Sơn đã được cứu sống nhưng vì tác dụng của thuốc nên đầu óc mơ hồ.
Bí thư tỉnh ủy Cổ Duy Thành là người đàn ông gầy gò gần 60 tuổi, ánh mắt không quá sắc bén mà có vẻ mờ đục. Có thể là do vội vàng tới nên còn mệt.
Hứa Băng ngồi ở giữa.
Vương Trạch Vinh chủ trì hội nghị và nói:
- Hôm nay Ban Tổ chức cán bộ trung ương phái Phó trưởng ban Hứa đến Bắc Dương, nội dung chính là điều chỉnh cán bộ Tỉnh ủy Bắc Dương. Sau đây mời Phó trưởng ban Hứa công bố quyết định của Trung ương.
Hứa Băng sau khi đọc xong liền nhìn các nhân viên có mặt.
Hứa Băng nói:
- Lần này Trung ương quyết định Tư Mã Sơn không giữ chức Bí thư tỉnh ủy Bắc Dương, có phân công khác. Do đồng chí Cổ Duy Thành điều đến làm Bí thư tỉnh ủy Bắc Dương. Lần này tôi tới vốn là muốn nói chuyện với đồng chí Tư Mã Sơn, kết quả lại thành như vậy. Tối qua tôi đã xin chỉ thị của Trung ương, Trung ương cho rằng điều chỉnh cán bộ vẫn phải tiến hành. Về chuyện đồng chí Tư Mã Sơn uống thuốc thì yêu cầu mọi người giữ bí mật. Ai để xảy ra chuyện thì sẽ xử lý người đó.